Anh Hùng

Chương 55: Dân Pháp tông

Mặt Hùng lạnh lùng trầm giọng hỏi Ngọc Sương thánh nữ:

-Các ngươi muốn gia cố trận pháp kia, phong ấn ma đầu.

Thấy vẻ mặt Hùng biến đổi, Ngọc Sương thánh nữ khó xử nói:

-Chỉ còn cách như vậy, hiện tại không còn Võ Thần, ma đầu thoát ra chắc chắn sẽ hủy diệt đại lục. Chưa kể cấm chế chỉ cho dưới Võ Quân vào trong.

Thúy nghe họ không muốn cứu Dương trợn mắt ngất xỉu, khoé miệng rỉ máu. Các học viên vội đỡ nàng.

Nghe họ không muốn cứu Dương, Hùng lạnh nhạt nói:

-Ta phải đi cứu hắn.

Ý, Vân, tiểu Vi thấy vậy hoảng sợ khuyên can Hùng:

-Huynh không được đi.

-Huynh bị thương nặng như vậy!

-Chúng ta nên về tìm sư phụ Hương tỉ giúp đỡ.

-....

Hùng khẽ vuốt tóc ba nàng, nhẹ giọng:

-Xin lỗi.

-Hắn là huynh đệ của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được!

Thấy Hùng kiên quyết như vậy các nàng không ngăn cản hắn nữa, Ý nói:

-Bọn muội theo huynh!

Hùng nghiêm mặt:

-Ngoan! Ba nàng về học viện chờ ta.

-Huhuhu

Ý im lặng không nói gì, Vân khóc thút thít, Tiểu Vi trợn mắt nhìn Hùng.

Ngọc Sương thánh nữ nhìn gương mặt trắng bệch của gã thanh niên trước mặt, lúc này hắn đang cười, nụ cười bất lực nhưng vô cùng cương quyết, nàng nhẹ giọng:

- Ngươi sẽ chết đấy!

- Dương vì ta mà từng đối đầu với học viện, nếu ta khoanh tay đứng nhìn đệ ấy bị hại thì quá vô tình vô nghĩa rồi.

- Ta đi với ngươi.

Gia Luật bước lại gần Hùng.

Hùng mỉm cười gật đầu.

-Nếu hai ngươi cố chấp đi, ta sẽ đánh ngất mang hai ngươi về học viện.

-Tuy ta biết thực lực của mình hiện giờ so với ngươi chỉ là sâu kiến nhưng ta phải đi cứu huynh đệ ta.

Ngọc Sương vận khí định động thủ, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Hùng, Luật cuối cùng nàng thở dài xoay người đi.

Minh cắn răng, nắm tay siết chặt để lộ sự xao động trong lòng nhưng cuối cùng hắn cũng không dám đi.

“ Ngươi quá yếu!” Hùng nắm chặt tay, tự cười giễu mình, sâu trong đôi mắt đen kia lại rực cháy hỏa diễm.

Con mèo tiến tới ưỡn ngực, ngẩng cái đầu mèo lên thật cao, vỗ vỗ chân Hùng:

-Hùng tử bổn đế đi cùng với ngươi!

-Đi thôi.

Giọng nói trầm đục ồm ồm của con mèo vang lên, sau đó Hùng, Luật, mèo biến thành ba đạo quang ảnh dùng tốc độ nhanh nhất xông thẳng tới bí cảnh xoắn ốc kia. Họ hiểu rằng mỗi giây phút trôi qua Dương càng gặp nguy hiểm.

Nhìn Hùng, Luật lao nhanh, tất cả học viên Bách Khoa viện đều chấn động, huyết dịch cũng có phần sục sôi. Họ không quan tâm Hùng mạnh hay yếu, họ chỉ biết hắn sẵn sàng chết vì huynh đệ mình. Một số học viên chê bai Hùng lúc trước lộ ra vẻ xấu hổ.

Năm Thiên Tịch trưởng lão Bách Khoa viện thở dài dẫn nhóm học viên bước vào truyền tống trận trở về học viện.

......

Ở sâu trong di tích viễn cổ Điện Biên Phủ có một thung lũng vô cùng hung hiểm tên là Mường Thanh. Thung lũng Mường Thanh này sâu vô cùng, trong đó có gió rét thổi tạo ra cương khí vô cùng khủng bố. Mà ở trong đó, do gió rét cương khí từ bốn phía tụ lại nên đã hình thành vô số những vũng xoáy hàn khí, một khi bị cuốn vào trong đó thì cho dù là cường giả Võ Đế cũng không chịu nổi. Cho nên các học viện đợi 50 năm một lần gió rét suy yếu, mới cho học viên tiến nhập nơi đây. Nơi đây từng xảy ra đại chiến quy mô lớn, không biết đã có bao nhiêu cường giả mất mạng trong đó, khiến trong đó tích tụ không ít bảo vật hấp dẫn. Thỉnh thoảng có một vài học viên may mắn đoạt được võ kỹ, trận pháp,... ở chỗ các cường giả đã chết.

Sau một giờ, Hùng, Luật đứng dưới chân khu vực hình xoắn ốc vài vạn dặm kia, nhìn vô số nhà cửa bị tàn phá với tấm bia đá to lớn, trong mắt Hùng tràn ngập sự kinh ngạc, không ngờ nơi đây rộng như vậy.

Trên tấm bia đá, ba chữ đen như mực "Dân Pháp Tông" hiện ra vô cùng rõ nét. Mơ hồ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong đó toát ra, giống như chiếc đầu lâu hung tợn khiến người khác rét lạnh.

Hai người một mèo bước vào trong. Đi vào Dân Pháp tông được một lúc thì không hiểu sao độ ấm dần dần hạ thấp, khí lạnh bốn phía bốc lên khiến lông tơ Hùng dựng đứng, sương mù màu xám dầy đặc kéo đến, vô số bóng trắng lơ lửng xung quanh đủ hình dạng: mặt mày trắng bệch dữ tợn, cụt chân, cụt tay, thiếu chỗ này chỗ kia,...... không có bóng trắng nào nguyên vẹn đủ thấy trận chiến lúc đó thảm khốc nhường nào.

Đuôi con mèo dựng ngược, nó hét lên xoay mình, tung vó bỏ chạy:

-Má ơi! Có quỷ, chạy mau!

Khoé miệng Hùng co quắp, con mèo vừa nãy còn bày ra tình nghĩa bạn bè, ai ngờ gặp chuyện bỏ chạy đầu tiên, hắn vươn tay tóm lấy đuôi con mèo xách lên.

-A! Cứu mạng, bổn đế bị quỷ kéo đuôi.

Con mèo gào thảm thiết, quơ loạn bốn chân.

-Thật nhiều ma hồn!

Gia Luật lộ vẻ cảnh giác nói.

-Ma hồn?

Hùng nghi hoặc.

-Ta từng xem bí tịch Hoàn Kiếm tông, lão tổ tông có ghi lại: nơi đây xảy ra đại chiến khiến vô số người chết tạo thành ma hồn. Ma hồn do oán niệm tạo thành, khát máu hung tàn rất khó đối phó.

Thanh âm Gia Luật lộ vẻ nghiêm trọng.

Hùng nhìn đám ma hồn có vô số ma nam và một ít ma nữ, da đầu Hùng run lên, hắn than thở:

-Lúc trước nơi đây nhất định là máu chảy thành sông, thi cốt khắp nơi trên đất, bằng không tuyệt đối không thể có nhiều ma hồn như vậy được.

Hùng khó hiểu hỏi Luật:

-Hình như ngươi đi ra từ đây?

-Lúc được đưa ra ngoài ta chưa hình thành linh trí.

Hùng gật đầu, hắn không muốn lỡ thời gian ở chỗ này, cứu Dương mới là trọng yếu nhất:

-Chúng ta vào thôi.

-Hùng tử? Hay hai ngươi vào trước, bổn đế bị đau bụng, đi ỉa cái rồi vào sau.

Thấy Hùng muốn bước vào con mèo sợ hãi nói.

Hùng bất chấp, một cước bước ra, hưu, thân hình của hắn gia tốc trong nháy mắt.