Anh Hùng

Chương 54: Võ Nguyên Giáp, Nguyên Giáp Đại Thần

Bùm!

Trường đang trị thương, bỗng nhiên kinh mạch hỗn loạn thân thể nổ tung máu văng tung toé, hắn trúng Đoạt Mệnh Sát khó sống được.

-Cái gì?

Ảnh Đế giật mình toả ra uy áp Võ Đế hô lớn:

-Tất cả dừng tay!

Thanh âm mênh mông cuồn cuộn cuốn tới mọi người. Ảnh Đế loé lên xuất hiện trước mặt Dương trầm giọng hỏi:

-Võ kĩ vừa rồi ngươi học từ đâu sao tà ác như vậy, Bách Khoa viện không có võ kĩ này?

Đám Hùng, Ý, Luật vội chạy tới bên Dương, Dương lạnh nhạt phun ra:

-Liên quan gì tới ngươi.

-Hừ Việt Nam đại lục làm gì có võ kĩ tà ác như vậy?

Ảnh Đế thấy Dương không chịu nói, sát khí đại thịnh uy áp Võ Đế ép tới khiến xương cốt Dương vang lên răng rắc, phun máu.

Ngọc Sương thánh nữ hô to:

-Ảnh Đế ngươi muốn làm gì?

Mộc Đế, Học Đế cản Ngọc Sương thánh nữ đang lao tới lại, ngầm chấp nhận hành vi của Ảnh Đế.

Hùng không nhịn được quát lên:

-Ảnh lão tặc ngươi nói nhảm cái gì? Khinh người quá đáng.

-Đại hội chó má gì?

Nghe Hùng nói, Ảnh Đế tức giận tung một chưởng khiến hắn phun máu bay đi.

Hùng tức giận, lão già không nói lí lẽ ra tay đả thương người. Thấy lão định giết Dương. Hùng cắn răng vận chuyển Tử Môn, cơ thể hắn vang lên tiếng nổ ầm ầm.... một hồi nhưng xèo, Tử Môn xịt không dùng được. Ảnh Đế tung chưởng lực giết tới Dương, Hùng vội hô lên:

-Không tốt!

Keng!

Lúc này, sau lưng Gia Luật hình thành hư ảnh cự kiếm, một tiếng ngân thanh thúy vang dội, ý niệm hắn khẽ động vô số kiếm ý gào thét bay ra bao phủ khắp cả võ đài.

Viu!

Viu!

Lực lượng của Gia Luật đang điên cuồng tăng lên, vô số vô hình chi kiếm ngưng tụ hình thành lốc xoáy. Luật vận dụng Kiếm Tâm hình thành vô số kiếm ý hô lên:

-Kiếm Tâm Quyết thức thứ 10 - Nhất Niệm Hoá Vạn Kiếm.

Ầm!

Lốc xoáy kiếm bỗng nhiên nổ tung, một cỗ khí tràng vô cùng lớn từ trên người Luật oanh thẳng tới đỡ công kích của Ảnh Đế.

Phanh!

Thân thể Gia Luật bị đẩy đi ra ngoài, hung hăng ngã ở trên mặt đất.

Quần áo Ảnh Đế bị kiếm ý chém tả tơi tóc tai bù xù, mặc dù bị cắt mấy vết bé tí nhưng lão tức giận, không ngờ bị Võ Tôn chém.

Mọi người Bách Khoa viện vừa thở phào một hơi thì....

Uỳnh uỳnh! Di tích Điện Biên Phủ chấn động, Ti Vi vỡ hết, đất đá rung chuyển.

Lúc này bóng đen vô tận từ bên bí cảnh kéo tới bên này, mây đen kéo tới che kín cả bầu trời, thanh âm chói tai vang vọng:

Khặc khặc khặc!

-Không ngờ Ma Thể cũng xuất hiện tại đây, lão phu thu.

Khí tức tà ác toả ra, khí tức này lạnh như băng, không có chút sức sống nào dường như còn có tà khí quỷ dị!

Khí tức tà ác đè nén vài vạn người không thở nổi, lực hút cường đại từ bí cảnh kéo Dương đi.

Rầm! Rầm! Rầm

Biến cố bất ngờ này cũng khiến toàn bộ di tích viễn cổ Điện Biên Phủ rung chuyển, vô số tia sáng màu vàng cổ lão trào dâng hình thành đại trận khổng lồ, một thứ sức mạnh khó lòng hình dung phát ra trấn áp sức mạnh tà ác kia xuống.

-Đáng chết!

-Nguyên Giáp Đại Thần, ngươi hủy nơi đây, trấn áp lão phu trăm triệu năm.

-Khặc khặc, đợi lão phu hấp thu Ma Thể phá trận, hủy diệt cái đại lục này.

-......

Oong! Oong! Oong!

Vô số ánh sáng tràn vào trấn áp khiến khói đen tan biến, âm thanh kia im bặt.

Khi ánh sáng trở lại mọi người mới hoàn hồn, cảm nhận toàn thân ướt đẫm. Tất cả cảm giác như mình vừa từ trong địa ngục đi ra.

Trong lúc nhất thời các nơi truyền đến thanh âm xao động khẩn cấp. Đám học viên mắt dại ra, hoảng sợ nhìn nhau, tầng thứ sức mạnh này không phải bọn họ có thể tiếp cận được.

Bốn Võ Đế lau mồ hôi, ngưng trọng nhìn nhau môi run run:

-Việt Nam đại lục còn có Võ Thần.

-Thứ tà ác bên trong cấm chế mạnh như vậy, không ngờ Võ Đế bị khí thế nó ép không thở nổi.

-Nếu nó thoát ra trong thiên địa này có kẻ nào ngăn cản được nó.

Bốn Võ Đế sợ hãi than.

-Hừ!

Ảnh Đế tức giận hừ lạnh:

-Nếu lúc nãy giết tên học viên kia đi thì nó đâu lấy được.

Hùng đang khiếp sợ nghe lão nói vậy vô cùng tức giận thầm nhủ có đủ thực lực làm thịt cả nhà lão luôn.

Mộc Đế nói:

-Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải thông báo cao thủ học viện tìm cách tránh ma đầu thoát khốn.

Ảnh Đế phất tay bỏ đi.

Học Đế Công Nghệ viện phát ra thanh âm bao bọc linh lực rơi vào tai mọi người:

-Đại hội tới đây kết thúc, tất cả học viên trở lại học viện của mình.

Tất cả học viên hoảng sợ lao vào truyền tống trận trở về học viện của mình, bí cảnh cái quỷ gì, nơi đây quá nguy hiểm ai muốn ở lại tìm chết chứ, bảo vật có mạng mới hưởng được a. Nhớ lại cảm giác như dạo vài vòng trong quỷ môn quan vừa rồi khiến đa số học viên lưu lại tâm ma vĩnh viễn không đột phá được.

Nửa ngày sau nhóm người rời đi gần hết chỉ còn nhóm Bách Khoa viện.

-Thả ta ra, thả ta ra, ta phải đi cứu huynh ấy.

Thúy thấy Dương bị bắt đi khóc nấc lên, nàng lao thẳng hướng bí cảnh nhưng bị học viên tóm lại.

Ngọc Sương thánh nữ nhẹ giọng nói:

-Các em về đi, chuyện này để cao thủ học viện xử lí.

Hùng hỏi nàng:

-Nàng cứu Dương hay sao?

“Nàng” Ngọc Sương thánh nữ trợn mắt nhìn Hùng:

-Em kia nói cái gì? Phải gọi đạo sư, hay cô giáo nghe chưa?

-Ách! Sương muội trả lời ca đi, có cứu Dương hay không.

Luật, Ý, Thủy nhìn Ngọc Sương đợi nàng trả lời.

Nghe Hùng gọi bậy, Ngọc Sương thánh nữ giận dữ nhưng nàng cố gắng hít sâu một hơi, bây giờ không phải lúc để ý chuyện nhỏ nhặt này, nàng lạnh nhạt nói:

-Chuyện này học viện xử lý, các em mặc dù là thiên tài nhưng không làm gì được đâu, trở về đi.