"Xin chào, xin hỏi anh là bác sĩ chính của Hạ Thư phải không?" Bác sĩ Phùng vừa thay xong quần áo, đang nghĩ cuối cùng cũng có thể tan ca đúng giờ thì cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra. Một cậu trai đội mũ lén lén lút lút chui vào.
"Chào anh, anh tới tìm bệnh nhân, hay là tới khám bệnh vậy?" Cũng may tâm lý của Bác sĩ Phùng vững vàng. Anh đặt cái túi trong tay xuống, ung dung nhìn cậu trai bị chiếc mũ lưỡi trai che mất hơn nửa khuôn mặt trước mắt.
"Tôi..." Nếu không phải biết rõ chỗ của mình là khoa Ngoại thì Bác sĩ Phùng sẽ nghĩ dáng vẻ ấp a ấp úng của cậu trai kia là do có gì đó khó nói.
"Này anh, có chuyện gì thì anh cứ nói ra đi, nếu không có thì tôi xin phép về đây." Bác sĩ Phùng nhớ mình còn có một cuộc hẹn đang chờ, lại nhìn gương mặt khó nói của cậu trai kia thì bỗng thấy sốt ruột. Anh chỉ đồng hồ, ý bảo người trước mặt mau nói ra vấn đề.
"Tôi... Thật ra tôi muốn phỏng vấn anh, có thể cho tôi xin năm phút của anh được không?" Cậu trai thấy Bác sĩ Phùng thật sự muốn rời đi, vội vàng tiến lên một bước, suýt chút nữa là kéo lấy ống tay áo của anh ta. Lời nói ngắc ngứ trong họng nãy giờ cũng chỉ vì luống cuống mà bật ra luôn.
"Phỏng vấn tôi?" Bác sĩ Phùng như thể vừa nghe thấy gì đó rất buồn cười. Nhưng đang cười được một nửa thì trong đầu anh bỗng hiện lên câu hỏi đầu tiên mà cậu trai hỏi khi vừa mới bước vào, nụ cười cũng cứng luôn ở trên mặt, "Cậu là phóng viên giải trí, hay là paparazzi thế?"
"À..." Cậu trai kia cũng không ngốc. Cảm nhận rõ ràng được ánh mắt không mấy thân thiện của Bác sĩ Phùng nên cậu lại càng run hơn nữa, "Tôi là phóng viên thực tập của tờ Tuần San Mới Mẻ. Tôi biết tùy tiện tới đây làm phiền anh là không đúng, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa..."
Bác sĩ Phùng vừa định cắt ngang thì không ngờ cậu ta đã khóc nức nở. "Chủ biên bảo tôi tới tìm hiểu vụ Ảnh đế Hạ bị chấn thương, nhưng Ảnh đế Hạ không phải người mà người bình thường như tôi có thể gặp được. Kỳ thực tập của tôi cũng sắp đến hạn rồi, nếu còn không giao bản thảo, tôi sẽ bị đuổi mất. Cầu xin anh giúp tôi đi!"
"Thưa anh, với tư cách là một bác sĩ, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình. Thông tin của bệnh nhân đều không thể tiết lộ ra ngoài. Yêu cầu này của anh, tôi thật sự không thể giúp được. Anh vẫn nên nghĩ cách khác đi, tôi còn có việc, xin phép đi trước." Tuy Bác sĩ Phùng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng đối với việc hại người hại mình thế này thì anh vẫn có nguyên tắc của mình.
"Không cần phải tiết lộ thông tin riêng tư của Ảnh đế Hạ đâu, anh chỉ cần chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi với tư cách là bác sĩ điều trị chính của Ảnh đế Hạ là được rồi." Cậu trai kích động kéo vạt áo của Bác sĩ Phùng không chịu buông, "Tôi tên là Đỗ Du Lâm, là phóng viên thực tập của tờ Tuần San Mới Mẻ thật mà, mong anh có thể giúp đỡ."
"Không phải là tôi nghi ngờ thân phận của anh. Cho dù anh có là phóng viên của tạp chí khác, tôi cũng sẽ không giúp đâu. Vậy nên, anh hãy buông tay ra trước đã, được không?" Bác sĩ Phùng cẩn thận quan sát cậu trai trước mặt. Mặt mũi trông khá thanh tú, đâu có ngốc, sao nói mãi mà không chịu hiểu thế nhỉ.
"Tôi đảm bảo sẽ không viết linh tinh đâu!" Đỗ Du Lâm cũng biết hành động của mình là không ổn, nhưng cậu không thể để chuyến này công cốc được, "Anh cứ tùy ý trả lời vài câu hỏi của tôi là được."
Trình Chinh quay trở lại bệnh viện, vừa bước đến cửa phòng của Bác sĩ Phùng liền nghe thấy Đỗ Du Lâm nói muốn phỏng vấn anh ta vài câu. Hắn chưa đợi Bác sĩ Phùng mở lời đã lập tức đẩy cửa vào.
"Tôi..." Bác sĩ Phùng vừa thốt ra một chữ thì nghe thấy tiếng đạp cửa cực mạnh, quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đầy phẫn nộ của Trình Chinh. Anh bỗng thấy lạnh người, bèn cúi đầu trêu đùa một câu với cậu phóng viên giải trí đang nắm lấy vạt áo mình, "Tôi thấy cậu phỏng vấn anh ta có lẽ sẽ có càng nhiều tin nóng hổi hơn đấy!"
"Thân là bác sĩ, anh còn tí đạo đức nghề nghiệp nào không thế!" Trình Chinh cứ thế mà bỏ quên cậu phóng viên nhỏ bé đang khúm núm, chỉ thẳng mặt Bác sĩ Phùng, trông dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới đánh anh một trận, "Lại còn dám đồng ý phỏng vấn!"
"Anh Trình, xin anh hãy làm rõ chuyện trước đã rồi hãy mở miệng, có được không?" Bác sĩ Phùng bị người ta làm cho bực đến mức bật cười. "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đồng ý chấp nhận phỏng vấn của cậu phóng viên này thế, mãi mới có một hôm tôi không phải tăng ca, muốn về nhà đúng giờ mà cũng khó khăn thế này."
"Anh không nghĩ sẽ chấp nhận phỏng vấn, vậy tại sao cậu ta lại ở trong phòng làm việc của anh?" Trình Phi đã bình tĩnh hơn, cảm thấy bản thân vừa rồi bản thân hơi kích động. Nhưng hắn vẫn không thấy yên lòng, "Anh biết để ngăn chặn mấy phóng viên bên ngoài, chúng tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức không?"
"Làm PR thế nào thì đấy là việc của các người, tôi không quan tâm. Còn về cậu phóng viên này sao lại vào đây được thì tôi cũng không biết," Tuy Bác sĩ Phùng không hiểu lắm về giới giải trí, nhưng khổ nỗi anh lại có một cô em gái được mệnh danh là "tiểu thiên hậu bà tám". Sau khi biết việc anh là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Thư thì con bé còn phổ cập thêm chuyện giữa Hạ Thư và Trình Chinh cho anh. Tuy không thể chịu được cách cư xử của hắn, nhưng anh cũng có thể hiểu được tâm tình của đối phương, "Tôi chỉ biết mấy người đang làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của tôi."
"Việc anh có muốn nhận phỏng vấn hay không tạm thời tôi không quan tâm, nhưng anh phải thành thật trả lời câu hỏi này của tôi," Thấy tình hình hai người như vậy đoán chừng cuộc phỏng vấn cũng sẽ không thành. Trình Chinh nghĩ còn có việc quan trọng hơn nên tạm không truy cứu nữa, "Rốt cuộc Hạ Thư đã xuất viện hay chưa?"
"Không phải lúc trước anh Trình tới đây hỏi thì tôi đã trả lời rồi sao. Nếu anh thật sự không tin thì có thể đi kiểm tra," Bác sĩ Phùng đưa mắt nhìn đồng hồ. Anh thật sự không muốn dây dưa với bọn nọ nữa. "Tôi còn có việc, xin phép đi trước, hai người cứ thong thả nhé."
"Đợi đã," Trình Chinh thấy nét mặt của Bác sĩ Phùng có chút giễu cợt liền thấy không vui, hắn giơ chân chặn đường."Tôi hi vọng sau này anh có thể nhớ kỹ chức trách của mình!"
"Việc này không phiền tới anh Trình phải lo lắng," Bác sĩ Phùng thật muốn đem tên thối tha này lôi ra ngoài đánh cho một trận. Nhưng rồi nghĩ tới thân phận của mình, anh vẫn phải cố gắng duy trì nụ cười trên môi. "Nếu thật sự có thời gian, không bằng cậu nghĩ xem làm thế nào để cậu Hạ vui vẻ đi. Đến xuất viện là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với cậu!"
"..." Trình Chinh căm phẫn trừng mắt với anh ta. Hắn thu chân lại, dùng vẻ mặt lạnh tanh nhìn Bác sĩ Phùng tiêu sái bước ngang qua mặt mình, đẩy cửa rồi rời đi.
Cảm nhận được nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống vài độ, Phóng viên Đỗ đang cật lực giấu đi sự tồn tại của mình cúi đầu thấp hơn nữa. Cậu cứ có một dự cảm chẳng lành trong lòng.
"Được rồi, đừng cúi đầu nữa. Người to như vậy, cho dù có cái lỗ cũng chẳng chui xuống nổi đâu!" Trình Chinh còn chưa tức đến mất lí trí, hắn quay đầu lườm cậu phóng viên đang run lẩy bẩy rồi nói một cách không mấy thân thiện.
"Anh... anh Trình... Tôi..." Vốn dĩ Phóng viên Đỗ đã rất căng thẳng, cộng thêm lúc nãy có vẻ cậu đã nghe thấy vài thông tin vô cùng bí mật nên càng thêm lúng túng, chỉ sợ Trình Chinh sẽ trả thù mình. "Thật ra ban nãy tôi chưa nghe thấy gì hết!"
"Hừ! Tôi không quan tâm cậu có nghe thấy gì hay không. Chỉ cần cuộc nói chuyện hôm nay của tôi với bác sĩ truyền ra ngoài nửa chữ, thì cậu..." Trình Chinh không hề nói ra kết quả, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng trán của Phóng viên Đỗ cứ liên tục toát mồ hôi lạnh.
"Vâng... Tôi biết rồi... Tôi tuyệt đối sẽ không nói linh tinh ra bên ngoài đâu. Anh yên tâm, yên tâm đi ạ!" Phóng viên Đỗ gật đầu như giã tỏi, còn giơ tay lên trời tuyên thệ để thể hiện lòng trung thành.
"Được rồi, cậu đi đi!" Trình Chinh nhìn cậu trai như sắp muốn khóc tới nơi, bực dọc vẫy tay bảo cậu mau chóng rời đi.
Phóng viên Đỗ đã mềm nhũn chân, vừa nghe thấy lệnh tha chết thì lập tức chạy đi, chỉ sợ Trình Chinh sẽ đột ngột đổi ý. Cậu không giao bản thảo bài phỏng vấn thì cùng lắm cũng chỉ bị đuổi việc. Nhưng nếu vì thế mà đã đắc tội với Trình Chinh… Đừng nói đến công việc, liệu cậu còn có thể tiếp tục ở lại cái thành phố này hay không cũng đã là vấn đề rồi.