"Anh Tống Dương, sao anh lại đến đây vậy?" Đến khi bị kéo lên xe rồi, Trình Phi vẫn còn thấy hoang mang, mãi lâu sau mới phản ứng lại. Cậu ngơ ngác nhìn Tống Dương đang lái xe, "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Giờ này đương nhiên là đi ăn rồi," Tống Dương xoa đầu Trình Phi, khóe miệng cong lên. "Chẳng lẽ Tiểu Phi ăn rồi?"
"Chưa ạ, gần đây phải chạy tiến độ, toàn là ăn bữa khuya luôn thôi." Trình Phi thấy hơi mệt. Cậu ngáp một cái như đang chứng minh cho lời nói của mình, rồi không nhịn được mà kêu ca vài câu. "Hơn nữa, dạo này em bị bắt ăn kiêng, không được ăn tối."
"Gầy thế này rồi sao còn bắt em ăn kiêng hả!" Tống Dương liếc nhìn gương mặt gầy xọp của Trình Phi, nhìn thế nào cũng thấy nghệ sĩ là một nghề rất nguy hiểm, "Hôm nay anh đưa em đi ăn bữa ngon nhé."
"Lâm Nhược có biết anh đưa em đi ăn không?" Phản ứng đầu tiên khi Trình Phi nghe thấy tin tốt này lại là gương mặt lạnh như băng của Lâm Nhược, nghĩ lại cậu vẫn có chút hoảng hốt. "Hay là... chúng ta ăn một bữa đơn giản thôi!"
"Haha... đừng lo," Tống Dương thấy Trình Phi bị Lâm Nhược quản chặt vậy thì không kìm được mà bật cười, "Anh đã nói với Lâm Nhược rồi, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng có sao đâu."
"Anh cười em?" Trình Phi vốn đã nghẹn đến đỏ cả mặt. Thấy Tống Dương cười, cậu không khỏi nhíu mày, tức giận nhấn mạnh. "Em không sợ Lâm Nhược, đây đều là vì đóng phim hết!"
"Vâng vâng, anh biết rồi. Tiểu Phi là chuyên nghiệp nhất." Tống Dương không nghĩ hành động của mình lại khiến tên nhóc này nổi giận. Cậu ta quay sang trấn an: "Tối hôm nay ăn tẹt ga đi, em muốn ăn gì nào?"
"Em muốn..." Trình Phi cũng chỉ là một đứa trẻ với tâm tư đơn thuần, sức hấp dẫn của đồ ăn rất lớn nên không muốn tranh cãi gì với Tống Dương nữa. Cậu chống cằm nghiêm túc suy nghĩ, "Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?"
"Được thôi," Cũng không biết vì lý do gì, Trình Phi có một sự cố chấp khó hiểu với lẩu. Tống Dương thấy gương mặt đầy mong chờ của cậu thì không nỡ đả kích. "Ăn lẩu xong mà em vẫn còn thấy thèm ăn thì có thể ăn thêm bữa khuya!"
"Thật không?" Trình Phi muốn nhảy cẫng lên, quên sạch sẽ chuyện ở trường quay ban nãy.
"Vậy... em muốn ăn bánh ngọt."
"Không thành vấn đề," Tống Dương thấy dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của Trình Phi, trái tim cũng tan chảy. Bây giờ cậu có muốn sao trên trời, chắc cậu ta cũng nguyện hái xuống cho mất, "Chỉ cần em nói được ra, chỉ cần trong thành phố này có, anh đều đưa em đi ăn."
"Vẫn là anh Tống Dương tốt với em, bình thường anh trai em còn chẳng có mấy thời gian ăn cùng em." Trình Phi hưởng thụ sự cưng chiều của Tống Dương, còn vô thức thở dài khi nghĩ tới người anh lạnh lùng của mình, "Có phải em thật sự giống như lời bọn họ nói, chỉ là được tặng kèm không?"
"Tiểu Phi, cuối cùng em cũng biết nói đùa rồi đấy à?" Tống Dương nghe thấy những lời này của Trình Phi liền lặng đi một hồi lâu mới phụt cười, sau đó xoa đầu cậu. "Anh trai em đang theo đuổi tình yêu đích thực, gần đây không có nhiều thời gian rảnh để quan tâm đến em. Có điều, anh Tống Dương gần đây lại rất nhàn rỗi, có thể làm trợ lí riêng cho em được luôn ấy."
"Không được không được, bên cạnh em đã có đủ trợ lí rồi. Anh Tống Dương còn có công việc nữa mà, em không dám làm lỡ việc của anh đâu," Trình Phi vội vã lắc đầu, sợ Tống Dương kích động sẽ tới làm trợ lí riêng của mình thật. Vậy thì anh trai sẽ không tới tìm mình nữa mất. "Anh cứ tập trung làm việc đi."
"Em chắc chắn em không phải là viện binh do anh trai em phái tới đấy chứ?" Tống Dương không dễ gì mới có được mấy ngày nghỉ, sao đến Trình Phi cũng muốn cậu ta quay về làm việc vậy, thế giới này điên thật rồi, "Hiện tại anh đang trong thời gian nghỉ phép, đừng nhắc đến công việc với anh, coi chừng anh giận em đấy."
"Vâng..." Trình Phi bị vẻ nghiến răng nghiến lợi của Tống Dương dọa cho giật nảy người. Sợ bản thân nói thêm câu nữa thì bữa khuya sẽ chẳng còn, cậu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Đúng rồi, hôm nay đoàn phim xảy ra chuyện gì à?" Nhân lúc đợi đèn đỏ, Tống Dương quay đầu nhìn Trình Phi "Cảm giác trạng thái của em không được tốt lắm."
"Ừm... à..." Trình Phi còn cho rằng mình đã thoát được một kiếp, ngờ đâu cuối cùng vẫn quay về vấn đề này, trong lúc nhất thời cũng hơi nghẹn lời, "Cũng không có gì to tát cả, chỉ là..."
"Anh đâu phải người ngoài, có chuyện gì em cứ nói thẳng đi." Tống Dương thấy Trình Phi cứ ấp a ấp úng, cảm thấy việc này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Anh ta nói chậm lại, đợi cậu điều chỉnh lại tâm trạng, "Nếu như có ai bắt nạt em, anh sẽ trút giận cho em."
"Không ai bắt nạt em cả," Trình Phi lắc đầu, nhưng đôi mày vẫn nhíu lại. Cậu hơi nghi hoặc nhìn Tống Dương, "Anh Tống Dương, anh nói xem, có phải có một số người mà bên trong hoàn toàn không giống với hình tượng anh vẫn thấy không?"
"Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo ấy à?" Tống Dương dừng xe, nghiêng đầu nhìn Trình Phi, "Nào, xuống xe trước đã. Lát nữa vừa ăn anh sẽ vừa giải đáp thắc mắc nhé?"
"Vâng..." Trình Phi nghe Tống Dương nói vậy mới biết là đã tới nơi. Cậu ngoan ngoãn tháo dây an toàn, cùng Tống Dương xuống xe.
…
Vương Khải tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon thì bị làm phiền bởi tiếng chuông điện thoại. Cầm điện thoại lên nhìn, là số lạ. Anh chẳng nghĩ ngợi gì bèn dập máy luôn.
Rõ ràng đối phương không có ý định cứ như thế bỏ qua cho anh. Không tới một phút sau chuông lại reo. Anh còn tưởng đối phương có chuyện gì gấp, kết quả là vừa bắt máy thì đã nghe thấy thanh âm có chút lo lắng của Trình Chinh, "Alo, Vương Khải? Anh có biết Hạ Thư đi đâu rồi không?"
"Hạ Thư?" Rõ ràng Vương Khải đã bị câu hỏi này làm cho bối rối. Có điều thấy đối phương là Trình Chinh, anh còn nghĩ hắn có ý gì khác: "Không phải là đang nằm viện sao? Tôi vừa ăn tối với cậu ấy."
"Vừa ăn tối? Anh từ bệnh viện về nhà lúc nào vậy?" Trình Chinh tưởng rằng Hạ Thư xuất viện thì nhất định sẽ về nhà, nhưng không ngờ khi hắn vội vàng phóng tới ngôi nhà mà Hạ Thư thường ở, trong đó lại không có một bóng người. Hắn suýt chút nữa thì bị bảo vệ đuổi ra ngoài, nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Vương Khải để hỏi thăm tình hình.
"Tầm một tiếng trước," Vương Khải gõ đầu nhớ lại khoảng thời gian mình về nhà. Có điều, cũng không thể trả lời không vậy được. Anh đảo mắt, cảm thấy kì lạ nên hỏi lại, "Không biết từ khi nào mà Trình tổng lại quan tâm tới Hạ Thư nhà chúng tôi vậy?"
"Anh thật sự không biết cậu ấy đi đâu? Hay là đang giả ngu với tôi đấy?" Trình Chinh nghe ra có gì đó không bình thường trong giọng điệu của Vương Khải. Đôi mày của hắn cau chặt hơn, giọng cũng trầm hơn, "Tốt nhất là anh hãy nói thật cho tôi biết!"
"Cậu ấy không quen ở bệnh viện mà? Có phải là vì không muốn gặp anh không nhỉ!" Vương Khải thuận miệng trêu ghẹo một câu, nhưng lại khiến Trình Chinh giật mình. Lẽ nào chuyện Hạ Thư xuất viện chỉ là mượn cớ tránh mặt?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Trình Chinh lập tức nổi giận. Hắn để lại cho Vương Khải một câu không mấy thiện ý, sau đó lại quay xe tới bệnh viện. "Giờ tôi tới bệnh viện, đợi xác nhận xong rồi sẽ tới tìm anh sau."
Vương Khải nhìn chằm chằm một hồi lâu vào cái điện thoại, như đang suy nghĩ gì đó, sau rồi mới gọi cho số riêng của Hạ Thư, nhưng nửa ngày rồi mà không có ai nghe máy.
Vương Khải chưa từ bỏ ý định. Gọi tới cuộc thứ ba thì câu "Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy..." vang lên, lúc này anh mới thật sự thấy lo lắng.
"Chắc ông giời con này không làm ra trò gì điên khùng đâu nhỉ!" Vương Khải khẽ rủa một tiếng, thế này rồi còn ngủ gì nữa. Anh vội vàng thay quần áo rồi phóng ra ngoài.