"Đừng nhìn nữa, người ta bị cậu chọc cho tức tới mức bỏ đi rồi. Giờ mới thấy không nỡ à? Muộn rồi!"
Vương Khải vắt chân lên nhìn Hạ Thư ngóng trông về phía cửa ra vào với khuôn mặt như cha mẹ chết, không nhịn được mà kháy một câu.
"Ha ha, người là do tôi đuổi đi sao? Tốt nhất anh ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác. Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm anh ấy mới nói chuyện hẳn hoi được với tôi đấy."
Đúng là tức chết đi được! Mặc dù là y bảo Trình Chinh về trước, nhưng đó chẳng phải là do Vương Khải cứ khiêu khích anh ấy mãi sao?
"Đã khi nào Trình tổng ác được với cậu đâu? Nếu để anh ta tiếp tục hỏi thì cậu sẽ giải thích thế nào về khoản tiền đó? Lẽ nào cậu đã chuẩn bị xong tinh thần để bộc bạch hết rồi à?"
Mặc dù Vương Khải cũng không biết rõ nguồn gốc của khoản tiền đó, nhưng anh chắc chắn Hạ Thư cũng không muốn nói cho Trình Chinh biết.
"Haiz…Đừng nhắc chuyện đó với tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh."
Hạ Thư cảm thấy chuyện về khoản tiền kia sẽ không thể nào chìm xuống một cách dễ dàng được. Đừng nói đến Trình Chinh, ngay cả cửa của Đại ma vương còn chẳng qua nổi kìa.
"Đúng rồi, phía bên công ty chuẩn bị giải thích thế nào?"
"Tạm thời vẫn chưa quyết định. Có điều nhìn dáng vẻ của Đại ma vương thì có vẻ mọi chuyện đều nằm trong tay chị ấy cả, giờ cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi."
Vương Khải biết Hạ Thư lo lắng, nhưng giờ y đã thế này thì cũng chẳng giúp được gì.
"Chẳng phải lúc trước anh từng hỏi tôi khoản tiền đó tới từ đâu sao? Giờ có thời gian nghe kể chuyện không?"
Hạ Thư nhìn chân mình rồi lại nghĩ tới thái độ của Đại ma vương, quyết định nói sự thật cho Vương Khải biết.
"Ấy! Sao tự dưng lại thoáng tính mà kể cho tôi thế?"
Đúng là lần trước Vương Khải không được vui vì Hạ Thư không chịu nói ra sự thật cho anh biết, nhưng nghĩ tới việc, ai rồi cũng sẽ có một vài bí mật thì anh lại thấy bình thường hơn. Không ngờ hôm nay thằng nhóc này lại chủ động kể với anh.
"Thực ra không cần nói cho tôi biết cũng được, tôi cũng chẳng phải loại người hẹp hòi gì. Cùng lắm thì thầm mắng cậu vài câu thôi, không có gì đáng ngại. Tôi sẽ không lấy chuyện công trả thù riêng đâu."
"Được rồi! Tôi còn lâu mới để anh mắng. Thực ra cũng không có gì, chỉ là một câu chuyện máu chó giống như mấy kịch bản phim truyền hình đó."
Hạ Thư híp mắt lại, khẽ cười khổ:
"Ngày xưa có một cô gái được sinh ra trong một thôn làng nhỏ vùng núi. Cô tốn rất nhiều công sức mới thi đỗ đại học. Ban đầu cô gái đó nghĩ rằng, cuối cùng mình cũng đã có tương lai tươi sáng, nhưng thật không ngờ hiện thực và tưởng tượng lại cách xa cả vạn dặm."
"Cô cũng muốn có những chiếc váy, chiếc túi như những cô gái trong thành phố. Nhưng dù có cố gắng làm việc đến mấy thì cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt. Cũng may cô có được một khuôn mặt xinh đẹp."
Hạ Thư dừng lại, thở dài rồi mới tiếp tục:
"Sau đó tiềm năng của cô được một đàn chị phát hiện, chị ta đưa cô đi làm Enjo kosai* cùng. Nhưng cô lại có bản tính cao ngạo, luôn mong rằng sẽ câu được một chàng rể vàng, hòng thoát khỏi cuộc sống nghèo khó trước đây. Cũng không biết là số cô may mắn hay là xui xẻo. Có một lần, một thiếu gia của một tập đoàn lớn tổ chức tiệc sinh nhật, thuê các cô tới khuấy động bầu không khí. Và cô gái ấy đã gặp đại công tử Lý Trạch Thiên của nhà họ Lý…"
(*) Enjo-kōsai (援助交際 viết tắt là enkō 援交) có nghĩa là một dạng hẹn hò có tính phí (tiền bồi thường hẹn hò) xuất phát từ Nhật Bản và nhanh chóng lan rộng ra các nước khu vực Châu Á.
"Cậu…"
Mặc dù Hạ Thư không hề chỉ mặt gọi tên nhưng Vương Khải cũng chẳng hề ngốc. Chỉ tiếc rằng một gã đàn ông như anh không biết nên an ủi thế nào, lời đã tới bên miệng rồi lại thấy nói gì cũng vẫn sai. Sự thật này khiến Vương Khải thấy uất ức hơn cả khi Hạ Thư nói ra người tặng khoản tiền kia là đại gia nào đó. Nhưng như vậy mới là cuộc sống.
"Nghe kể chuyện là phải kiên nhẫn."
Hạ Thư đưa ngón tay lên miệng làm động tác "suỵt".
"Cô gái thấy thiếu gia nhà họ Lý trông không tệ, thân phận lại rất hợp ý, vậy nên đã nhân lúc Lý Trạch Thiên uống say để quan hệ với người ta. Nào ngờ hôm sau Lý Trạch Thiên tỉnh lại, căn bản không hề để ý tới cô, chỉ đưa cô một khoản tiền rồi đuổi đi thẳng."
"Khó khăn lắm cô gái mới cảm thấy mình tìm đúng người, làm sao nỡ từ bỏ miếng mồi béo bở đó được. Cô đã tới tìm gặp Lý Trạch Thiên vài lần. Cuối cùng, cậu ta bị ép gắt qua, cho nên đã tới trường tố cáo. Cô gái bị đuổi học, Lý Trạch Thiên cũng lấy lại được sự yên bình. Nhưng có đánh chết cậu ta cũng không ngờ rằng, hai năm sau, cô gái kia đã dắt một cậu bé quay trở lại."
Nói tới đây, Hạ Thư bật cười. Mặc dù tiếng cười không nhỏ, nhưng Vương Khải lại không thể nhận ra nổi chút vui vẻ nào trong đó.
"Được rồi! Không muốn cười thì đừng cười, khó coi lắm!"
Vương Khải không quen với việc nhìn Hạ Thư miễn cưỡng bản thân. Bình thường y diễn trên truyền thông còn chưa đủ sao? Giờ có ai ở đây đâu, muốn khóc thì khóc, muốn hét thì hét lên.
"Muốn kể chuyện thì kể hẳn hoi."
"Anh nhẫn tâm thật đấy."
Hạ Thư tủi thân nhìn Vương Khải. Nụ cười khó coi trên khuôn mặt cuối cùng cũng được cất đi.
"Nghĩ thôi cũng biết kết cục của cô gái đó ra sao. Hai năm trước, Lý Trạch Thiên đã không thích cô rồi, càng khỏi cần nói tới hai năm sau còn dắt thêm một đứa con. Mặc dù Lý Trạch Thiên phủ nhận và cũng đã làm giám định ADN, nhưng đứa bé đúng là con của cậu ta. Sau khi không còn cách để chối bỏ, cậu ta nghĩ tới việc dùng tiền để giải quyết. Nhưng với dã tâm của người phụ nữ thì một món tiền làm sao có thể giải quyết được. Kế hoạch không thành, cô ta định dùng cái chết để ép cậu ta."
"Ha ha, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc."
Hạ Thư phải vuốt mặt một cái mới miễn cưỡng ổn định được cảm xúc của bản thân.
"Đến thuốc ngủ mà cũng uống quá liều, sau đó cứ thế ngủ say mãi mãi. Người phụ nữ chết, đứa bé chẳng có nơi nào để đi. Chẳng còn cách nào khác, Lý Trạch Thiên đành đưa nó quay về nhà họ Lý. Nhưng làm sao mà nhà họ Lý có thể chấp nhận sự tồn tại của một đứa con riêng. Lúc đó Lý Trạch Thiên cũng chỉ mới 27 tuổi, thậm chí còn chưa kết hôn. Có điều, nhà họ Lý vẫn nuôi đứa bé hai năm. Nhưng nói cho cùng, Lý Trạch Thiên vẫn cần kết hôn, đứa bé trở thành một sự phiền phức. Lý Trạch Thiên tìm một cặp vợ chồng vô sinh, cho họ nhận nuôi đứa bé, rồi mỗi tháng hỗ trợ một khoản tiền."
"Thế nào? Có đủ máu chó không? Đúng là một vở kịch điển hình về luân lý gia đình."
Hạ Thư cười khổ mỉa mai khi thấy Vương Khải thở dài.
"Nếu không phải đích thân trải qua thì tôi thật sự không biết là cuộc sống lại máu chó đến thế đấy. Thật ra tôi còn thấy cảm ơn nó vì đã cho tôi có được nhiều linh cảm để đóng phim đến vậy."
"Tất cả đều đã qua rồi, đã qua rồi…"
Vương Khải nhìn sự bi thương trong đôi mắt Hạ Thư, cũng không biết nên nói gì, mở miệng vẫn là câu nói cũ rích. Đến ngay cả bản thân anh còn cảm thấy ngượng ngập.
"Đừng nghĩ nhiều thế, đợi ngày mai tôi sẽ mua cho cậu sủi cảo tôm mà cậu thích nhất, được không?’
"Được! Tôi muốn hai lồng, đừng nói chuyện phải giảm cân với tôi, tôi không nghe đâu."
Hạ Thư cũng biết để Vương Khải nói ra những lời kiểu an ủi người khác thì chẳng thực tế chút nào. Y cười làm nũng:
"Dù sao thì giờ tôi cũng là người bệnh, ít nhiều gì anh cũng phải cho tôi thoải mái một lần chứ."
"Được được, ngày mai tôi mua cho cậu bốn lồng."
Mặc dù Vương Khải biết Hạ Thư khó chịu trong lòng, nhưng những gì anh có thể làm hiện tại chỉ là trêu chọc y, khiến y không còn đầu óc để nghĩ tới những điều vô bổ kia thôi.
"Tôi ăn ba lồng, còn lại để cho cậu một lồng."
"Đồ quỷ hút máu, sao tôi lại theo một quản lý như anh chứ?"
Hạ Thư tức giận, liếc xéo anh một cái. Nhưng y cũng chẳng bận tâm gì nhiều. Bao nhiêu năm qua, dạ dày của y đã hình thành thói quen, đột nhiên ăn nhiều khéo lại không chịu nổi thật.
"Sắp tới anh về nhà thay tôi một chuyến. Nhiều scandal quá, tôi sợ cha mẹ tôi lo lắng."
"Được thôi! Bác trai bác gái đi du lịch về chưa?"
Gần đây bận bịu nên anh cũng chẳng thấy Hạ Thư nhắc tới ba mẹ. Lần trước, khi Hạ Thư gọi điện, hai người vẫn còn đang ở châu Âu.
"Không nói cho bọn họ cậu bị thương luôn à?"
"Ừ, ừ. Đừng nói ra vội, tôi sợ cha mẹ lo. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn khiến họ phải bận lòng. Đợi tôi khỏi đã, sau tôi sẽ nói là do đóng phim, chạy tiến độ."
Mặc dù Hạ Thư đã coi cha mẹ nuôi là cha mẹ ruột của mình suốt bao năm qua, nhưng từ trong thâm tâm, y vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho họ.
"Cái tính này của cậu thật sự khiến người ta phát ghét lên được."
Vương Khải chẳng thích cái tính này của Hạ Thư chút nào. Bất kể người khác đối tốt với mình ra sao, y cũng đều tạo ra một khoảng cách, vẽ ra ranh giới rõ ràng cho bản thân. Việc muốn đối tốt với y cũng vì vậy mà trở nên vô cùng khó khăn.