"Cậu ăn cơm chưa? Tôi có mang cháo…"
Vương Khải vừa đẩy cửa bước vào, còn chưa nói hết câu thì đã bị cảnh tượng trước mặt nhét thẳng một đống thức ăn cho chó* vào mặt.
(*) Bên Trung Quốc thường gọi những người độc thân là chó FA, và khi các cặp đôi thể hiện tình yêu thì được gọi là rải thức ăn cho chó, những con chó FA bị bắt thưởng thức những cảnh ngọt ngào đó tương đương với việc bị nhét thức ăn cho chó.
"Tôi có rồi! Anh ăn chưa, hay là cùng ăn đi?"
Hạ Thư nghe thấy tiếng của Vương Khải bèn đưa mắt nhìn Trình Chinh đang yên lặng húp cháo ở đối diện theo bản năng. Sau đó, y lại hỏi thăm Vương Khải bằng giọng nịnh nọt.
"Không ăn, ăn nhiều thức ăn cho chó lắm rồi, no gần chết rồi!"
Vương Khải đặt mạnh hộp cháo xuống chiếc bàn bên cạnh, trừng mắt nhìn Hạ Thư đang xấu hổ.
"Tôi tưởng cậu không có người quan tâm mà? Thế sao lại gây ra họa nữa rồi?"
"Ấy… dù gì tôi cũng là bệnh nhân, anh dịu dàng với tôi hơn được không?"
Hạ Thư cảm thấy hơi hối hận khi thông báo cho Vương Khải. Y làm vậy là để giờ bị mắng sao?
"Thôi bỏ đi, bỏ đi! Tranh cãi với cậu nữa chắc tôi sẽ bị tức chết mất! Bị thương nặng không?"
Vương Khải thấy chân Hạ Thư bị bó bột nên không nỡ hành hạ y. Dù sao thì nghệ sĩ nhà ai người đó thương mà.
"Bắt được người chưa?"
"Gãy chân, trầy mặt, vậy thôi."
Mặc dù Hạ Thư nói rất thản nhiên nhưng biểu cảm trên mặt lại rất oan ức.
"Hầy, quản lý của tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa rồi."
"Đừng nói lung tung. Không quan tâm đến cậu thì tôi còn chạy tới đây làm cái gì? Tôi mới tăng ca xong đấy, còn đang mệt sắp ngu người đây. Về nhà ngủ chẳng phải sướng hơn sao."
Vương Khải liếc nhìn Hạ Thư một cách bất đắc dĩ. Anh tự tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống.
"Nếu anh Vương bận thì cứ về trước. Ở đây có tôi là được rồi."
Trình Chinh thấy Vương Khải bắt nạt Hạ Thư thuần thục như vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Chi bằng đừng để anh gây chướng mắt ở đây thì hơn.
"Tổng Giám đốc Trình nói vậy là sai rồi. Tôi là quản lý của cậu ấy, chăm sóc cậu ấy là việc tôi nên làm, đúng ra chúng tôi không nên làm phiền anh ở đây mới phải. Tôi đã tới thì anh có thể về trước được rồi."
Sự khó ở của Vương Khải mà phát tác thì đến ngay cả Hạ Thư cũng không cản lại được. Anh sẵn sàng đối chọi với cả trời lẫn đất luôn.
"Vương Khải, tôi thấy anh cũng mệt rồi, mau ăn chút cháo đi. Vừa tan làm đã tới đây luôn, làm gì có thời gian mà ăn cơm, đúng không? Hơn nữa, độc thân nhiều năm như vậy, ăn thức ăn cho chó mà đủ sao?"
Hạ Thư thật sự muốn lôi Vương Khải ra ngoài đập cho một trận. Bản thân y còn không dám đối đầu chính diện với Trình Chinh. Anh đúng là chê cuộc sống của mình quá thoái mái rồi đây mà!
"Anh Vương đã không muốn ăn, vậy đừng ép anh ấy. Nếu không, no quá tức bụng thì chẳng đáng chút nào!"
Nhìn biểu cảm quật cường của Vương Khải, rốt cuộc thì Trình Chinh cũng bị chọc cho bật cười:
"Hơn nữa, thức ăn cho chó thì chỉ cần ăn thêm vài lần là quen thôi, không sao đâu."
"Chắc tôi phải cảm ơn sự quan tâm của Trình tổng. Có điều, mặc dù ăn thức ăn cho chó no rồi, nhưng rốt cuộc nó cũng chẳng phải thứ bổ béo gì. Ăn một lần là đủ, chứ quen thì chẳng quen nổi. Hơn nữa, đi theo chú chó FA cả vạn năm như Hạ Thư thế này thì làm gì có cơ hội."
Vương Khả thật sự thấy Trình Chinh phiền chết đi được. Hắn không chỉ bắt mất Hạ Thư của anh mà cái miệng còn vừa dẻo vừa độc.
"Được rồi. Cả hai người im miệng cho tôi. Còn cãi nhau nữa thì ra ngoài!"
Hạ Thư thấy nếu không ngăn lại thì hai kẻ này sẽ đánh nhau mất, cho nên vội vàng mở miệng.
"Không phải chứ, cậu có thể có tí liêm sỉ được không? Mỗi lần thấy họ Trình đều hèn tới mức run lẩy bẩy cả người. Cậu như vậy khiến tôi cũng khó xử lắm đó!"
Vương Khải không mỉa mai lại được Trình Chinh, chả lẽ đến Hạ Thư cũng không mỉa lại được sao? Bởi vậy, vừa mở miệng là anh chẳng nể nang chút nào, điều này khiến Hạ Thư tức tới mức trợn tròn mắt.
"Được rồi, đừng trợn mắt nữa, còn trừng tiếp là cậu ngất luôn ra đây đấy."
Mặc dù Trình Chinh bị bộ dạng ngốc nghếch của Hạ Thư làm cho tức cười nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là tên ngốc Hạ Thư bị khó chịu. Hắn không nhịn được mà nhắc nhở:
"Cậu sắp 30 rồi, không phải 3 tuổi, đừng ấu trĩ như vậy được không?"
"Hả…"
Có vẻ như Hạ Thư bị mỉa cho hoàn hồn, nên đã biết kiềm chế lại:
"Khụ khụ, đúng rồi. Tôi còn chưa hỏi tại sao anh lại ở đây đấy?"
"Cậu còn biết hỏi à?" Vốn dĩ Trình Chinh chỉ muốn trêu Hạ Thư, nhưng phản ứng của Hạ Thư lại khiến hắn cảm thấy bực bội một cách khó hiểu, nụ cười trên mặt cũng nhạt nhòa đi.
"Vừa rồi hơi sốt ruột nên chưa kịp hỏi."
Nụ cười của Hạ Thư có phần lúng túng, nhưng y vẫn không quên nhắc nhở Trình Chinh:
"Có điều, vừa rồi nghe Cảnh sát Trương nói vậy, tôi thấy anh nên bảo Lâm Nhược quan tâm tới đời sống riêng của Trình Phi hơn đi. Gần đây đám trẻ con nó điên cuồng lắm."
"Hừ! Cậu nên quan tâm tới mình đi thì hơn."
Trình Chinh thật sự muốn hỏi Hạ Thư có phải đóng vai chính nhiều quá nên bị dính luôn với cái vòng hào quang của thánh mẫu hay không.
"Nghe nói gần đây cậu lại dính scandal mới rồi, chuyện là thế nào?"
"Anh tới tìm tôi là vì chuyện này à?"
Hạ Thư nghiêm túc nhìn Trình Chinh, trong lòng thở dài:
"Cái anh nói là cái nào? Gần đây dính nhiều scandal hot quá nên tôi thật sự không biết anh đang nói tới cái nào nữa?"
"Vốn dĩ tôi định gọi cậu để nói về chuyện công việc, nhưng điện thoại lại do bác sĩ nhận. Ông ấy nghe nói tôi là bạn cậu nên gọi tôi tới đây."
Mặc dù Hạ Thư không quá xoắn xít về nguyên nhân nhưng Trình Chinh vẫn cứ giải thích một chút.
"Chuyện công việc? Công việc thì liên hệ với tôi là được rồi."
Vương Khải làm nền một hồi, cuối cùng cũng tìm được khe hở để chen vào:
"Không biết Trình tổng tìm Hạ Thư có chuyện gì? Có gì cần hợp tác sao?"
"Đúng là có hợp tác. Nhưng trước tiên, tôi vẫn muốn biết, scandal nói mỗi năm cậu đều nhận được một khoản tiền có phải là thật hay không?"
Mặc dù Trình Chinh bắt đầu bằng việc trả lời Vương Khải nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào Hạ Thư, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của y.
"Anh thấy sao?"
Quanh đi quẩn lại, không ngờ Trình Chinh vẫn hỏi về vấn đề này. Hạ Thư phất tay, đẩy câu hỏi về phía Trình Chinh.
"Tôi chỉ muốn biết là ai vẫn luôn nhằm vào cậu? Nếu cậu hi vọng tôi ra mặt…"
Nếu đã tìm tới Hạ Thư thì chắc chắn Trình Chinh đã điều tra qua, nhưng hắn vẫn hi vọng có thể nghe được lời giải thích từ chính miệng Hạ Thư. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ hiện giờ của y thì có vẻ đây là điều không thể. Hắn cũng không thể ngờ, bản thân còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.
"Không cần đâu! Tôi có thể tự giải quyết chuyện này."
Bản thân Hạ Thư cũng không giải thích được, chỉ là y không muốn để Trình Chinh giải quyết vấn đề hộ cho mình. Nếu không thì có khác gì đang nói, bao nhiêu năm qua y chẳng tiến bộ được chút nào.
"Cảm ơn ý tốt của anh."
"Hạ Thư. Rốt cuộc cậu muốn bướng bỉnh tới khi nào..." Tôi đã làm tới mức này rồi, cậu còn muốn thế nào nữa.
Cuối cùng Trình Chinh cũng không nói ra nốt vế sau. Bất kể thế nào thì hắn vẫn còn cái tôi cao ngạo của mình. Hơn nữa, năm đó người buông tay chính là Hạ Thư, vì sao đến cuối cùng hắn lại phải chủ động chứ?
"Không phải tôi bướng bỉnh, chỉ là tôi có thể xử lý chuyện này! Mười năm, tôi không còn là cậu bé năm đó nữa rồi. Tôi đã có thể tự gánh vác được chuyện của mình!"
Đối với Hạ Thư mà nói, bao năm qua y chỉ làm một việc, đó là có đủ thực lực để đứng bên cạnh Trình Chinh, nhưng y biết khoảnh khắc đó vẫn chỉ là ước mơ của bản thân.
"Thôi bỏ đi, cậu vui là được. Nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết những vấn đề này. Nếu không, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới cậu đấy."
Trình Chinh còn có thể nói gì được nữa khi mà Hạ Thư đã nói tới mức đó. Hắn không tức giận rồi bỏ đi luôn đã là quá lịch sự rồi.
"Nói thật, tôi không muốn ở đây xem hai cậu cãi nhau tý nào. Xem hai người ghê gớm chưa kìa, có giỏi thì ra ngoài đánh nhau một trận đi!"
Vương Khải lướt điện thoại, đứng bên cạnh cằn nhằn.