Lục Tư Nguyên biết Tần Vĩnh chỉ đang trút giận vì chuyện công việc, dù sao thì gạo đã nấu thành cơm, có chửi thế hay chửi nữa cũng chẳng thay đổi được, vậy nên anh cũng trưng ra cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Nhưng chuyện kết hôn này thật sự quá gấp gáp, không có kế hoạch nên không phản bác được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe chửi.
Tần Vĩnh xả một trận, sau đó lo lắng đi qua đi lại trong phòng rồi chỉ thẳng mặt hai người nào đó mắng tiếp: “Không thể để người khác bớt lo được! Đúng là không thể bớt lo cho hai người được!”
Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm vẫn mặt dày ngồi nghe.
Tần Vinh cả giận nói: “Chuyện kết hôn này coi như như từng xảy ra, không cho phép để người thứ ba biết!”
Lăng Hàm giơ tay phát biểu: “Anh Vĩnh, hiện giờ anh đã là người thứ ba rồi.”
Tần Vĩnh tức muốn chết: “Im mồm!”
Lăng Hàm vội vàng im lặng.
Lục Tư Nguyên liều chết đối đầu với Tần Vĩnh: “Điều Lăng Hàm nói là sự thật, đừng nóng như vậy, để người ngoài nghe được không hay.”
“Hai người còn biết để người ngoài nghe được sẽ không hay cơ à! Hai người có biết thân phận của mình là gì không? Có cần sự nghiệp nữa hay không hả!” Tần Vĩnh nói.
Cả hai người kia đều im bặt.
Tần Vĩnh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm lại được trạng thái bình thường, anh ta đẩy gọng kính nói: “Nói chung chuyện này là chuyện cơ mật cấp cao nhất! Không được để người khác biết, có hiểu không? Xin nhờ hai vị đại ca lần sau làm việc gì thì làm ơn nghĩ đến đám cấp dưới chúng tôi một chút! Chúng tôi cũng khó xử lắm, OK?”
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên liên tục nói được.
Thấy lửa giận của Tần Vĩnh đã vơi bớt, Lục Tư Nguyên đứng lên, nói: “Mệt quá rồi, chúng tôi vừa từ Mỹ về còn chưa kịp ngủ... chúng tôi về trước đây, tất cả nhờ anh đấy.”
Sau đó, anh phất tay rồi nhẹ nhàng đưa Lăng Hàm đi.
Lăng Hàm chỉ có thể theo cùng, kết hôn rồi giống như châu chấu trên cùng một sợi dây, ngồi chung một thuyền, có muốn xuống cũng không xuống được nữa rồi.
Thật ra cậu vẫn cảm thấy Tần Vĩnh mắng rất đúng, chính cậu thỉnh thoảng lên cơn dở hơi không thể khống chế suy nghĩ sẽ làm một vài chuyện ngốc nghếch, nhưng lần này Lục Tư Nguyên cũng nổi điên cùng cậu, đột ngột kết hôn, không thèm nghĩ đến hàng loạt vấn đề tiếp theo, bị chửi là đáng thôi.
Thế nhưng nhìn thấy bóng người phía trước, cậu có muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể sầu não theo anh về nhà.
Có lẽ vì họ kết hôn rồi nên Lục Tư Nguyên chẳng hề cố kị gì, vừa về đã ôm lấy Lăng Hàm muốn ngủ một lát. Lăng Hàm giãy sống giãy chết cũng không giãy ra được, hơn nữa cậu cũng buồn ngủ nên chỉ có thể để anh tiếp tục ôm.
Sáng này hôm sau, Lăng Hàm vừa mơ màng tỉnh lại bỗng cảm giác được có cái gì đó cưng cứng chọc vào cái mông của mình, cả người cậu cứng ngắc, không dám cử động.
Chắc Lục Tư Nguyên nghĩ cậu vẫn chưa tỉnh lại nên tiến sát đến hôn gáy cậu một cái, động tác rất nhẹ nhàng. Lăng Hàm tiếp tục giả vờ ngủ, nhỡ đâu để anh phát hiện cậu tỉnh rồi thì với tính cách của Lục Tư Nguyên chắc chắn sẽ khiến cậu không xuống nổi giường.
Tâm trạng của Lăng Hàm rất phức tạp, có chút bất đắc dĩ, cậu không muốn bị làm tới nỗi chỉ có thể nằm im trên giường không thể làm gì khác.
Trong lòng cậu cầu khẩn Lục Tư Nguyên hãy xuống giường đi làm gì đó khác, buông tha cho cậu.
Bên tai truyền đến cảm giác ẩm ướt, đó là Lục Tư Nguyên đang hôn tai cậu.
Lăng Hàm bị kích thích tới mức cả người cứng ngắc, thầm mắng: Sáng sớm đừng có dựng lên làm loạn chứ!
Bất kể trong lòng cậu có không tình nguyện thế nào thì người kia vẫn không hề thỏa mãn. Anh hôn lên tai cậu rồi lướt dọc theo đường cổ tinh tế để lại một hàng dấu hôn. Hành động này giống như hành động của một đứa trẻ đạt được thứ mình ước muốn, yêu thích đến không nỡ buông tay, chỉ hận không thể ôm lấy mãi mãi hoặc là giống như một con rồng chiếm được kho báu quý giá nhất trên đời, nó cứ thế ôm kho báu bảo vệ trong lồng ngực, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một.
“Em là của anh.” Lăng Hàm nghe một câu nói nhẹ tênh truyền tới từ đằng sau mang theo cảm giác thỏa mãn cùng khát vọng.
Trái tim của cậu bỗng mềm nhũn, giống như nó được vuốt ve trong làn nước ấm áp.
Kết hôn cũng kết hôn rồi còn cự nự cái quái gì nữa.
Dù sao thì hai người họ cũng yêu nhau, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Sau khi đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, Lăng Hàm thả lỏng không ít.
Mà thật ra dù mặt tư tưởng cậu còn lấn cấn nhưng cơ thể đã sớm rục rịch rồi. Người mình yêu sâu đậm ngay bên cạnh lại đang hôn mình liên tục như vậy thì dù có là ai cũng sẽ động tình thôi.
“Anh yêu em...” Bên tai vang lên một câu nói nhẹ vô cùng, gần như nỉ non, gần như lẩm bẩm.
Lăng Hàm mở mắt, đột nhiên xoay người lại ôm lấy Lục Tư Nguyên thật chặt, cậu tựa đầu vào cổ anh rồi nói: “Em cũng yêu anh.”
Cơ thể mạnh mẽ kia cứng đờ, sau đó lập tức kéo cậu lại hôn không ngừng.
Lăng Hàm chủ động đáp lại, cũng mở cơ thể ra đón nhận.
Quả nhiên sự thật không ngoài dự đoán, ngày hôm đó của Lăng Hàm trải qua trên giường.
Hai người họ vừa mới kết hôn cho nên những chuyện thế này hoàn toàn không thể ngăn cản. Mới đầu, Lăng Hàm còn chủ động phối hợp nhưng càng về sau càng không chịu nổi phải cầu xin anh tha cho, thế nhưng người nào đó cứ như hóa thành cầm thú không biết mệt mỏi, đòi hỏi hết lần này đến lần khác.
Lăng Hàm: Biết ngay là như vậy mà!
Nhưng mà ai bảo tự cậu không chống lại được sự mê hoặc, lại còn đáp ứng tên khốn sau lưng chứ. Người mà mình chọn có khóc cũng phải ráng mà nhận hết...
Nếu không phải Tần Vĩnh siêng năng gọi điện thoại đến liên tục thì Lăng Hàm có cảm giác cậu có thể chết trên giường được cũng nên.
“Nhận... nhận điện thoại...” Lăng Hàm khản giọng nói: “Nhất định là anh Vĩnh có việc đấy.”
Sau khi Tần Vĩnh luôn bình tĩnh nổi điên một trận, lập uy với hai người xong, họ cũng không dám lờ đi nữa.
Lúc này Lục Tư Nguyên mới bất đắc dĩ rút ra khỏi người cậu, tiện tay nhấc điện thoại. Lăng Hàm cuống cuồng lăn xuống giường, lảo đảo chạy đến phòng tắm rồi khóa chặt cửa lại.
Một lúc lâu sau bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Để anh giúp em.”
Lăng Hàm lập tức lớn tiếng nói vọng ra: “Không cần, em tự làm được!”
Người bên ngoài chưa từ bỏ ý định còn đứng bên ngoài gõ một hồi, cuối cùng thấy Lăng Hàm thật sự kiên quyết không cho anh vào thì mới không thể làm gì khác hơn ngoài nói: “Anh đi nấu cơm trước, chắc em cũng đói rồi nhỉ, tắm xong mau ra đây.”
Lục Tư Nguyên nói chưa dứt lời Lăng Hàm đã cảm giác bụng mình réo ầm ĩ. Bọn họ làm từ sáng sớm tới tận xế chiều chưa cơm nước gì, lúc trước là do cảm giác quá kích thích át cả cảm giác đói nhưng bây giờ hưng phấn đã hết, cơn đói lập tức nhảy ra kêu gào.
Lăng Hàm ngâm mình trong bồn tắm, cả người uể oải.
Cậu cảm thấy mình thật sự rất ngu, lúc đầu là vì cảm động nên cầu hôn Lục Tư Nguyên, lần thứ hai là vì cãi nhau cho nên kết hôn với Lục Tư Nguyên... trên đời này liệu có người nào ngu hơn cậu nữa không?
Không nói không rằng tự bán luôn thân mình, Lăng Hàm cũng tự thán phục bản thân khi làm được chuyện như vậy.
Liệu sau này có phải cứ không nói trước điều gì là lại làm ra chuyện ngốc nghếch hay không?
Lăng Hàm tỉ mỉ suy nghĩ về tác phong của cậu cả kiếp trước lẫn kiếp này liền phát hiện bản thân cũng khá đáng tin cậy, không có gì bất thường cả. Chỉ duy nhất có một chuyện khác thường là vì Lục Tư Nguyên, chỉ cần có mặt Lục Tư Nguyên là cậu sẽ không khống chế được bản thân làm ra vài chuyện ngu ngốc!
Câu cứ ở mãi trong nhà tắm không chịu ra khiến Lục Tư Nguyên phải tới gõ cửa lần nữa. Lăng Hàm có hơi sợ con sói già vẫy đuôi này, rất sợ anh sẽ lại túm lấy cậu làm thêm một lần, nhưng cái bụng của cậu đói lắm rồi, cho nên bất đắc dĩ phải chui ra khỏi nhà tắm.
Dựa theo thói quen bình thường thì Lăng Hàm chỉ tùy tiện lấy một cái khăn tắm quấn quanh người rồi nghênh ngang đi ra, đàn ông mà, có phải phụ nữ đâu mà phải sợ trần truồng.
Nhưng lần này cậu lại phân vân, chẳng cần nghĩ cũng biết nếu cậu đi ra ngoài thế này sẽ lập tức khiến con sói già vẫy đuôi kia nổi lên hứng thú.
Vì vậy Lăng Hàm lấy áo tắm, che hết cả người lại rồi mới thành thật ra ngoài.
Đến nhà ăn, ánh mắt mập mờ của Lục Tư Nguyên quét từ đầu tới chân cậu một lượt, trong mắt lộ ra ý cười không rõ nghĩa.
Lăng Hàm giả bộ mình rất bình tĩnh: “Nhìn cái gì, đói chết rồi, ăn thôi.”
Lục Tư Nguyên đột nhiên kề sát tai cậu, dùng thanh âm cực kì gợi cảm nói: “Đúng vậy, ăn… thôi.”
Sau đó anh vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai của cậu.
Lăng Hàm đột nhiên bị đánh lén phải vội vàng tránh đi, nghiêm khắc lườm anh một cái: “Đứng đắn một chút đi! Đường đường là một ảnh đế mà làm thế à, có ra thể thống gì không hả? Nếu để những fan hâm mộ của anh biết anh đùa giỡn lưu manh như này chắc là đau lòng đến nhảy sông tự vẫn luôn quá.”
Lục Tư Nguyên ngồi vào bàn, lơ đãng nói: “Bọn họ sẽ không biết đâu, anh chỉ đùa giỡn lưu manh với một mình em thôi.”