Lục Tư Nguyên như nhìn ra được điều gì đó từ biểu cảm của cậu, đột nhiên anh nắm lấy tay cậu rồi cười lạnh: “Chắc không phải lại sợ rồi đấy chứ?! Nhìn em có vẻ sợ lắm đó!”
Bị Lục Tư Nguyên khích một cái, Lăng Hàm lập tức hăng máu như cắn phải thuốc lắc, cậu lườm anh một cái rồi nói: “Ai sợ? Nước đến chân rồi anh đừng có sợ nha, ai sợ người đó là cháu trai!”
Trong ánh mắt của Lục Tư Nguyên ánh lên vẻ kinh ngạc, anh quay đầu ra chỗ khác. Một lúc lâu sau Lăng Hàm mới phát hiện người này đang cười.
“Anh cười cái gì?”
Lục Tư Nguyên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không cười.”
Lăng Hàm: “Rõ ràng là có.”
Lục Tư Nguyên lôi một cái bịt mắt ra đeo lên, làm ra vẻ không thèm nói chuyện với Lăng Hàm.
Lăng Hàm hết cách, cũng chỉ có thể lôi miếng bịt mắt khác ra rồi ngủ.
Trải qua hơn mười giờ bay, cuối cùng hai người họ cũng đặt chân tới Las Vegas, lúc tới nơi ở Mỹ đã là rạng sáng. Suốt chuyến bay vẻ mặt của Lăng Hàm vẫn luôn ngơ ngác, cậu bị Lục Tư Nguyên kéo đến khách sạn gần nhất để ngủ một lát rồi lại mơ mơ màng màng bị kéo đến nơi đăng ký kết hôn gần nhất.
Mới sáng sớm nơi đăng ký còn chưa mở cửa.
Las Vegas vào buổi sáng có rất ít người qua lại.
Lăng Hàm đứng ngơ ngác.
Lục Tư Nguyên xoa tay đi tới đi lui, không ngừng nhìn đồng hồ, nhìn dáng vẻ của anh cứ như chỉ hận không thể đập cửa sổ nhảy vào đóng dấu.
Chờ mãi mới đến lúc các nhân viên tới làm việc, đó là một phụ nữ mập mạp với đôi mắt xanh và mái tóc vàng, người này dường như chẳng hề thấy lạ đối với việc hai người đàn ông tới đăng ký kết hôn. Người phụ nữ đó dùng tiếng Anh nói một tràng dài, trình độ tiếng Anh của Lăng Hàm quá nát nên nghe như lọt vào sương mù, một mình Lục Tư Nguyên lôi kéo cậu làm hết thảy mọi thủ tục.
Sau một khoảng thời gian cực ngắn, ký tên một cách mơ hồ, thế là Lăng Hàm cứ thế tự bán chính mình.
Sau này cậu mới biết hóa ra Las Vegas không chỉ là nơi đánh bài lớn nhất mà còn là thánh địa kết hôn, thủ tục kết hôn cực kì đơn giản, chỉ cần ba mươi phút là xong.
Do hai người bọn họ quá vội nên tất cả thủ tục đều được đơn giản hóa.
Ngay cả nhẫn cũng được mua bừa ở một cửa hàng ven đường.
Chờ đến khi Lăng Hàm hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong xuôi.
Lục Tư Nguyên thở dài một hơi rồi hôn lên chiếc nhẫn, sau đó anh nói với Lăng Hàm: “Lăng ngốc.”
Lăng Hàm vẫn như còn trong mơ.
Lục Tư Nguyên cười đến híp mắt, nhéo gương mặt đang đần thối của cậu: “Bây giờ em đã là của anh rồi.”
Lăng Hàm vẫn ngơ ngác, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Em kết hôn thật rồi à?”
Lục Tư Nguyên nói: “Kết hôn thật rồi.”
Lăng Hàm: “...”
... Cái đệch con mọe!
Giây phút ấy, tâm trạng của Lăng Hàm còn kích động hơn cả sao Hỏa đâm vào Trái đất, chẳng biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì.
Ngay lúc đó Lục Tư Nguyên ôm lấy cậu xoay vòng vòng, vừa xoay vừa cười ha hả: “Chúng ta kết hôn rồi!”
Lăng Hàm bị quay đến váng đầu, cảm giác mình sắp ngất xỉu đến nơi.
“Thả em xuống.” Lăng Hàm nói.
Lục Tư Nguyên cứ vừa ôm cậu vừa cười y như người điên.
Lăng Hàm nổi giận, đá anh một cái: “Thả em xuống!”
Lúc này Lục Tư Nguyên mới dừng cười, thả cậu xuống đất rồi anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, dường như thích đến không thể buông tay.
Lăng Hàm đẩy tay của anh ra, một lúc lâu sau Lục Tư Nguyên lại không kìm được mà đưa tay sờ sờ.
Lăng Hàm nổi giận: “Anh thôi được chưa hả?”
Lục Tư Nguyên ôm lấy Lăng Hàm, ôm lấy khuôn mặt của cậu rồi hôn một cách cuồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng như bao trùm cả người Lăng Hàm.
Cậu bị hôn đến không thở nổi, suýt nữa nghẹt thở mà chết, cuối cùng Lục Tư Nguyên cũng niệm tình mà buông cậu ra.
Trong đôi mắt đen láy của anh tràn đầy sự dịu dàng, thanh âm trầm thấp cất lên: “Anh và em không thể thôi được, cả đời này đều không thể thôi được.”
Lăng Hàm nhìn gương mặt tươi cười của anh, đột nhiên sự xoắn xuýt trong lòng bấy lâu nay tan biến thành mây khói. Nếu đã kết hôn rồi vậy cậu phiền não cũng có tác dụng gì.
Cứ thế sống tốt qua ngày thôi!
Lăng Hàm chủ động hôn lại, hôn một cách cực kì nghiêm túc và trịnh trọng.
Lục Tư Nguyên ôm lấy cậu, hóa thủ thành công, hai người giống như hai con thú đang cắn xé nhau không ai nhường ai, chỉ hận không thể ăn tươi đối phương, cùng hòa làm một không chút tách rời.
Có người vỗ tay hoan hô.
Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm buông nhau ra, chú ý tới vài người ngoại quốc đang đứng xung quanh.
Lục Tư Nguyên nói cảm ơn với bọn họ rồi kéo Lăng Hàm đi vào đường cái.
Lăng Hàm vẫn như đang chìm trong giấc mộng.
Cậu cứ vậy mơ mơ hồ hồ kết hôn rồi, ngẫm nghĩ một chút thì quả thật toàn bộ quá trình này rất mơ hồ, chắc trên đời này không có ai kết hôn giống như cậu đâu nhỉ. Trước đây cậu từng nghe những chuyện kiểu như hôn nhân chớp nhoáng, hay các kiểu kết hôn kỳ cục cũng được nghe qua rồi, nhưng kết hôn kiểu cậu như hôm nay chắc chưa từng thấy nhỉ?
Có cần phải ghi lại kỷ lục không?
Lăng Hàm thầm nghĩ.
Lục Tư Nguyên vẫn còn đang sờ cậu.
Lăng Hàm hết chịu nổi gạt cái móng vuốt của anh ra.
Lục Tư Nguyên không nhịn được nhếch miệng cười: “Được rồi, chẳng phải em nói tìm anh có hai việc sao? Chuyện thứ nhất là vào ‘Kế hoạch nhền nhện’ thì anh đồng ý, chuyện thứ hai là gì?”
Lăng Hàm: “...”
Lục Tư Nguyên: “Nói đi.”
Lăng Hàm nghẹn lời, hừ hừ hai tiếng: “Chuyện thứ hai là hỏi có phải anh muốn chia tay với em hay không, nhưng bây giờ đã kết hôn rồi thì còn hỏi làm quái gì!”
Lục Tư Nguyên nhìn cậu một chút, sau đó đột nhiên bật cười sảng khoái.
Lăng Hàm chưa bao giờ thấy anh cười như vậy, như thể anh tích góp nụ cười trong ba mươi năm qua để cười hết trong một lần này vậy.
Cười đến mức... rất mê người.
Ngẫm lại thì bị con hồ ly này hớp hồn cũng không lỗ lắm.
Lăng Hàm nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phải bật cười theo.
Hai người họ chạy từ trong nước ra nước ngoài, hành trình rất vội vàng cũng không có thời gian điểu chỉnh múi giờ nhưng cả hai chẳng hề có chút cảm giác mệt mỏi nào, cứ như cắn thuốc lắc vậy, thậm chí còn có tâm tình nắm tay đi dạo phố. Sau đó, hai người quyết định ở lại Las Vegas chơi vài ngày.
Lục Tư Nguyên muốn dẫn cậu đi mua nhẫn nhưng Lăng Hàm từ chối.
Cậu cảm thấy cái nhẫn đang đeo trên tay là đủ rồi.
Đến khi nhận được giấy chứng nhận hai người mới bay về nước.
Lăng Hàm hoàn toàn không nhớ rõ mấy ngày này đã trôi qua như thế nào, cả người vẫn luôn chìm trong trang thái mông lung, khẩn trương lại phấn khởi, cứ giống như cắn thuốc vậy. Cứ chốc chốc cậu lại hỏi: “Em kết hôn rồi à?”, “À, em đã kết hôn rồi.”.
Sau khi về nước, chuyện đầu tiên đương nhiên là hai người phải đón nhận cơn giận dữ của Tần Vĩnh, nhưng cả hai đều coi lời của anh ta như gió thoảng qua tai, không để lại chút dấu vết nào.
Tần Vĩnh mắng xong, hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”
Hai ngời đồng thanh trả lời: “Đi Mỹ.”
“Đi Mỹ?” Tần Vĩnh khó tin: “Hai người qua Mỹ làm gì?”
Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm liếc mắt nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Tần Vĩnh càng chẳng hiểu ra làm sao: “Cười cái gì?”
“Chúng tôi kết hôn rồi.”
Tần Vĩnh ngẩn ra, còn tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Lục Tư Nguyên lặp lại: “Chúng tôi kết hôn rồi.”
Sau đó anh lấy giấy chứng nhận ra cho anh ta xem.
Tần Vĩnh: “...”
Ngày hôm đó Lăng Hàm được chứng kiến một Tần Vĩnh luôn nhẹ nhàng ung dung đầy lý trí nổi cơn điên là như thế nào, cũng biết anh Vĩnh chửi người câu nào độc câu đó, cũng biết âm vực của anh Vĩnh có thể cao đến mức độ nào.
Lăng Hàm coi như được mở rộng tầm mắt.
Nhưng bất kể anh ta có nói như gió đông tây nam bắc hay là chửi người như sông Trường Giang cuồn cuộn thì hai người họ vẫn ngồi sừng sững bất động.
Từ lâu, Lăng Hàm bị anti fan cùng với truyền thông mắng chửi nhiều quá đã thành quen, bây giờ còn có thêm Lục Tư Nguyên ở phía trước chắn đạn cho nên chẳng hề có chút lo lắng nào.