Anh biết nói yêu không?

Mười Bốn

Người kể: Vương Đào, nam, 26 tuổi, cảnh sát ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Trên một bãi đất trống ở câhn tháp truyền hình Bắc Kinh, trong xe của anh, suốt cả buổi tối tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt một bên người anh. Anh hút thuốc nhiều, khói mù mịt khắp xe. Tối đó không có gió. Cây cối bên hồ Côn Ngọc im phắc.

Tôi lập gia đình được 3 năm rồi. Đáng tiếc là tôi không thể yêu vợ, dù cô ấy là một phụ nữ vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Nhưng không có tình yêu thì hôn nhân cũng sẽ trở nên vô nghĩa, và tôi vẫn thực hiện tốt mọi trách nhiệm người chồng, và vợ chồng tôi vẫn rất êm ấm, hoà hợp, mặc dù thiếu tình yêu. Vợ tôi chẳng có lỗi gì. Chỉ có thể trách tôi, vì toàn bộ tình yêu, sự rung động đều đã trao cho người yêu đầu tiên và nàng đã mang nó tới nơi xa xôi xứ người. Tại sao tôi và nàng không thể thành đôi như ước nguyện? Chỉ có thể trách số phận trớ trêu. Và điều khiến tôi luôn ân hận là tôi đã lấy đi sự trong trắng của nàng. Mặc dù không một lời trách móc tôi nhưng tôi biết, chính vì chuyện này, nàng phải chịu đựng rất nhiều nỗi thống khổ. Chẳng biết sống ở nước ngoài nàng có thoát khỏi những giày vò đó không? Tôi thực sự căm hận cái đầu óc chật hẹp của bọn ích kỷ. Nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận sự trong trắng của bất kỳ cô gái nào sẽ không phải vợ mình.

Tôi sinh ra tại một thành phố nhỏ ven núi. Chu Lâm, người yêu đầu tiên của tôi, là bạn thanh mai trúc mã. Hai nhà rất gần nhau. Bố nàng là lãnh đạo huyện, cũng là bạn tốt của bố tôi. Nhà nàng có rất nhiều đồ chơi hấp dẫn, vì thế tôi thường sang để được cùng chơi với nàng.

Không chỉ có đồ chơi, từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau trèo lên ngọn núi cao bên khu thành cổ, cùng nhau chân trần lội xuống sông bắt cá, cùng nhau hái nấm dại trong rừng sau cơn mưa. Từ nhỏ nàng đã thuộc loại người sau này sẽ cao lớn. Không giống đám bạn gái thường để một bím tóc, thô kệch sau gáy, nàng cắt tóc ngắm như tôi, đi lại thì rất uyển chuyển, nom thật đẹp mắt. Có điều, đó chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.

Lúc nhỏ, chúng tôi thường tay trong tay, ít khi chịu rời nhau, suốt ngày chơi đùa. Nàng tham gia vào các trò chơi con trai với chúng tôi như chọc tổ chim, ném vỡ cửa kính, bắn đạn đất. Tôi luôn chỉ thấy tôi và nàng là đôi anh em tốt, không bao giờ để ý rằng nàng là con gái, một cái kem cũng liếm ăn chung, một cái bánh bao cũng bẻ đôi. Mùa đông khi đánh trận tuyết, chân nàng bị lạnh cóng, tôi chẳng nề hà, vội hà hơi vào xoa cho ấm lại. Thấy vậy, rất nhiều người đùa rằng, chúng tôi hẳn đã đính hôn từ bé.

Niềm vui thời thơ ấu luôn khiến người ta lưu luyến khó quên. Thời gian trôi đi, chớp mắt chúng tôi đã đến tuổi cắp sách đến trường. Tôi thường chạy sang đón nàng từ sáng sớm, mẹ nàng không để tôi tự do tìm kiếm nữa, mà gọi nàng dậy mặc quần áo xong xuôi mới cho gặp. Thời gian vẫn trôi. Mãi cho đến một ngày, tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng. Lập tức mặt nàng đỏ bừng, rồi tức giận đá tôi một cái, lại còn mắng tôi là đồ lưu manh. Vì thế tôi bắt đầu chú ý tới những biến đổi nhỏ nhất trên cơ thể nàng, phát hiện ngực nàng bỗng nhô cao hơn ngực tôi, và còn nhiều thứ khác hẳn với tôi. Nhưng tôi không nói, bởi thấy khác như vậy rất đẹp. Cùng với thời gian khôn lớn dần, tôi cảm nhận được hương thơm thoảng dịu trên người nàng, mà chỉ những thiếu nữ mới có, rất đặc biệt.

Rất may, chúng tôi lại cùng ngồi chung bàn ở trường. Vì lớn hơn tôi hơn 1 tháng tuổi nên nàng thường bắt tôi gọi là chị, nếu không, trên bàn sẽ bị vạch một đường “biên giới”, không cho tôi vượt qua, nếu không dưới gầm bàn, nàng sẽ giẫm mạnh lên chân tôi khiến tôi phải bật hét lên. Thầy giáo liền đi tới. Kỳ lạ là tôi thà chịu phạt chứ không chịu khai sự thật.

Bây giờ, tôi không thể còn nhớ hết đã xảy ra những gì giữa hai đứa nữa. Trong ấn tượng của tôi chỉ còn đọng lại một số câu nói không đầu không cuối cùa nàng như “Cậu đừng nói nữa, được không?”. “Lên lớp rút cục là nghe cậu nói hay nghe thầy giáo giảng bài?”. “Cậu không nghe lời, tớ sẽ mách mẹ cậu!”. “Hôm nay tớ phải trực nhật, làm hộ tớ được không? Về nhà tớ sẽ mời cậu ăn kem, loại rẻ ấy. Nếu không, đừng sang nhà tớ chơi nữa!”. “Nhớ đấy, trực nhật xong thì tới sân vận động tớ bảo”. “Không được, hôm nay thầy giáo khen cậu, cậu nhất định phải mời mình ăn kem. Loại đắt nấht chứ sao nữa, đúng, loại đồng rưỡi ấy.”

Huyện chúng tôi chỉ có một trường trung học điểm. Cả hai chúng tôi đều thi đỗ vào đó và lại được phân vào cùng một lớp, nên đều rất vui.

Chúng tôi cùng ăn, học, chơi đùa, và cùng lớn lên. Tôi cũng bắt đầu phát triển, cao hơn nàng, giọng nói biến thành ồm ồm, râu ria lún phún, lại thêm cặp kính cận, nom tôi càng già dặn hơn. Nhiều người mới quen biết còn cho rằng tôi là anh trai của nàng. Cũng chính từ đó, tôi bắt đầu không chịu gọi nàng là chị nữa, lại còn dám chỉ gọi tên, Chu Lâm, còn nàng gọi tôi là Lợn con.

Lên cấp III, nàng từ một đứa con gái nghịch ngợm lắm trò tai quái bỗng trở nên cô gái dịu dàng, gương mặt trái xoan, nước da trắng bóc. Tuy nàng có phần béo hơn trước nhưng tôi vẫn thấy nàng rất xinh đẹp. Nàng không còn ham chơi như trước nữa, ngày nào cũng chăm chỉ học tiếng Anh, làm toán, đọc sách… Còn tôi vẫn như vậy, vẫn ham đá bóng, lại còn ôm mộng trở thành ngôi sao cảu môn thể thao vua này.

Sau đó tôi dần dần phát hiện sự “áp bức” bao năm qua của nàng cũng có tác dụng với tôi. Tôi đã quen với việc giúp nàng trực nhật, lau bàn ghế, lấy nước uống hoặc phải đi rất xa để mua giúp nàng một cuốn sách tham khảo, hoặc vô tình hay hữu ý mang theo rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng hằng ưa thích hoặc dám đánh vỡ đầu đứa bạn nam nào dám nói thích nàng.

Tôi hồi học cấp III tôi đã mê đọc tiểu thuyết, nhất là hai loại võ hiệp và tình yêu. Vì thế thứ tình cảm đẹp nhất, mơ màng nhất của tuổi thanh xuân đã đâm chồi bén rễ trong tôi, và đứa con trai vốn vô tư, ngượng ngập đã bắt đầu biết say đắm, mơ màng…

Cũng trong thời gian này, tôi bắt đầu ghi nhật ký, kể tỉ mỉ những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi, cả những chuyện vụn vặt không đáng nói tới.

Chẳng hạn, tôi nhớ trong nhật ký có những đoạn như:

“Hôm nau Chu Lâm mắng mình là trên lớp không chú ý nghe giảng. Hừ, mai nhất định phải bắt cô ấy xin lỗi. Nhưng không xin lỗi cũng không sao, coi như cô ấy mắng đúng đi…

“Thầy giáo nói Chu Lâm gần đây không tập trung học hành, có thế mà tan học cô ấy oà lên khóc. Mình tới an ủi, nói là không sao đâu, tớ cũng rất hay nghĩ ngợi lan man và khuyên đừng quá để tâm tới lời thầy, không ngờ cô ấy lại hét lên với mình: Cút sang bên, đồ thiếu suy nghĩ!...

Chu Lâm ốm đến mức phải nghỉ học. Bố mẹ cô ấy lại đang ở quê. Cả nhà mình đi thăm. Bữa tối, mình nấu cho một bát mỳ trứng và cô ấy ăn hết sạch khiến mình vui quá…

“Hôm nay Chu Lâm chê mình để móng tay quá dài, nhất là ở ngón út, và hỏi mình có phải dùng để ngoáy mũi không. Mình nói dối là không phải, sợ nếu thừa nhận thì mất mặt quá, rồi còn chống chế là nhiều nam sinh khác cũng để dài như vậy. Suýt nữa chúng mình cãi nhau. Có điều, nhìn thấy cô ấy cáu giận cũng rất thích. Nhưng mình sẽ thay đổi…

“Hôm nay Chu Lâm mắng mình hay nhổ bậy. Quả thật là mình không đúng. Mình nhận lỗi. Cô ấy khen làm mình rất vui…

Sau đó, lớp được phân theo chuyên ngành, tôi chọn văn học. Nàng hỏi: “Lợn con này, vì sao cậu không đăng ký vào tự nhiên? Chẳng phải cậu rất thích các môn tự nhiên đó sao?”

Tôi làm ra vẻ phớt lạnh, đáp trả rằng: “Việc của đàn ông, phụ nữ các cậu biết sao được.” Thực ra tôi quyết định như vậy vì nghe nàng bảo sẽ chọn lớp văn. Còn tôi, chỉ vì muốn được ở cạnh nàng mà thôi. Đơn giản vậy!

Thời gian trôi thật mau, chớp mắt đã tới niên học cuối. Thành tích học tập của nàng vẫn ổn định. Các thầy cô giáo còn nói Chu Lâm dư sức thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Nàng nói chuyện ngày mỗi ít đi, và ngày mỗi hứng thú với các từ tiếng Anh cùng những định lý chán mớ đời, và hầu như không gây chuyện với tôi nữa. Còn tôi chẳng thay đổi gì, chiều nào cũng vẫn ôm bóng chạy tới sân thể thao. Mỗi lần thấy tôi mồ hôi đầm đìa chạy vào lớp học, nàng lại nhìn bằng con mắt bất bình như thể sắt luyện mãi mà không thành kim được. Có điều, số đồ ăn vặt và hoa quả của tôi cũng không đến nỗi “mất trắng”. Nàng thường đưa cho tôi chiếc khăn giấy còn nguyên mùi thơm và nói. “Lau sạch tay và mồ hôi đi, không lại bốc mùi lên, tớ không thể tập trung học hành được.”

Một hôm nàng thăm dò tôi. “Lợn con, cậu định thi trường nào?” Tôi đáp không chút suy nghĩ. “Kết quả học tập như tớ còn có thể lựa chọn không? Dù sao cũng không thể đỗ vào trường điểm. Như vậy cũng tốt, hành hạ cậu bao năm rồi, sau này không dám phiền cậu nữa. Vả lại cậu cũng ngán tớ lắm rồi mà, thế là trọn vẹn cả hai đàng!” Nói thì ra vẻ như vậy nhưng trong lòng, tôi hận mình lúc thường nhật không chăm chỉ. Nhưng đồng thời tôi cũng quyết phải nỗ lực trong thời gian còn lại, cốt là để không bị nàng khinh thường.

Từ đó, ngày nào tôi cũng học đến một hai giờ sáng mới ngủ, chỉ vì muốn được cùng nàng học đại học. Hình như tôi sợ sẽ không chịu đựng nổi khi nàng đi khỏi, chẳng có ai bắt nạt tôi nữa.

Thế rồi không ngờ kết quả học tập của tôi vượt trội hẳn lên, ngang ngửa, rồi vượt cả nàng. Thầy cô giáo đều bảo tôi có tiềm lực lớn, nếu chăm học từ đầu, nhất định sẽ thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc. Còn nàng chỉ nói tôi là kẻ tiểu nhân đắc chí.

Lúc đăng ký thi đại học, nàng chọn truờng Nam Khai. Tôi chọn trường Thiên Tân, cùng một thành phố.

Tới tháng Bảy, điểm thi được công bố. Không ngờ, chỉ thiếu 1,3 điểm mà nàng phải chia tay với cái trường đã chọn. Nhưng nhờn thành tích học tập phổ thông xuất sắc, một khoa của Học viện Thương mại Bắc Kinh đã nhận nàng học. Còn tôi cũng tương tự vậy, vì thi trượt vào trường Thiên Tân, tôi phải xuống học tận Thành Đô, Tứ Xuyên. Tôi rất giận mình, nếu như chịu khó từ sớm thì chí ít cũng đỗ được vào trường đại học mình muốn, và sẽ gần Bắc Kinh hơn. Và tôi cũng giận mình tại sao không đăng ký thêm một trường nào đó ở Bắc Kinh.

Tôi an ủi nàng. “Khi thi nghiên cứu sinh, cậu nhất định sẽ được vào Nam Khai.” Nàng cũng rất hài hước, đáp. “Có lẽ do tớ làm nhiều điều không phải, từ nhỏ tới lớn toàn bắt nạt cậu nên mới bị báo ứng như vậy.”

Đại học năm thứ nhất và năm thứ hai, tất cả thời gian rỗi của tôi đều dành viết thư cho nàng. Tôi kể nàng nghe ở Thành Đô có những đồ ăn gì ngon, nơi nào đi chơi thì hay, những chuyện gì xảy ra quanh tôi, kể cả việc bị một nữ sinh viên nào đó phê bình là trên lớp không nghiêm túc nghe giảng, hoặc tôi đã nói câu gì với nữ sinh nào, hoặc đã thấy một nữ sinh ở lớp bên cạnh rất giống nàng… Sau đó, khi viết trên mạng, tôi còn dùng luôn cái tên Chu Lâm cảu nàng làm nick name của mình. Biết được, nàng gọi điện thoại cho tôi, bảo sẽ kiện vì tội vi phạm bản quyền.

Có lẽ tình yêu lúc bị chia cắt mới được ủ men, dần dần toả ra một hương vị đặc biệt. Tôi hiểu mình đã yêu nàng, yêu say đắm. Trong những đêm mất ngủ, chỉ khi bên má có miếng khăn giấy ẩm mang mùi thơm giống như miếng khăn nàng đã dùng, tôi mới ngủ được. Dưới gối tôi là tấm hình chụp chung hồi nhỏ và những lá thư e-mail nàng gửi cho. Tôi thường mơ màng gõ lên bàn phím số điện thoại của nàng, hoặc lặng đi mỗi khi nhìn thấy nick name Em gái ngốc của nàng bật sáng.

Tuy ngày càng yêu nàng hơn song tôi không hề thổ lộ. Tôi biết, trong lòng nàng, tôi chỉ là một đứa “em trai” nghịch ngợm mà thôi, mãi mãi không thể khôn lớn. Hẳn là từ nhỏ tới giờ, nàng chưa một lần “thích” tôi. Ngược lại, ngoài tôi ra, nàng còn được bao chàng trai ngưỡng mộ. Lên đại học, chắc chắn con số đàn ông theo đuổi nàng sẽ ngày một nhiều hơn, tôi là cái gì cơ chứ? Nhưng điều khiến tôi phải im lặng chính là tôi sợ nếu nói ra sẽ bị nàng cự tuyệt.

Một lần nàng gọi điện, nói là không thi đỗ được như ý môn tiếng Anh, nên rất buồn bực. Tôi lập tức lên mạng viết thư an ủi nàng, và vô cùng thèm được viết thêm ở cuối thư rằng rất nhớ em, rất yêu em… nhưng hễ cứ viết xong mấy chữ đó tôi lại xoá đi, rồi lại viết lại, sau đó xoá đi, cuối cùng đành bỏ.

Rất nhanh, đã sang hè năm thứ ba. Nàng không về quê, muốn ở lại Bắc Kinh để ôn thi Toelf. Khi nàng báo tin dự định du học, tôi chỉ đáp, “Hè này, tớ cũng định đến Bắc Kinh để gặp một cô bạn chat rất xinh đẹp. Thuận đường tớ sẽ thăm cậu, được không?” Nàng cười bảo, “Được chứ. Tớ cũng đang muốn xem cô bạn cậu ra sao, thiếu một cái tai hay thiếu một con mắt? Nhất định là rất xấu xí. Mà đúng rồi, cậu cũng có thể tới đây học tiếng Anh, rất hay đấy!” Tôi cười ha ha, “Cũng được, cậu báo danh hộ mình trước nhé. Những thứ khác tớ đều không muốn học, nhưng tiếng Anh thì được!!”

Hè năm 2001, tôi đi tàu hoả tới Bắc Kinh, và đến ngay trường nàng, để gặp cô gái mà tôi hằng nhung nhớ, ngay cả trong mơ. Nàng nom chín chắn hơn, ăn mặc giản dị, thân hình thon thả hẳn đi, vừa xinh vừa đẹp. Chẳng chào hỏi gì, nàng cười to. “Ha ha, cô bạn trên mạng của cậu đâu? Sao không dẫn đến, hay là nhìn thấy tớ đã bỏ chạy rồi?” Tính nết nàng không hề thay đổi. Hay là nàng đã quen như vậy với tôi rồi?

Mấy tháng hè ở Bắc Kinh, tôi sống trong căn phòng của bạn học nàng ở khu kí túc nam. Chúng tôi nói với nhau không thiếu chuyện gì, ngoại trừ chuyện tình cảm của nhau. Sáng nào tôi cũng đúng giờ đạp xe đưa nàng cùng tới khu giảng đường tự học, cùng đi dạo trong vườn trường xinh đẹp, cùng lội nước ướt như chuột lột trong cơn mưa mù mịt ở Bắc Kinh. Tất nhiên cũng không tránh khỏi chí choé nhau đôi lần.

Buổi tối trước hôm chia tay, nàng mời tôi đi ăn, và uống say đến mức tôi phải dìu về ký túc xá. Vẫn là kỳ nghỉ hè, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Tôi ngồi nhìn nàng ngủ, nhịn không nổi, bèn hôn trộm vào má, lòng đau đớn không cách gì tả nổi, lo sợ cả đời mình không còn một lần nào được ngồi trông nàng ngủ nữa. Và một giọt nước mắt nóng bỏng tràn ra.