Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 15

An An trừng Tiêu Linh: “Lời cậu vừa nói là có ý gì? Có phải cậu thấy gì không?”

Tiêu Linh sửng sốt, nói: “Tớ nói tuyết quá dày, không đảm bảo chỗ đó chỉ có một cái hố, không cẩn thận rơi xuống thì sao?”

Nhưng vẻ mặt Tiêu Linh không thoát khỏi mắt An An: “Không đúng, cậu nhất định biết gì đó. Tiêu Linh, sao cậu về được?”

“Tự tớ tìm đúng hướng đi về. Cậu thích tìm thì đi tìm đi.”

“Tiêu Linh! Cái này sẽ chết người đó!”

“Cũng đâu phải tớ hại!”

Hai người lôi kéo, Tiêu Linh hất tay, trong áo rơi ra một vật, đập “bộp” xuống mặt tuyết, đập ra một cái lỗ rất sâu.

An An thấy quen mắt, Tiêu Linh thất kinh.

Hai người nhào vào tuyết giành lấy.

An An bắt được trước, vừa nhìn, bật lửa kim loại màu đỏ, Zippo được đặt làm riêng, sơn màu vẽ một người con gái với gương mặt quyến rũ đang hút thuốc.

An An chất vấn: “Cái bật lửa này từ đâu tới?”

Tiêu Linh: “Nhặt được!”

“Tiêu Linh!”

“Thực sự là tớ nhặt được!” Tiêu Linh cũng lớn tiếng, “Ngay cả bật lửa cô ấy cũng làm mất, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên tớ không để cậu đi.”

An An nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt vô cùng xa lạ, nhìn một lúc lâu: “Sớm biết cậu là loại người như thế, vừa rồi tôi cũng sẽ không quay lại tìm cậu.”

Tiêu Linh tức giận: “An An, nếu là cậu, tớ cũng sẽ đi tìm; nhưng loại phụ nữ đó căn bản không đáng để chúng ta mạo hiểm.”

“Cậu sẽ không tìm tôi. Hơn nữa, chị ấy giá trị hơn cậu nhiều.”

An An quay đầu lại: “Cậu biết không? Chị ấy là sinh viên xuất sắc của khoa Nghệ thuật đại học Princeton. Cartier của chị ấy cũng là đồ thật, không giống như hàng giả cậu mua.”

**

Tiêu Linh lên lầu thu dọn hành lý, nhưng cô ta không có cách nào rời khỏi, vẫn phải đi nhờ xe của trạm bảo vệ. Cô ta hơi hối hận không nên lấy bật lửa của Trình Ca, nhưng món đồ đó trông quá tinh xảo, cô ta nhất thời không nhịn được.

Nếu không phải mấy người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện, cô ta cũng sẽ không chạy; bây giờ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Trình Ca, âm u lạnh lẽo giống như dao nhúng độc, cả người Tiêu Linh run cầm cập.

Nếu không lấy cái bật lửa thì tốt rồi, không lấy thì bây giờ cô ta sẽ không sợ hãi nói cho mọi người biết.

Qua không biết bao lâu, nhóm Bành Dã về.

Tiêu Linh hơi hồi hộp, đóng cửa phòng lên giường ngủ.

Có một khoảng thời gian rất dài, họ đều không đi lên, ở dưới lầu khuân đồ. Mười Sáu và Thạch Đầu nói chuyện rửa rau làm cơm trưa, không ai phát hiện Trình Ca vắng mặt.

Không lâu sau, có người lên lầu.

Tiếng bước chân đi qua phòng Tiêu Linh, đi tới phòng bên cạnh, sau đó là tiếng gõ cửa:

“Trình Ca.”

Tiêu Linh lắng tai nghe.

Sau vài giây im lặng, Bành Dã lại gõ cửa: “Trình Ca?”

“Cô có ở trong không?”

**

Bành Dã vặn tay nắm cửa, cửa không khóa.

Đẩy cửa ra nhìn, trong phòng vô cùng sạch sẽ, chăn xếp vô cùng gọn gàng, không có người.

Lần đầu tiên gặp mặt anh đã lục tung vali của cô, bên trong có gì đại khái anh đều nhớ.

Trình Ca đã ra ngoài.

Lông mày Bành Dã nhíu càng sâu hơn.

Anh sang gõ cửa phòng Tiêu Linh, giọng nói hơi lạnh: “Có người không?”

Tiêu Linh do dự mấy phút, ngồi dậy từ trên giường, dùng một giọng nói mơ hồ hỏi: “Em đang ngủ, có chuyện gì không?”

Bành Dã hỏi: “Sáng nay có nhìn thấy người phụ nữ ở phòng bên cạnh không?”

Tiêu Linh nói: “Không có.”

Cô ta tưởng như vậy thì đối phương không còn lời để hỏi.

Nhưng,

Bành Dã nói: “Hiệu quả cách âm của phòng không tốt, cô ấy ra ngoài lúc nào?”

Tiêu Linh ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào, sau khi suy nghĩ nói: “Em không để ý thời gian.”

Bành Dã không hỏi tiếp, anh quay lại phòng Trình Ca, mở hộp máy ảnh của cô ra xem, ống kính máy ảnh không thiếu một cái, cô không mang máy ảnh ra ngoài.

Bành Dã lại đi đến phòng bên cạnh, gõ cửa. Lần này, anh không mở miệng.

Tiêu Linh chờ anh tra hỏi, nhưng anh lại gõ cửa, lực độ nặng hơn lần trước.

Tiêu Linh hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Bạn cô đi đâu rồi?”

Tiêu Linh lại sửng sốt, sao anh ta biết An An không ở đây?

Tiêu Linh nói: “An An dậy sớm, tới nói chuyện phiếm với cô gái ấy, sau đó cô gái kia nói đi dạo ở gần đây, lâu lắm không quay lại, An An liền đi tìm cô ấy.”

Bành Dã không hỏi nữa, hình như đứng ở cửa một lúc, mới xuống lầu.

**

Bành Dã không tin lời Tiêu Linh lắm, tìm bà cụ dịch trạm hỏi thăm. Bà cụ chỉ nghe được Trình Ca ra ngoài, An An muốn đi tìm cô, còn Tiêu Linh không chịu đi.

Sắc mặt Bành Dã ngày càng khó coi.

Dưới lầu, đám Mười Sáu lặt rau trong bếp.

Bành Dã nói: “Anh đi ra ngoài một chút.”

Mười Sáu hỏi: “Đi làm gì thế?”

Bành Dã nói: “Trình Ca chạy ra ngoài rồi.”

Mười Sáu nói: “Đi bao lâu rồi?”

Bành Dã nói: “Không biết.”

Thạch Đầu hỏi: “Có phải cô ấy chỉ đi loanh quanh gần đây, lát nữa sẽ về không?”

Bành Dã vẻ mặt rất lạnh, không đáp lời.

Ni Mã xem đồng hồ đeo tay, mười hai giờ rưỡi trưa: “Không đúng, giờ cơm trưa, theo lý thì người nên về rồi. Gần đây cũng không có gì đẹp, đâu đâu cũng là tuyết.”

Mười Sáu nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta cùng đi đi, chỗ này quá lớn, lỡ như đụng phải sói hay gì đó…”

Bành Dã nói: “Cũng được.”

Mấy người lại ra ngoài, bốn phía trắng xóa.

Ni Mã nói: “Hôm nay chị Trình Ca mặc đồ màu gì, biết thì dễ tìm hơn.”

Bành Dã nói: “Màu trắng.”

“…” Mọi người ngẩn người, trầm mặc.

Mặt tuyết phản chiếu ánh sáng trắng, khúc xạ lên mặt từng người.

Mười Sáu lo lắng: “Đồ trắng… Cái này mà ngã xuống hố tuyết thì khó tìm lắm.”

Ni Mã tự an ủi mình: “Có lẽ chị ấy mới ra ngoài, lỡ như ngã xuống hố tuyết như anh nói, chúng ta sẽ nghe được tiếng kêu cứu.”

Nhưng Bành Dã nói: “Cô ấy hẳn đã ra ngoài từ rất sớm.”

“Tại sao?”

Bành Dã nhịn một hơi không nói, người phụ nữ này rõ là tìm đường chết như thế đến như thế. Anh dặn cô không chạy lung tung, cô làm ngược lại, cố tình trái ý anh nhảy ra ngoài, còn đặc biệt chọn đồ màu trắng.

Bây giờ anh rất khó thuyết phục mình, cô không phải cố ý.

Sáng nay đầu óc anh nước vào mới căn dặn cô, không đặc biệt dặn dò, có lẽ cô cũng sẽ không làm như vậy.

Cô đã nhất định phải khiến anh đi tìm cô?

Cô không biết khi nào họ về, cho nên phải chạy ra ngoài sớm một chút. Lúc này còn chưa biết đã đông lạnh thành cái dạng gì rồi, hoặc lỡ như rơi xuống hố tuyết thật…

Bành Dã siết chặt nắm đấm, thực sự muốn bóp chết cô gái đó.

Mười Sáu đã nhìn ra chút gì đó, nhưng lại không hiểu lắm rốt cuộc là gì, anh Bảy khó chịu với ai đây nhỉ?

Cách một lúc, Bành Dã nói: “Hai cô gái bên trong, có một cô cũng vắng mặt.”

Mười Sáu: “Hả? Là ý gì?”

Bành Dã nhẫn nhịn, nói: “Đi tìm Trình Ca rồi.”

Mười Sáu: “…”

Ni Mã: “Cho nên chúng ta phải tìm hai người?”

Bành Dã: “Ừ.”

Ni Mã: “Vậy tìm ai trước đây?”

Bành Dã sải bước đi trong tuyết, không lên tiếng, cách một lúc lâu mới nói: “Tìm được người nào tính người đó.”

Tìm được Trình Ca trực tiếp bóp chết.

Đi một quãng đường, họ phát hiện mấy chuỗi dấu chân, qua qua lại lại, rất không theo quy tắc.

Mười Sáu phân tích một chút, nói: “Đây là dấu chân chạy tới chạy lui của mấy cô ấy.”

Bành Dã nói: “Tìm theo dấu chân.”

**

Sau một khoảng thời gian, An An về dịch trạm. Cô đi vào bếp xem, có thêm rất nhiều củi, mọi người đã về, bây giờ không ở đây, nhất định là đã đi tìm Trình Ca.

Cô yên tâm một chút, cũng không đi ra ngoài nữa. Cô không muốn sau khi mọi người tìm được Trình Ca lại phải tìm cô.

Cô đi vào phòng, không nhìn Tiêu Linh, cũng không nói chuyện với cô ta, thu dọn hành lý của mình xong, lại rời khỏi phòng.

Cô vừa lạnh vừa mệt, đợi một lúc mọi người cũng chưa về, bất giác ngủ gật.

**

Nhóm Bành Dã đi theo dấu chân không bao lâu, dấu chân phân tán ra, rất nhiều đường.

Sau khi bàn bạc, bốn người chia thành hai đội, Bành Dã và Ni Mã đi cùng, đi qua lại dọc theo mấy chuỗi dấu chân hướng Đông, tìm khoảng hơn một tiếng, lúc đi qua một dốc núi nhỏ, Ni Mã có phát hiện:

“Giày!”

Là một chiếc giày đi tuyết.

Bành Dã nhìn xung quanh, chắc là Trình Ca trượt xuống dốc tuyết.

Ni Mã luống cuống: “Chị Ca đi rồi, sao không mang giày chứ?”

Bành Dã cắn răng không lên tiếng.

Cách một lúc, nói một câu: “Tìm tiếp.”

Dấu chân vùng phụ cận bắt đầu lộn xộn, lớn nhỏ cao thấp, có dấu chân động vật, có dấu chân người, thậm chí…

Ni Mã gấp đến mức giọng biến đổi: “Anh, mấy dấu chân này là của đàn ông.”

Bành Dã trầm mặc từ đầu đến cuối.

Rất nhanh, Mười Sáu và Thạch Đầu tập hợp lại, bốn người tìm rất lâu cũng không thu hoạch được gì. Dấu chân đàn ông khiến trong lòng mọi người đều phủ bóng tối. Nếu gần đây có dân làng cứu cô, cô hẳn đã sớm về dịch trạm.

Bành Dã bắt đầu nghi ngờ có phải người của Cáo Đen mang cô đi không.

Hai giờ trưa, rốt cuộc Bành Dã nói: “Về thôi.”

Mọi người đều không lên tiếng, Ni Mã thấp giọng nói: “Nói không chừng có lẽ chị Ca đã về rồi.”

Bành Dã nói: “Có lẽ về rồi.”

Đoàn người kiệt sức về đến dịch trạm, Trình Ca vẫn không ở đây.

Bầu không khí khẩn trương hơn.

Ni Mã sốt ruột sắp phát khóc: “Mau báo cảnh sát đi.”

Thạch Đầu nói: “Không có tín hiệu.”

Bành Dã nói: “Vào trong thôn tìm điện thoại cố định.”

“Tuyết lớn như vậy, cho dù liên lạc được, cảnh sát không chắc có đến đây được không.”

Bành Dã: “Vậy cũng phải đi tìm!”

Hơi lạnh trong lời nói của anh khiến ba người đều hoảng sợ.

Đúng lúc này, có người mở cửa lớn. Mọi người lập tức nhìn sang.

Trình Ca vào nhà.

Cô bình an vô sự, hai chân đều mang giày.

Lúc này Bành Dã mới ý thức được, có lẽ chỉ là giày của cô rớt xuống từ trên cao. Cô tìm được giày thì trở về.

Cô đóng cửa lại, chiếc mũ rộng lớn che đầu, viền mũ có vải sợi lông trắng, tung bay trong gió ở khe cửa lộ ra ngoài.

Cô xoay người đưa lưng về phía mọi người, đi qua gian nhà chính, đi tới cầu thang gỗ.

Ni Mã sợ hãi kêu: “Chị Trình Ca!”

Trình Ca không hề đáp lại, bước đi rất nhanh.

Sắc mặt Bành Dã u ám hơn trời mưa, sự khẩn trương và cơn tức đã kìm nén mấy tiếng một mạch biến hết thành phẫn nộ, anh lạnh lùng gọi: “Trình Ca.”

Cô giống như không nghe thấy, bước chân không dừng.

“Trình Ca!” Bành Dã mặt đều đen, sải bước đi về phía cô.

Cô đột nhiên tăng tốc chạy lên.

Bành Dã chạy cực nhanh tới, đám Mười Sáu đi theo.

Trình Ca chạy ào một mạch vào phòng Tiêu Linh. Tiêu Linh sớm nghe được Bành Dã gọi tên cô, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Trình Ca tốc độ nhanh như mũi tên, sải bước đi tới, vung tay chính là một bạt tai.

Bành Dã đuổi theo tới, nắm vai cô kéo cô lại, nhưng Trình Ca người quá cố chấp, tay quá nhanh, sức quá hung ác, một cái tát lanh lảnh, hất Tiêu Linh xuống giường.

Tiêu Linh che mặt, đau đến mức khóc lớn hu hu.

“Cô đủ rồi!” Bành Dã không thể nhịn được nữa, hất cô ra.

Trình Ca không đứng vững, va vào tủ đồ.

“Ầm” một tiếng, góc tủ đụng vào xương sườn, cô khom lưng, rất lâu không đứng dậy.

Bành Dã không ngờ cô sẽ đụng vào, sững sờ, lập tức tới đỡ cô. Nhưng cô tàn nhẫn hất tay anh ra, quay đầu chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Linh, người sau sợ đến mức kêu cứu mạng.

Trình Ca sải bước đi về phía cô ta, vung tay lên hình như còn muốn đánh người.

Ngọn lửa mới dập tắt của Bành Dã lại bị cô khơi lên, anh tóm lấy cổ tay cô, kéo mạnh một cái: “Mẹ nó cô ầm ĩ đủ chưa?”

Nhưng… Anh chợt ngẩn ra.

Trong tầm mắt anh thoáng thấy trên mặt Tiêu Linh có một dấu tay máu, còn anh nắm được chất lỏng sền sệt;

Bành Dã lập tức cúi đầu nhìn Trình Ca, vành mũ che khuất nửa gương mặt cô, nhưng anh vẫn thấy sợi tóc, khóe miệng, trên cổ, trên sợi lông viền mũ của cô, tất cả đều là… máu?!