Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 14

“Làm sao bây giờ?” Tiêu Linh hạ thấp giọng.

An An chỉ tiếc không thể độn thổ: “Tớ đâu biết làm sao? Bảo cậu đừng nói lung tung rồi.”

“Tớ nói cô ta tâm tư nặng mà, nghe lén chúng ta nói chuyện lâu như vậy, không nói tiếng nào. Người bình thường nghe được đã sớm tạo ra chút tiếng động để tớ dừng rồi.”

An An hung hăng trừng cô ta, ánh mắt cảnh cáo: Cậu câm miệng.

Bên kia Trình Ca uống thuốc rồi đóng cửa lại, hình như đã lên giường, không có động tĩnh nữa.

Tiêu Linh đợi một hồi, thả lỏng, nói thầm bên tai An An: “Này, cậu chú ý tới người đàn ông trông có chút đẹp trai kia không?”

“Người có vóc dáng rất tốt đó?”

“Ừ. Không nói chuyện, nhưng rất có mùi vị đàn ông. Rất hiếm thấy. Đàn ông bây giờ đều không có chút khí phách đàn ông.”

“Hoàn toàn chính xác.” An An đồng ý.

Tiêu Linh than thở: “Thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc?”

“Đáng tiếc anh ta chỉ là một nhân viên trong trạm bảo vệ nhỏ, chỗ này vừa hẻo lánh vừa nghèo nàn, tiền lương không cao, không có tương lai.”

An An phản đối: “Tăng ca, chen chúc trên tàu điện ngầm, tiết kiệm tiền trả tiền mua nhà thì có tương lai hơn à? Mỗi việc có cái tốt riêng, chọn cuộc sống mình thích là được. Tớ thấy họ đều rất thích công việc của mình.”

Tiêu Linh bĩu môi: “Dù sao tớ đợi một tiếng cũng chịu đủ rồi. Ngày mai đi tìm di động với tớ!”

Hai người này một đêm không bình yên, Trình Ca lại ngủ rất ngon.

Cuộc nói chuyện ở phòng bên cạnh cô nghe rõ ràng, nhưng cô không có bất kì cảm giác nào.

Cô ngủ ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp, xem qua hiện vật, giấc mơ đêm nay có thêm dấu vết để theo, nhưng lúc sắp có tiến triển mang tính thực tế, có người gõ cửa phòng cô.

Trình Ca yên lặng mở mắt, sự thất vọng khó mà dùng lời miêu tả, bây giờ cô có thể nhảy xuống giường bóp chết người gõ cửa.

“Trình Ca.” Là giọng nói đặc biệt của Bành Dã.

Trình Ca: “…”

Cô giơ tay lên che mắt, thở ra một hơi khí bẩn thật dài.

“Trình Ca.”

“Làm gì?” Cô nằm trên giường hỏi, giọng không vui. Tối qua họ còn nói lời ác liệt với nhau.

Giọng nói bực mình của cô truyền tới ngoài cửa, được hiểu thành sự tức giận lúc ngủ dậy. Người bên ngoài im lặng.

Khoảng thời gian để không này, Trình Ca hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Tuyết dừng rồi.” Anh nói.

Trình Ca cảm giác được, bởi vì thế giới vô cùng yên tĩnh, không có gió, cũng không có mưa đá, trong phòng sáng trưng, là ánh sáng của tuyết bên ngoài.

Trong giọng anh có ý giảng hòa.

Cô liền đồng ý.

Cô ngủ trong tấm chăn ấm áp, cách một cánh cửa nói chuyện với anh, cảm giác này không thể tốt hơn nữa.

“Cô nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều phải lên đường.”

Trình Ca: “…”

Trình Ca liếc mắt: “Anh đánh thức tôi chính là để bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt?”

Bành Dã: “…”

“Tuyết rất dày, cô đừng chạy lung tung khắp nơi.” Anh nói, sau đó hình như bước chân muốn đi.

“Này ——” Trình Ca hất chăn ra, ngồi dậy, “Anh đi đâu vậy?”

“Chúng tôi giúp mẹ của dịch trạm làm chút củi.”

Trình Ca chậm rãi “ồ” một tiếng: “Mấy anh đều đi à.”

“Ừ. Đi đây.” Anh đi mấy bước, lại vòng lại, cách cửa dặn dò, lần này giọng hơi nặng, “Cô đừng chạy lung tung. Quáng tuyết (*) có thể khiến cô lạc đường.”

(*) Quáng tuyết: là một hình thức thị lực tạm thời mất trong thời gian ngắn, gây ra do tia sáng mặt trời quá mạnh, quá tập trung (thường phản xạ qua băng tuyết dưới mặt đất hoặc phản xạ qua tinh thể tuyết trên các đám mây).

Trong phòng rất ấm, Trình Ca ôm chăn, nói: “Không chạy lung tung.”

Bành Dã hình như suy nghĩ một giây, lại cảnh cáo một câu: “Coi chừng đụng vào người mẹ nói.”

Trình Ca không nói được, anh lừa con nít đây mà.

Trình Ca liếc mắt nhìn ra bà cụ dịch trạm nói lời đó là để dọa hai cô bé, nhưng cô cũng không vạch trần, im lặng mỉm cười, nói:

“Ừ, tôi sẽ không chạy.”

Tiếng bước chân đi xa, Bành Dã đã đi.

Trình Ca lại nằm xuống, đắp chăn. Thế giới thật yên tĩnh, cô nghe thấy nhịp tim của mình.

Cô xoay người đổi một tư thế thoải mái, ngủ.

Sắc trời mịt mờ, thế giới tĩnh lặng.

Trình Ca ngủ một lúc, không ngủ được, bò dậy đẩy cửa sổ ra nhìn.

Cừ thật, tuyết trắng xóa đầy khắp núi đồi, vô biên vô tận, giống như hộp sữa tươi ụp xuống, không có một chút tạp chất.

Trình Ca mặc áo lạnh, thay giày đi tuyết, đi xuống lầu.

Lúc đi qua nhà bếp, cô ngửi được mùi thơm cháo gạo kê và bánh cao lương thoang thoảng. Đi vào mở nắp nồi lớn lên, trong lồng hấp để ba chén cháo và sáu cái bánh cao lương.

Trình Ca bưng ra một chén, lấy hai cái bánh cao lương, ngồi xếp bằng trong đống rơm ăn, cắn một miếng bánh húp một hớp cháo, để chén dưới đất.

Trong bếp có ánh sáng lờ mờ, chỉ có tiếng tim cô đập bầu bạn.

Buổi sáng này, thật yên tĩnh.

**

Trình Ca ăn sáng xong, mở cửa chính dịch trạm, gió đã dừng, chỉ có mặt tuyết trắng xóa.

Cô thực sự không có suy nghĩ chạy lung tung, cô dời băng ghế nhỏ ngồi ở cửa ngắm cảnh, bốn phía không có chút động tĩnh. Cô ngồi hơn nửa tiếng, lấy thuốc lá ra hút.

Hút xong nửa điếu, trên mặt tuyết truyền đến tiếng bước chân xào xạc, là An An, vô cùng vội vàng.

An An vừa vào sân liền nhìn thấy Trình Ca, mặc một chiếc áo lạnh màu trắng, ngồi trên băng ghế nhỏ, tóc chưa chải, dáng vẻ rất lười biếng, cô không nhìn An An.

An An nhớ đến chuyện tối qua, cũng xấu hổ, vòng qua cô chạy vào nhà. Cô ấy chạy rầm rầm lầu trên lầu dưới, không tìm thấy một ai, lại chạy về gian nhà chính.

“Trong nồi có cháo và bánh cao lương Thạch Đầu để lại cho cô.” Trình Ca giọng nhàn nhạt.

An An thụ sủng nhược kinh, nói cảm ơn, nhưng cô ấy không có tâm trạng ăn gì cả.

Cô ấy đứng sau lưng Trình Ca nhìn cô chằm chằm.

Mấy giây sau, Trình Ca quay đầu liếc cô ấy, ánh mắt lạnh nhạt: “Nhìn gì mà nhìn?”

Đầu ngón tay cô, lác đác khói.

An An cười một cách lúng túng: “Hình như chị rất thích hút thuốc, cái này không tốt cho sức khỏe.” Lời này là tối qua Tiêu Linh nói với cô ấy.

Trình Ca nhìn cô ấy chằm chằm một giây, quay đầu đi.

An An cảm thấy mình lại nói sai rồi,

Trình Ca nói: “Trên cái cây đó có một tổ chim, trong góc băng ở mái hiên đóng băng một chiếc lá vàng, dưới góc sân có một hang thỏ núi, đó là tai thỏ núi, ló đầu ra.”

An An nhìn theo tay cô chỉ, cảm thấy kì lạ. Cô ấy tưởng hôm nay chỉ còn lại tuyết.

Trình Ca nhìn ra xa, nói: “Tôi đã nhìn thấy thỏ núi, cô lại chỉ thấy thuốc lá, chúng ta ai không khỏe mạnh?”

An An sửng sốt, lại á khẩu không trả lời được.

Trình Ca nói: “Người bạn kia của cô xảy ra chuyện rồi?”

“Sao chị biết?”

“Vì cô ta nên mà.”

“…”

An An chạy tới trước mặt Trình Ca: “Cậu ấy cứ muốn tìm di động, em đành phải đi cùng cậu ấy. Mặt tuyết rộng như vậy, cũng không thể cứ nắm tay cúi đầu tìm. Em tìm một lúc, quay lại thì đã không thấy cậu ấy.”

Trình Ca nghe xong, nói: “Cách các cô tìm di động không đúng.”

An An hỏi: “Chỗ nào không đúng cơ?”

Trình Ca nói: “Hôm qua tuyết rơi nhiều như vậy, di động đã bị tuyết chôn vùi rồi. Các cô phải lái máy xúc và xe làm sạch đi tìm.”

An An: “…”

Trình Ca cười khẩy một tiếng: “Cô ta tự tìm cái chết, cô cũng là người không có đầu óc.”

An An mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ một chút, lại cầu xin: “Chúng ta cùng đi tìm thử đi.”

Trình Ca nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, không trả lời cũng không động đậy.

An An nhìn ra ý cô là KHÔNG.

An An nói: “Cậu ấy chính là miệng thối, không có ác ý đâu. Lời cậu ấy nói hôm qua chị đừng để trong lòng.”

Trình Ca cảm thấy nực cười: “Lòng tôi không dễ vào như vậy.”

An An nói: “Chị đã không trách cậu ấy, vậy giúp một chút đi mà, xin chị đó.”

Trình Ca nói: “Bành Dã nói không muốn tôi chạy lung tung.”

An An hỏi: “Bành Dã là ai?”

Trình Ca nói: “Một người đàn ông sẽ rơi vào tay tôi.”

An An không hiểu, không nói gì nửa giây, cầu xin: “Cùng đi đi mà, em quả thực cảm giác hướng không tốt, nếu không em đã đi một mình, cũng sẽ không xin chị.”

Trình Ca nói: “Tôi thật khâm phục cô, có thể bất chấp nguy hiểm lạc đường đi một mình.”

An An sốt suột nói: “Cậu ấy là bạn em mà. Cậu ấy xảy ra chuyện thì em sẽ không yên cả đời.”

Trình Ca không tiếp lời.

An An hỏi: “Cảm giác hướng của chị tốt không? Nếu không tốt, em sẽ không liên lụy chị.”

Trình Ca không nói dối: “Tốt vô cùng.”

Mắt An An sáng lên, Trình Ca nói: “Quáng tuyết, vô dụng.”

Ở trong tuyết, không có vật tham chiếu, người tưởng mình đi đường thẳng, kết quả lại sẽ đi thành vòng tròn.

An An khẽ cắn răng, nói: “Em đi đây.”

Trình Ca nhíu mày, không kiên nhẫn: “Cô có thể đừng đi tìm cái chết không?”

An An đứng cách mấy bước, xoay đầu không lên tiếng.

“Cô không tìm được hướng, ở đây cũng không có tín hiệu di động. Chờ họ về.”

“Không được. Tiêu Linh sẽ không chờ tại chỗ, nhất định sẽ tìm đường về. Em sợ cậu ấy ngược lại càng đi càng xa, đến lúc đó mọi người cùng tìm cũng không tìm được. Hơn nữa lỡ như cậu ấy gặp phải lưu manh bà cụ nói thì sao, lỡ như cậu ấy mất đi năng lực hành động thì sao?”

Trình Ca trầm mặc.

Lưu manh là không có cơ sở, nhưng tình hình bây giờ quả thực nguy hiểm: Nếu Tiêu Linh càng đi càng xa, mấy tiếng sau nhóm Bành Dã về chỉ sợ cũng không tìm được; ngoài ra, nếu Tiêu Linh ngã vào hố tuyết, cô ta sẽ chết tươi trong thời gian ngắn.

Trình Ca dập thuốc lá trên tay, nói: “Đi thôi.”

An An kinh ngạc;

“Thỏa thuận,” cô đứng lên, chỉ dốc núi xa xa, “Đi tới dốc núi đó thì quay lại. Đến đó tìm không được, cũng phải quay lại.

Cứu người phải cố gắng hết sức; cũng phải bảo vệ mình.”

“Được.” An An dùng sức gật đầu, lại bối rối, “Không phải chị vừa nói, quáng tuyết sẽ mất phương hướng, đi vòng tròn sao?”

Trình Ca liếc nhìn cô ấy một cái: “Trong di động có la bàn.”

An An: “…”

Thì ra vừa rồi cô chỉ muốn ngăn cản cô ấy mạo hiểm.

An An đi sau lưng cô, nhìn mái tóc dài của cô tung bay trong tuyết, cô ấy nhỏ giọng nói: “Chị nhắc em, tự em dùng la bàn là được rồi.”

Trình Ca nói đều đều: “Rảnh rỗi nhàm chán, đi đi đi.”

“Ờ.” An An khẽ mỉm cười sau lưng cô, cảm thấy đi trong tuyết cũng ấm áp.

Cô ấy đoán, Trình Ca nhất định lo nếu Tiêu Linh rơi xuống hố tuyết hoặc mất đi ý thức, một mình cô ấy không cứu được.

Trình Ca sải bước dài đi ở phía trước, An An cố gắng bắt kịp: “Có phải chị từng đi rất nhiều…”

“Đừng làm quen.” Trình Ca lạnh lùng ngắt ngang, “Chúng ta không phải một loại người, cũng không thể làm bạn.”

“Ồ.” An An rụt cổ, ngậm miệng.

Hai người một trước một sau, đi về phía trước trong mặt tuyết sâu ngang bắp chân.

Thế giới trắng xóa, rồi lại yên tĩnh, bóng dáng các cô biến thành hai điểm đen nhỏ trên mặt tuyết.

**

Gần trưa, An An lại vội vã chạy vào sân, trên mũ, đầu, quần áo cô đầy tuyết.

Cô chạy ào vào cửa, lớn tiếng gọi: “Trình Ca!” Họ đã giao hẹn đi phân tán ra thì tự về, đừng chạy lung tung.

Giữa cầu thang truyền đến tiếng bước chân, An An ngạc nhiên mừng rỡ chạy đi, lại thoáng sửng sốt: “Tiêu Linh?! Cậu về rồi à?!”

“À, vừa về.” Tiêu Linh sờ tóc, ánh mắt tránh né.

An An vui vô cùng, rồi lập tức lo sợ: “Không thấy cô gái đó, chúng ta đi tìm xem.” Cô kéo Tiêu Linh chạy ra ngoài, Tiêu Linh hất tay cô ra: “Ai cơ?”

“Người ở phòng bên cạnh chúng ta đó. Tớ và chị ấy cùng đi tìm cậu, kết quả đạp phải hố, lăn phân tán nhau rồi.”

“Cậu cũng về rồi, có lẽ lát nữa chị ta cũng về thôi.”

“Theo lý chị ấy đi nhanh hơn tớ. Nhất định bị chôn chỗ nào rồi, hoặc bị thứ gì đó đập phải.” An An kéo Tiêu Linh tới cửa chỉ cho cô ta xem, “Là cái dốc núi đó, sẽ không lạc đường. Chúng ta đi chung, lỡ như chị ấy bị thương thì hai chúng ta còn dìu chị ấy về được, một mình tớ kéo không…”

“Không đi.” Tiêu Linh bực mình, “Người phụ nữ đó rất khinh thường chúng ta.”

An An gần như sụp đổ, gào lên: “Chị ấy là vì tìm cậu mới ra ngoài đó!”

“Tớ mệt rồi, đi không nổi. Đi rồi cũng không cứu được người, có thể lại ngã xuống hố nữa. Cậu cứ chờ ở đây đi.”

“Lỡ như Trình Ca chị ấy không chờ được thì sao?”

“Đâu ra nhiều lỡ như vậy?”

An An khẽ cắn răng, cả giận: “Tớ đi đây, nếu họ về, báo cho họ đến chỗ dốc núi đó giúp, chuyển lời không khó chứ?”

Tiêu Linh kéo cô: “An An, nguy hiểm lắm, cậu đừng đi!”

An An cảnh giác: “Tại sao cậu đột nhiên nói như vậy?”

Tiêu Linh ngẩn người, lùi ra sau một bước.

An An quay đầu nhìn dốc núi đó, không biết sao, nước mắt chảy xuống, nhớ tới Trình Ca nói:

“Đi tới dốc núi đó thì quay lại.”