Học kỳ 1 cao nhị khai giảng, tất cả học sinh đều cảm giác được cơn sóng áp lực đầu tiên trước kỳ thi đại học sắp tới.
Thời gian tự học ở các ban đã sớm diễn ra. Chủ nhiệm lớp Ngưu Chí Hoài mang một bộ dáng giáo viên già hòa ái dễ gần, lúc nào cũng cười tủm tỉm, còn nói chuyện rất khách khí nói chuyện với học sinh ban nhất bọn họ, nhưng đã trải qua một học kỳ ở chung, cả lớp đã sớm quen với tính nết của vị chủ nhiệm này.
——
Thời điểm mà thầy cười chính là lúc bọn học sinh sáng suốt lựa chọn việc đáp ứng với yêu cầu của thầy.
Cứ như vậy, biểu quyết "dân chủ" thông qua, thời gian tự học chính là nửa tiếng trước khi bắt đầu tiết học.
Chỉ có ban nhất xã hội bọn họ là trải qua sự kiện bất hạnh này mà thôi.
Cơn sóng thứ hai tới thật nhanh.
Thời điểm nhìn thấy các giáo viên bộ môn ôm một chồng bài thi thật dày bước vào lớp học, bọn học sinh đều sắp khóc ——
Trong ấn tượng của bọn họ trước đây, loại chuyện này trước kỳ thi cuối kỳ mới diễn ra.
Như thế cách một kỳ nghỉ đông, chuyện này đã làm cho bên trong bọn họ có không ít người cũng không làm tốt bài thi phải ở lại?
Trong cái rủi có cái may, đại khái chính là giáo viên toán học khó tính của ban nhất mỉn cười ôm bài thi bước vào lớp học.
Đứng trên bục giảng, giáo viên toán học đem bài thi đặt lên bàn, đại biểu môn toán của ban tự giác đứng dậy đi phát bài thi. Chính thời điểm này giáo viên toán học mới mở miệng.
"Thành tích môn toán học kỳ này của lớp chúng ta rất tiến bộ, các bạn học đã không làm tôi thấy vọng."
Ban nhất xã hội hiếm khi thấy được bộ dáng vui vẻ của giáo viên toán, tất cả đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt của giáo viên trực tiếp nhìn tới một hướng nào đó trong lớp học, đồng thời cười đến mức con ngươi cũng không nhìn thấy ——
"Điều đặc biệt làm cho tôi vui nhất chính là, thành tích xếp hạng môn toán của ban xã hội chúng ta chiếm được ba vị trí, ban chúng ta có hai người."
Giáo viên nhìn lên bàn Tần Tình và Văn Dục Phong.
Ánh mắt cả lớp đồng thời cũng hướng về phía này.
" Thành tích toán học của bạn học Tần Tình đều luôn đứng hạng nhất, cái này tôi cũng đã quen thuộc." Giáo viên toán học vừa chuyển câu chuyện, nhìn nam sinh bên cạnh cô gái nhỏ: "Bất quá —— Văn Dục Phong, em chính là người cho tôi một cái kinh hỉ a!"
Nam sinh nào đó bị điểm danh trực tiếp đầu cũng chưa ngẩng lên, thoạt nhìn đối với lời khen của giáo viên môn toán cũng không có phản ứng.
Tần Tình bên cạnh mắt thấy nụ cười trên mặt của giáo viên toán liền có chút không nhịn được, cô bất động thanh sắc di chuyển cái chân phải ở dưới bàn, nhẹ nhàng đá đá cái chân dài của nam sinh đang ủy khuất thu lại.
"....."
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe, hai chân nhẹ động, đồng thời nâng mắt nhìn về phía bục giảng.
Lúc này giáo viên toán học mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, tiếp tục phát biểu.
Mà trong một góc phía dưới, Tần Tình nhíu mày lại, đè thấp âm thanh:
"Văn Dục Phong.......... Anh buông em ra."
Trên mặt bàn, một tay nam sinh chống gò má, quay mặt về phía cô gái nhỏ, môi mỏng cong lên đầy ý cười.
"Anh không bắt em a."
Nói, bàn tay nhàn rỗi ở trên bàn còn quơ quơ, như là biểu hiện chính mình vô tội.
"......." Chân phải của Tần Tình lúc nãy vươn ra bây giờ không thể thu lại được liền giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp đầy tức giận: "Em mới vừa nhắc nhở anh."
"A, em nói phía dưới a."
Văn Dục Phong cười cực kỳ không có thành ý, cảm giác được bị hai chân mình kiềm chặt cái chân có ý đồ rút ra, ánh mắt hắn càng thêm tối xuống.
Hai chân lại mang theo hướng cô gái nhỏ mà di di.
Rồi sau đó, môi nam sinh càng lúc càng cong thêm vài phần.
"Xin lỗi, duỗi không đủ."
Nếu không phải đang ở trong lớp học, đại khái Tần Tình đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng mặc dù biết là trong lớp, cô có chút không áp được tình khí mình đang tức giận: "Chân anh dài thì......."
Nói xong Tần Tình liền hối hận.
——
Vấn đề này, ngày đại hội thể thao học kỳ 1 cô cũng có chất vấn qua.