Sau đó Văn Dục Phong ôm cô gái nhỏ lên cách mặt đất, dưới chân bước đi không tạo ra bất cứ một tiếng động nào.
Chỉ có thể thấy thấp thoáng thân ảnh khuất dần sau hành lang, cực nhanh xoay người vào trong cầu thang thoát hiểm.
Cánh cửa kim loại khép lại không một tiếng động.
Đồng thời, một cánh cửa khác cũng mở ra, chính là cửa phòng nhà bà nội Tần, bà kỳ quái đi ra ngoài nhìn hành lang không một bóng người, nghi hoặc: "Ai? Mẹ vừa mới rõ ràng nghe thấy tiếng ai giống của Điềm Điềm a..... Chẳng lẽ là nghe lầm?"
Tần Kinh Quốc đi theo phía sau, quét qua một lần, cười nói: "Khẳng định là mẹ nghe lầm. Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trước đi."
"Con làm ba như vậy à!" Bà nội Tần tức giận trách móc một câu: "Nhanh gọi điện thoại cho Điềm Điềm —— đúng là không nên để con bé đi ra ngoài."
Tần Kinh Quốc bất đắc dĩ: "Mới mười phút trước đã gọi một lần, con bé nói sẽ cùng bạn học ngồi xe trở về, con nghĩ không chừng một lát liền về tới rồi."
"Tâm con thật lớn....."
Âm thanh hai người dần dần đi xa, cuối cùng tiếng cửa phòng cũng đóng lại.
Mà trong cầu thang thoát hiểm, Văn Dục Phong cầm lấy di động của Tần Tình đang nắm trong tay chỉnh chế độ tắt âm, xác định không có gì bất thường, hắn mới đem điện thoại trả lại cho Tần Tình.
Nước mắt trên mặt Tần Tình chưa khô, trong lòng lúc này còn sợ hãi nhưng lại mang theo cảm xúc bất chấp.
—— cứ cho ràng bản thân mình chật vật giải thích không rõ mà bị phát hiện, chẳng lẽ so với người mang đến tin tức kia cho mình càng đáng sợ hơn sao?
Nghĩ như vậy, tuy rằng đột nhiên có khúc nhạc đệm này làm Tần Tình không thể khóc được nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được phẫn hận mà nhìn Văn Dục Phong.
Sau đó Tần Tình liền phát hiện bản thân mình lúc này đang bị người nào đó ép sát vào góc tường phía sau cửa.
"....... Anh buông ra." Tần Tình dùng ngữ khí lạnh như băng biểu hiện bản thân mình đang buồn lòng cùng thất vọng tột cùng.
Chỉ là cô không biết, bộ dáng đỏ mắt chóp mũi hồng hồng chính mình hiện tại thật sự không có chút lực thuyết phục nào.
Ngoại trừ làm cho Văn Dục Phong đau lòng, đại khái cũng chỉ khiến tâm hắn thêm ngứa ngáy.
Văn Dục Phong trầm giọng, đôi mắt đen nhánh như hạt châu: "Không."
"....." Tần Tình tức giận, lại không tránh được, cuối cùng bực mình nhìn hắn: "Những ngũ cảm của anh, những cách đấu đó chỉ vì cái mục tiêu kia, học được một chút liền dùng như thế này sao!"
"Đương nhiên không dừng ở điểm này."
Phát hiện thái độ Tần Tình biến hóa, trong lòng Văn Dục Phong nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó hắn vươn tay lên nhẹ điểm điểm trên đầu chính mình: "Tất cả mọi thứ đều ở trong này."
Tần Tình chớp chớp mắt.
Sau khi phản ứng lại, Tần Tình mới bực mình hỏi: "Tổng các môn trong ban xã hội....... Trí nhớ anh tốt đến trình độ kia cũng là vì cái mục tiêu huấn luyện kia sao?"
"Nếu anh đã gặp qua trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ không quên, nhiều ký ức nhỏ lẻ lúc sau sẽ thành một đoạn ký ức dài —— đây cũng là một môn huấn luyện quan trọng."
"......" Tần Tình tức giận đến mức không còn lời nào để nói.
Lại tiếp tục giằng co như vậy trong chốc lát, cô rốt cuộc cũng giãy giụa thêm một lần nữa: "Em phải đi về, anh ——"
"Ít nhất..." Văn Dục Phong bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời đang nói của cô gái nhỏ: "Mang theo lễ vật năm mới anh chuẩn bị cho em cùng về đi."
Văn Dục Phong ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt rạng rỡ.
Sau đó hắn rũ mắt xuống, nâng cổ tay phải của cô gái nhỏ lên, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái vòng tay thận trọng đeo lên từng chút một.
Tần Tình ngẩn ra, cúi đầu nhìn động tác của Văn Dục Phong.
Hoa hồng vàng mài giũa tinh tế nối liền nhau, sáu viên kim cương tròn khảm lên rất tinh xảo, sáu viên hồng ngọc bích khảm đan xen, ở giữa thiết kế một chữ Tần, đơn giản xinh đẹp.
Nhưng mà trước này Tần Tình đối với trang sức không có nghiên cứu qua, chỉ cảm thấy cái vòng rất đẹp, nhưng mà do xảy ra chuyện lúc nãy, cô theo bản năng muốn tháo chiếc vòng ra.
"Em không ——"
"Năm mới vui vẻ, Điềm Điềm."
Văn Dục Phong đáng gãy lời nói, từng ngón tay thon dài thong thả vuốt ve mặt chữ trên vòng tay.
"Cùm cụp." Âm thanh vang lên tiếng máy móc.
Sau đó hắn giương mắt nhìn về phía cô gái nhỏ, khóe đuôi lông mày đầy ý cười: "Khóa lại."
——
Khóa lại. Em chính là người của anh.
"......"
Đối với đôi mắt lấp lánh như dãy ngân hà kia, Tần Tình chợt giật mình.
"Từ nay về sau, "năm mới vui vẻ" ——" Văn Dục Phong cúi người, áp trán lên trán cô gái nhỏ.
Đèn cảm ứng đã tắt.
Âm thanh vang lên trong bóng tối, Tần Tình cảm thấy rất ôn nhu:
"Những lời này anh chỉ nói với em."
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học nhỏ: Nga. Không nghe (mặt lạnh nhạt).
Dục ca:................