Văn Dục Phong chỉ đành phải ôm cô gái nhỏ xuống dưới, đem cái gối sô pha đặt ở bậc thang thứ ba, sau đó để cô gái nhỏ ngồi lên.
"Bỏ tay vào túi."
Văn Dục Phong nói xong liền ngồi xổm người xuống, nâng cẳng chân của cô gái nhỏ lên, sau đó kéo áo khoác lông màu đen ra, đem đôi chân trắng nõn của cô gái nhỏ ôm vào trong lòng ngực.
Tiếp theo hắn khép vạt áo khoác lại.
Văn Dục Phong ngước mắt lên nhìn.
"Như vậy chân còn đau không?" Hắn cau mày hỏi.
"........."
Tần Tình định mở miệng trả lời, ngay lập tức liền ngậm lại.
Cô sợ chính mình mở miệng nói liền sẽ không kìm được mà khóc nức nở.
......... Như vậy thật rất mất mặt.
Cô gái nhỏ vì thế chỉ hồng mắt lắc lắc đầu.
Lúc này Văn Dục Phong mới nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay, không được có lần sau."
Tần Tình nhìn hắn khó hiểu.
"Dùng thương tổn trên thân thể chính mình để biểu đạt sự phản kháng —— anh chỉ có thể chịu đựng em lúc này, cho nên, không được có lần sau."
Tần Tình trầm mặt trong chốc lát, vẫn gật đầu.
"Tiếp theo nếu em nghĩ không muốn về nhà, phải tới tìm anh." Văn Dục Phong nói: "Nhớ kỹ không?"
"Ân." Tần Tình dùng sức gật đầu: "Nhớ kỹ."
Khó thấy được bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời mình của cô gái nhỏ như vậy, khóe môi Văn Dục Phong khẽ cong lên.
Hắn duỗi tay xoa nhẹ mái tóc trên đầu cô gái nhỏ: "Hiện tại bình tĩnh lại, cũng anh về nhà?"
"........"
Tần Tình không biết vì sao cảm thấy gương mặt mình hơi nóng, cô lên tiếng.
Sau đó liền bị nam sinh ôm lên, cùng nhau về nhà hắn.
Cửa phòng khép lại, Văn Dục Phong ôm Tần Tình đặt xuống sô pha, chính mình quay người lại đi vào trong phòng, giống như là đang tìm cái gì.
Con mèo trắng nhỏ nghe thấy được động tĩnh liền chui ra khỏi nhà mèo, núp ở phía sau sô pha ló đầu ra nhìn tứ phía.
Lát sau nó nhận ra Tần Tình, liền cẩn thận chạy tới.
Tần Tình ôm mèo nhỏ lên, kinh ngạc mở to hai mắt.
Đúng lúc này, Văn Dục Phong đi ra.
Liền nghe thấy cô gái nhỏ ngồi trên sô pha hỏi: "Mới hơn một tuần không gặp, nó giống như to hơn một chút."
"Đúng là thời điểm thân thể đang lớn."
Văn Dục Phonh thoáng nhìn con mèo nhỏ được mình chăm sóc đến da lông sạch sẽ, lại nhìn cô gái nhỏ đang ôm nó.
"Nếu em cũng lớn nhanh chóng được như nó, thì tốt rồi."
Tần Tình: "........"
Tiểu bạch miêu như cảm giác được chính mình được khích lệ, kêu to "miêu miêu" hai tiếng.
Tần Tình bị bộ dáng đáng yêu của con mèo nhỏ chọc cười, cười đến đôi mắt cong cong: "Văn Dục Phong, anh đặt tên cho nó chưa?"
Nhắc tới cái này, ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe, đôi mắt đen lấy tựa hồ che giấu cảm xúc không được tự nhiên.
Tần Tình một lòng vuốt mèo nên chưa nhìn thấy, lại tiếp tục truy vấn, mới thấy nam sinh đứng chỗ đó ngồi xổm xuống, chống một bên gối.
——
"Điềm Điềm."
Tần Tình ngẩn ra, theo bản năng muốn ngẩng đầu, chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì tiểu bạch miêu trong lòng ngực nhảy vèo xuống đất, chạy qua phía Văn Dục Phong.
Tần Tình: "................"
Tần Tình đỏ mặt không biết nên nhìn chỗ nào, Văn Dục Phong đã tránh con mèo nhỏ đang nhào qua đi về phía Tần Tình.
Khi đến trước mặt Tần Tình liền dừng lại, Văn Dục Phong duỗi tay qua, trên ngón trỏ thon dài treo một chùm chìa khóa.
Tần Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Văn Dục Phong một cách khó hiểu.
"Đây là chìa khóa nhà anh." Nam sinh đem chìa khóa đặt vào bàn tay cô gái nhỏ, không cho phép cự tuyệt.
Hắn ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của cô gái nhỏ ——
"Bất cứ khi nào em đều có thể tới. Cũng giống như hôm nay, giống như con mèo hoang nhỏ bị người ta ném bên đường, không cần lại để anh thấy....."
Con ngươi nam sinh đen láy, giọng nói cũng khàn khàn xuống.
"Bằng không, tiếp theo sẽ làm cái gì, anh cũng không dám đảm bảo."