Đột nhiên được bao phủ bởi một hơi thở ấm áp quen thuộc, Tần Tình ngẩn ra một chút, ngẩng mặt lên nhìn, nước mắt ào ạt rơi xuống.
Tầm mắt hơi mơ hồ, gần trong gang tấc vẫn là bóng hình thanh tuấn như cũ.
Chỉ có duy nhất đôi mắt kia sáng như sao trời, cảm xúc dưới đáy mắt có thể khiến người khác đắm chìm.
Một lát sau mới nhìn thấy rõ người trước mặt, nước mắt Tần Tình đã sắp khô cạn giống như một lần nữa muốn trào ra, khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, ủy khuất dưới đáy lòng như đã đè nén cực hạn, bây giờ đang kích động sôi trào trong lồng ngực.
"Văn Dục Phong......."
Cô gái nhỏ cúi đầu, ủy khuất co chặt người lại, hướng vào trong ngực nam sinh mà dán lên không một chút khe hở.
Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng Văn Dục Phong như có một cây sắt đang điên cuồng đánh vào hắn nhiều lần, đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày gắt gao.
Nếu là người khác làm cô gái nhỏ của hắn khổ sở như vậy, hắn nhất định sẽ khiến cho đối phương phải trả giá đắt.
Nhưng cố tình người làm cô gái nhỏ của hắn tổn thương không phải là ai khác, mà chính là người thân bên cạnh em ấy.
"......."
Văn Dục Phong đem những áp lực buồn bực trong lòng ngực mà thở ra thật dài.
Hắn cúi người xuống, cánh tay thoáng dùng lực, ôm cô gái nhỏ đang run rẩy trên mặt đất lạnh lẽo bế lên.
Tần Tình bỗng dưng vươn tay, ấn trên cánh tay hắn.
Động tác của Văn Dục Phong lập tức dừng lại, hắn cau mày, cuống quít rũ mắt ——
"Có chỗ nào không thoải mái sao? Cổ chân đau?"
"......... Không có."
Tần Tình lắc lắc đầu: "Em muốn ở chỗ này một lát........... Em chưa muốn trở về."
Văn Dục Phong hơi do dự, nhìn cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng đơn bạc, tay chân bên ngoài lạnh đến mức đỏ ửng lên.
Hắn nhíu mày, buông tay đứng dậy.
"Vậy em ở đây đợi anh một lát."
Tần Tình gật đầu.
Một phút sau, Văn Dục Phong rất nhanh đã quay lại, trong tay cầm theo một chiếc áo khoác lông dài màu xám nhẹ, cùng với một chiếc gối vuông đặt ở sô pha hình con rắn.
Lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Tần Tình vẫn ngồi trên nền gạch sứ lạnh lẽo, Văn Dục Phong nhăn mày đặt chiếc gồi một bên, khom người ôm cô gái nhỏ lên.
Đồng thời hắn bước hai bước về hướng cầu thang, chỉ còn cách một bước phía trước liền dừng lại.
Sau đó Văn Dục Phong nhấc chân dẫm lên đếm ngược ba bậc thang, đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực gác qua, đặt lên trên đùi.
Tần Tình còn thất thần, sau đó liền phát hiện mình ngồi xuống chỗ nào đó đối diện với tầm mắt của nam sinh.
"Chính mình ôm chắc."
Văn Dục Phong mở miệng nói, thanh âm trầm thấp khàn khàn, tựa hồ mang theo cảm xúc đen tối.
Nói xong hắn làm bộ buông lỏng tay ra, Tần Tình hoảng sợ không nhẹ, theo bản năng vươn cánh tay vòng qua cổ nam sinh ôm chặt lấy.
Đáy mắt Văn Dục Phong xoẹt qua ý cười bất đắc dĩ.
Hắn duỗi tay đem áo khoác lông vung lên, bao lọc lấy cơ thể của cô gái nhỏ.
Sau đó Văn Dục Phong rũ mắt, giúp cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi mình gài từng cúc áo lại.
Động tác tinh tế nhẹ nhàng, chậm rãi gài xong tất cả lúc sau, Văn Dục Phong mới một lần nữa giương mắt lên nhìn.
Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô gái nhỏ: "Không phải đã nói với em chân đang bị thương phải dưỡng cho tốt, không được gắng sức đi xuống đất hay sao?"
"........"
Tần Tình đuối lý, bẹp bẹp miệng không nói câu gì.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn còn vương nước mắt, thoạt nhìn càng thấy ủy khuất, nhăn dúm dó như con thỏ trắng bị một lão hổ đè dưới móng vuốt chà đạp.
Văn Dục Phong nhìn thấy biểu tình này của cô gái nhỏ, thật sự có nói thêm một lời trách cứ thì cũng không nói ra được.
Dưới đáy lòng hắn cảm thấy vô lực, liền thở dài, dưới tay nâng cằm cô gái nhỏ lên, buộc Tần Tình đối diện tầm mắt với mình.
"Còn muốn ở bên ngoài bình tĩnh một lát?"
Tần Tình hơi do dự, chậm rì rì gật đầu.
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn xuống chân của cô gái nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.
Làn da trắng nõn như ngọc, lúc này đã bị nhiễm lạnh mà đỏ ửng lên.