Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 139: Tôi cấm anh nói sự thật cho anh ấy.

“Xin chào, chào mừng đến với nhà hàng Cuckoo.”
Cố Ngôn Sanh cởi áo khoác đưa cho người phục vụ rồi bước vào.
“Niệm Nam, chúng ta đi xem phim nhé?” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh.


Cố Ngôn Sanh sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đang ngồi trước cửa sổ cách đó không xa.
Đó là Đường Sóc và Ôn Niệm Nam ...
Đường Sóc đưa điện thoại cho Ôn Niệm Nam và nói gì đó, Ôn Niệm Nam cũng bật cười với nội dung trong điện thoại.


Cố Ngôn Sanh chỉ đứng đó và quan sát, một tia khác lạ lóe lên trong mắt anh ta.
Cùng một nhà hàng Cuckoo, cùng một con người, nhưng thân phận của một số người đã thay đổi, và bây giờ anh không thể xông lên chất vấn ...
"Thưa ngài? Vị trí của ngài ở phía trước."
"Không, tôi có thể ở đây."


Cố Ngôn Sanh kéo ghế ngồi xuống, vị trí này tình cờ bị bức bình phong chặn ở giữa, có thể nhìn thấy phía đối diện, nhưng phía đối diện lại không thể nhìn thấy ở đây.
Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam và Đường Sóc trò chuyện từng câu, tay anh cầm ly nước thật chặt.


Đường Sóc đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không có gì, vừa định thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy bàn tay lộ ra cách đó không xa, có bàn tay đeo nhẫn cưới. ..


"Đường Sóc, làm sao vậy?" Ôn Niệm Nam cũng theo tầm mắt của anh mà nhìn ra ngoài, nhưng lại bị Đường Sóc giữ chặt.
“Niệm Nam , cậu… có muốn ăn bánh không? Tôi gọi món cho câu.”
Ôn Niệm Nam ngẩn ra hỏi: “Không phải tôi vừa mới ăn sao?


Vẻ mặt của Đường Sóc có chút mất tự nhiên nói: “Ừ…phải không, nếu ăn no rồi thì chúng ta đi rời đi.”
“Không phải chúng ta đi đợi anh trai của cậu sao?”


Ôn Niệm Nam có chút bối rối không hiểu tại sao Đường Sóc cứ nói không đầu không cuối, còn nói đến cái mồm mép mồm mép nói tục "Đường Sóc, anh có chuyện gì vậy?"
Đường Sóc hết lần này đến lần khác nhìn về phía sau Ôn Niệm Nam, anh rất sợ Ôn Niệm Nam phát hiện người đứng sau mình.


Anh không muốn buổi hẹn hò của họ bị phá hỏng bởi Cố Ngôn Sanh một lần nữa, và anh không muốn khiến Ôn Niệm Nam phải tổn thương một lần nữa vì Cố Ngôn Sanh.
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh đứng lên, nhìn Đường Sóc một cái nhìn đầy ẩn ý, rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh ở phía bên kia của nhà hàng.


Đường Sóc nghiến răng và nhìn phía sau, giả vờ thoải mái: ".. Niệm Nam, anh trai tôi đang đến, chờ anh tôi đến thì chúng ta đi, tôi sẽ yêu cầu người phục vụ đóng gói vài cái bánh mang về nhà"
Sau đó , anh vội vàng rời đi, đột nhiên bị Ôn Niệm Nam nắm tay.


“Đường Sóc… cậu thực sự không sao chứ?” Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, lo lắng nhìn Đường Sóc.
Hắn rõ ràng cảm giác được Đường Sóc rất nôn nóng, giống như là sợ hãi lo lắng điều gì.
“Không… không sao đâu, tôi lên lầu mua bánh cho cậu, rồi sẽ quay lại ngay.”


Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng buông lỏng tay nói: “Ừ.”
Đường Sóc vừa đi vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy Cố Ngôn Sanh dựa vào tường với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tưởng cậu sợ không dám tới.”


Đường Sóc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cố ý để lộ chiếc nhẫn để lôi kéo tôi.
Cố Ngôn Sanh chạm vào chiếc nhẫn cưới trên tay, thở ra một hơi khói, quay đầu nhìn người trước mặt đang tức giận nhìn mình.


"Đường Sóc, cậu nghĩ rằng dành thời gian để lấy lòng em ấy là em ấy sẽ yêu cậu sao? Cậu còn muốn dùng những thủ đoạn mà cậu đã dùng trong quá khứ sao?"


"Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến Niệm Nam sẽ yêu tôi ?, Bây giờ anh đã không còn ở bên cậu ấy, Niệm Nam không còn bài xích tôi nữa, sẽ ở cùng với tôi thật tốt. "


Đường Sóc đột nhiên tiến lại gần một bước và mỉm cười nói:" Hiện tại chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt, trong tương lại chúng tôi sẽ ngày càng tốt hơn. Tôi sẽ đồng hành cùng cậu ấy trong âm nhạc. Mọi người đều nghĩ WE và Đường Sóc là người yêu của nhau. "


Đường Sóc ném điếu thuốc trên tay xuống đất, nhìn anh ta với vẻ mặt u ám: "Cậu thực sự nghĩ cậu có thể đến được với em ấy sao? Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, em ấy sẽ không thích cậu, tôi sẽ không để em ấy ở cùng cậu."


"Niệm Nam và tôi sẽ tham gia cuộc thi piano, và lần này Cố Niệm Nam nhất định sẽ lại khuấy động làng nhạc một cách điên cuồng, anh chỉ có thể đứng nhìn ở bên cạnh mà thôi. "


Đường Sóc trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, nói:" Anh có biết Niệm Nam tốt như thế nào không? Cậu ấy rất biết cách chăm sóc người khác, đồ ăn cậu ấy nấu rất ngon, cậu ấy đối xử với mọi người rất thân thiện và làm mọi thứ đều hoàn hảo. ”


Cố Ngôn Sanh đứng sang một bên và siết chặt tay anh, một tia cô đơn lóe lên trong mắt anh.


Anh ấy chắc chắn biết tính cách của Ôn Niệm Nam ngoan ngoãn như thế nào, khi cậu ấy mới kết hôn và chuyển đến, cậu ấy nhanh chóng quen với dì Lam, và chú Từ người luôn khó tính, cũng thích Ôn Niệm Nam và sẽ lấy chủ động nói lời chào với cậu ấy.


Ôn Niệm Nam trước kia cũng từng đối xử với hắn như vậy, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị cơm nước chờ hắn trở về ...


Đường Sóc trong mắt mang theo ý cười đắc ý nói: "Tại cuộc thi tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, để cho mấy chục nghìn người xem chương trình phát sóng trực tiếp. Mọi người đều nghe thấy những gì tôi nói với cậu ấy, khi yêu tôi sẵn sàng dành cho cậu ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất, và tôi không muốn cậu ấy phải thiệt thòi một chút nào. "


“Cậu nói cái gì!”
Cố Ngôn Sanh hốt hoảng khi nghe Đường Sóc muốn tỏ tình với Ôn Niệm Nam trước công chúng tại cuộc thi.
" Cậu dám! " Đường Sóc, nếu cậu làm chuyện này, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu! "


Đường Sóc cười chế nhạo, kiên quyết nói:" Tại sao không dám? Tôi sẵn sàng cho làm tất cả mọi thứ vì cậu ấy. "


Đường Sóc đang cố tình chọc tức Cố Ngôn Sanh. Cậu ấy hận Cố Ngôn Sanh. Chỉ vì những lời nói của anh đã khiến Khải Duyệt gặp rắc rối, anh trai và ba cậu ấy trông rất u sầu, cậu ấy muốn nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đau đớn.


" Ngay cả khi cậu sẽ lấy Khải Duyệt và anh trai mình ra để đánh cuộc sai ”? Cậu tưởng có anh trai mình ở sau nên dám nói chuyện với tôi thế này sao! Tin hay không thì tùy, tôi đã để Khải Duyệt và Đường Luân Hiên biến mất! Tôi muốn xem cậu có những gì để đủ tự tin để chiến đấu với tôi! "


Đường Sóc sửng sốt, trong mắt nhất thời tràn đầy hận ý:"Anh định làm gì? " Anh có dám không, Cố Ngôn Sanh, nếu anh dám động anh trai tôi, tôi sẽ không để cho anh yên! "
Cố Ngôn Sanh nhướng mắt nhìn người trước mặt, lãnh đạm nói:" Theo anh, ai quan trọng hơn đối với anh, anh trai Đường Luân Hiên hay Ôn Niệm Nam? "


Đường Sóc choáng váng, ai quan trọng hơn?
“Lấy thứ mà người khác coi trọng nhất ra để đe dọa, Cố Ngôn Sanh anh là một tên khốn!”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Sóc định nhấc máy nhưng bị Cố Ngôn Sanh giật lấy .
Đó là cuộc gọi của Ôn Niệm Nam


Cố Ngôn Sanh liếc nhìn ghi chú của người gọi ... là Niệm Niệm...
Tên này thực sự dám gọi Ôn Niệm Nam là Niệm Niệm ...
"Niệm Niệm? Cậu dám gọi em ấy là Niệm Niệm?" Cố Ngôn Sanh đột nhiên tức giận, giơ điện thoại lên ném xuống đất, nhưng lại bị Đường Sóc giật lấy.


Đường Sóc cầm điện thoại với vẻ mặt căng thẳng, trên màn hình hiện lên hình ảnh của anh và Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh thấy vậy cũng đưa tay ra chộp lấy điện thoại, nhưng lại không nhìn thấy vệt nước trên mặt đất.


Đường Sóc đột nhiên đẩy người ra, Cố Ngôn Sanh không đứng vững nên đập đầu vào bồn rửa mặt, anh ta đột nhiên choáng váng.
"A ..."
Đường Sóc cũng là sững sờ, không ngờ chính mình lại đẩy Cố Ngôn Sanh ra, còn tưởng rằng đối phương sẽ tránh mình.


Cố Ngôn Sanh giơ tay sờ sờ sau đầu, thở phì phò, vừa chạm vào vết máu nhợt nhạt trên tay, ánh mắt lập tức trở nên u ám.
"Tốt lắm! Đường Sóc, tôi bắt cậu trả giá! Tôi sẽ cho cậu biết như thế nào là chọc vào người không nên chọc , động thủ không nên động tâm cái gì kết cục!"


Dứt lười liền bỏ đi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Sóc, đứng dậy đi ngoài cửa.
Bởi vì choáng váng và lảo đảo, khi bước đến nhà hàng, anh nhìn thấy Ôn Niệm Nam vẫn đang ngồi đó đợi Đường Sóc, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.


Hắn ... hiện tại tất cả mọi lo lắng mong chờ đều dành cho Đường Sóc, còn mình mỗi lần xuất hiện ở bên cạnh cậu ta sẽ khiến hắn kinh bỉ tránh ra.
Cố Ngôn Sanh... Làm thế nào mà ngươi lại để mất em ấy ...
Cố Ngôn Sanh bước ra khỏi cửa và không để ý rằng người phục vụ cầm ly rượu đụng vào anh.


“ A, tiên sinh, thực xin lỗi, tôi không cố ý.”
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng ly rượu rơi xuống đất, Ôn Niệm Nam quay đầu lại nhìn, Cố Ngôn Sanh thấy thế liền nhanh chóng quay lưng về phía cậu ấy.


Ôn Niệm Nam nhìn bóng dáng qua một lớp thủy tinh trong suốt cách đó không xa, liền cảm thấy có chút quen thuộc, vừa định nhìn lại, Đường Sóc đột nhiên ngăn lại.
Đường Sóc bối rối nói: " Niệm Nam , trên lầu có mấy vị bánh mới, cậu có thể chọn.”


Ôn Niệm Nam nhìn thấy quần áo của Đường Sóc hơi xộc xệch, tuy rằng hơi nghi ngờ nhưng cậu không nói.
Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng của Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, xoay người bước ra khỏi cửa.
Thẩm Lạc An đi theo khi Cố Ngôn Sanh rời khỏi công ty, cậu ta muốn xem Cố Ngôn Sanh đi đâu.


Nhưng khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh bước vào nhà hàng này, lại kinh ngạc nhìn bóng dáng Ôn Niệm Nam, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ghen tị và tàn nhẫn.


“Ôn Niệm Nam ... Lại là mày, tại sao phải đối nghịch với tao? Tại sao mày phải tranh giành Cố Ngôn Sanh với tao? Mày có Đường Sóc quan tâm, nhưng vẫn muốn cướp Cố Ngôn Sanh của tao ... "


" Đó là bởi vì tất cả những thứ này ngay từ đầu đã không thuộc về anh, anh đã lấy trộm nó. "Phía sau đột nhiên có âm thanh vang lên, Thẩm Lạc An quay lại nhìn, là Đường Luân Hiên ...


Bởi vì bánh của nhà hàng này rất nổi tiếng, hơn nữa mẹ Đường cũng rất thích, Đường Sóc muốn anh trai mang về một ít bánh về cho mẹ nên gọi điện thoại cho anh tới.


Đường Luân Hiên không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Lạc An ở cửa, anh nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ sau khi nhìn thấy em trai mình và Ôn Niệm Nam ở phía trước cửa sổ nhà hàng, mới hiểu ra được.
Thẩm Lạc An liếc mắt nhìn người trước mặt và cảnh giác nói: “Anh… anh có ý gì?


“Mọi chuyện như thế nào trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, nếu hồi đó anh không mạo danh thay thế, Ôn Niệm Nam đã không phải khổ sở như vậy." "


Đường Luân Hiên nhìn Ôn Niệm Nam trước cửa sổ và nói: "Sau khi trải qua chuyện này, cậu ấy có thể dũng cảm đứng lên và đối mặt với nó. Cậu ấy đã không bị đánh gục. Cậu ấy biết ơn tất cả mọi thứ. Một Ôn Niệm Nam xuất sắc như vậy, ai mà không bị thu hút bởi cậu ấy ".


Cơ thể của Thẩm Lạc An cứng lại, đôi mắt của anh ta đột nhiên trở nên tàn ác: "Làm sao anh biết? Chu Nguyên Phong nói cho anh biết? Anh và anh ta sẽ lên kế hoạch để đối phó với tôi"?


Đường Luân Hiên liếc nhìn Thẩm Lạc An và nhàn nhạt nói: "Cậu hiện tại không phải đã bị Cố Ngôn Sanh bỏ rơi sao? Anh ta không còn muốn gặp một người ăn cắp tác phẩm của người khác và giả mạo thân phận để gặp mặt, không phải sao.?"


"Nếu không phải vì Ôn Niệm Nam, thì Cố Ngôn Sanh không thể không để ý đến tôi. Tất cả là do nó! ” Thẩm Lạc An gầm lên với đôi mắt điên cuồng.


Hắn không phục ... Tại sao Ôn Niệm Nam có thể có tài chơi piano tốt như vậy? Tại sao Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh lại yêu hắn một cách mât hồn mất vía? Tại sao mình lại bị Ôn Niệm Nam đạp xuống ...


Đường Luân Hiên nhẹ thở dài nói trong trầm giọng nói " Thẩm tiên sinh, anh không sợ sau khi anh lừa dối cậu ấy nhiều năm như thế thì cậu ấy căm hận anh sao? Ôn Niệm Nam cuối cùng cũng chịu thoát khỏi ám ảnh. Tôi không muốn cậu ấy vì anh mà gặp đau khổ lần nữa." Tôi khuyên anh không nên gây chuyện với Ôn Niệm Nam nữa., nếu không tôi sẽ nói sự thật với Cố tổng, mong anh quý trọng hiện tại đừng gây chuyện bây giờ."


Dứt lời, anh quay lưng bước đến nhà hàng.
Thẩm Lạc An nhìn theo bóng dáng rời đi của Đường Luân Hiên, trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lùng hung ác và phẫn uất.


Anh không ngờ Chu Nguyên Phong sẽ nói cho Đường Luân Hiên sự thật của năm đó, và Đường Luân Hiên thực sự đã đe dọa anh với những điều đó.
Không gây chuyện xấu với Ôn Niệm Nam sao? Được rồi, tôi sẽ tìm cách đối phó với anh...