Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 138: Trả lại vòng cổ cho Thẩm Lạc An.

Nghe thấy tiếng gọi "Niệm Niệm" kỳ lạ, Ôn Niệm Nam ngẩn ra một hồi, hắn biết hôm qua Đường Sóc nhất định đã lỡ hẹn.
“Được… Tôi ôm cậu nhé?”


Đường Sóc nhẹ nhàng cầm tay Ôn Niệm Nam để lên trán của mình, nhìn Ôn Niệm Nam quay lưng về phía ánh sáng mà lo lắng, cậu cảm thấy những chua xót cùng lo lắng trong lòng dường như đã biến mất ...


Một lúc lâu sau, Đường Sóc trở lại tâm trạng bình tĩnh, và buông tay vì bối rối sau khi ngẫm lại những gì mình đã làm.
“Niệm Nam , cậu vừa nói muốn đi nhà hàng ăn Cuckoo với tôi, còn giữ lời không?”


Ôn Niệm Nam gật đầu nói: “Ừm, gần đây cậu bận rộn với cuộc thi và soạn nhạc, nên nghỉ ngơi một ngày”
Đường Sóc đã làm việc rất chăm chỉ lại chăm sóc vết thương ở chân của cậu một thời gian trước, và bây giờ anh ấy sắp thi đấu, cậu muốn để Đường Sóc thư giãn.


Khi Đường Sóc bước vào trong xe, cậu ta bắt đầu lồm cồm bò dậy, Ôn Niệm Nam lớn tiếng đáp lại từ bên cạnh.
“Vậy thì chúng ta đi ăn nhà hàng ngay đi?”
“Được rồi, không phải cậu đã nói rằng vẫn còn những bài hát không thể bỏ qua sao?”


“Chỉ cần nói rằng tôi đang hẹn hò với WE, ngày mai tôi sẽ đưa bài hát cho anh ta, chúng ta hãy mua kính râm và mũ, nếu không tôi sẽ bị các tay săn ảnh bí mật chụp ảnh lần nữa. "
" Được. "
" Vậy chúng ta đi mua quần áo trước nhé? "


" Được rồi, không sao đâu, hôm nay nghỉ một ngày, muốn chơi gì thì chơi. "
" Chúng ta không thể chơi một ngày, chân của cậu còn chưa ..."
Cố Ngôn Sanh ngơ ngác đứng trước cửa sổ sát đất ỏe phòng làm việc, cầm sợi dây chuyền trong tay, cuối cùng cởi sợi dây chuyền trên cổ ra, cất vào hộp.


Có lẽ ... đã đến lúc trả lại sợi dây chuyền của Thẩm Lạc An...
Anh đã nhầm lẫn sự biết ơn là tình cảm trong nhiều năm, nhưng hóa ra anh không có chút tình cảm nào dành cho Thẩm Lạc An, chỉ là biết ơn vì đã cứu mạng anh khi anh còn là một thiếu niên ...


Nhưng ngay cả khi anh biết rằng những bản nhạc của Thẩm Lạc An là giả, và tính cách tốt và hiền lành của Thẩm Lạc A là giả tạo, anh chỉ có thể cố tình xa cách thôi.
Cố Ngôn Sanh không bao giờ có thể quên được lòng tốt này, anh không thể là người vô ơn ...


Thậm chí, đã có vài lần anh mơ thấy chủ nhân của sợi dây chuyền và người cứu anh không phải là Thẩm Lạc An, mà là một người anh không thể nhìn rõ mặt trong bộ quần áo trắng.
Cốc cốc ... Tiếng gõ cửa đưa Cố Ngôn Sanh trở lại thực tại.


Tiểu Lý bước vào và hỏi: “Cố tổng, Đường tổng từ tập đoàn Khải Duyệt đang ở đây. Anh ấy đang đợi bên ngoài, nói rằng anh ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Đường Luân Hiên?
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, cất chiếc hộp vào ngăn kéo, bước tới bàn làm việc xem qua tài liệu.


Anh ta có lẽ đã đoán được mục đích Đường Luân Hiên đến đây, và bây giờ anh ta đến gặp anh chỉ vì mục đích đầu tư của tập đoàn Khải Duyệt.
“Cho anh ta vào.”
“Vâng, Cố tổng.”


Cửa phòng đẩy ra, Đường Luân Hiêng mang dáng vẻ mệt mỏi bước vào, trên tay cầm một túi hồ sơ.


Cố Ngôn Sanh đưa tay lên đỡ cái đầu đau nhức của mình, lạnh lùng nói : "Tôi nhớ rằng Cố thị và Khải Duyệt đã kết thúc hợp tác. Không liên quan gì cả. Đường tổng đột nhiên tới đây có chuyện gì vậy?"


Đường Luân Hiên đem túi hồ sơ trong tay, hỏ giọng nói: "Cố tổng, tôi chịu thua, tôi hy vọng Cố tổng có thể hạ thủ lưu tình, buông tha cho Khải Duyệt…”
Cuối cùng, Đường Luân Hiên lựa chọn cúi đầu trước Cố thị. Anh không đành lòng nhìn khuôn mặt ba mình u sầu mỗi ngày ...


"Khải Duyệt là công lao của ba và mẹ tôi trong nhiều năm. Xin Cố tổng hạ thủ lưu tình. Nếu đó là vì mâu thuẫn cá nhân của chúng ta, mọi thứ là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Khải Duyệt. Xin hãy buông tha cho Khải Duyệt”


“Buông tha Khải Duyệt? Tôi không hiểu ý của anh?” Cố Ngôn Sanh nhíu mày hỏi Đường Luân Hiên.


Đường Luân Hiên hít sâu một hơi nói: "Từ khi anh tuyên bố giải thể hợp tác, tất cả các công ty hợp tác của Khải Duyệt đều lần lượt rút vốn và phá vỡ hợp đồng. Những công ty thường có quan hệ mật thiết với nhà họ Đường cũng rất sợ hãi , và tất cả đều sợ sẽ gây ra rắc rối. Nói không dám khiêu khích người thừa kế của một trong ba tập đoàn lớn. "


Trong ba gia tộc lớn chỉ có Cố thị và Đường gia có mâu thuẫn xung đột ...
Mà Cố Ngôn Sanh đã từng nói trước mọi người rằng anh ta sẽ không để yên cho tập đoàn Khải Duyệt ...


Cố Ngôn Sanh đã dùng Cố thị để gây sức ép đến các công ty khác ở thành phố M để triệt đường sống của Khải Duyệt, anh sẽ không thể tìm được công ty nào dám giúp đỡ tập đoàn Khải Duyệt ở thành phố M ...
"Tại sao, ý của anh là tôi đã làm vậy?"


Cố Ngôn Sanh nghe thấy điều này, nhất thời nhớ tới mình khó chịu vì đấu thầu thất bại và ảnh chụp trên được đăng trên Weibo ngày đó, nhưng anh chỉ nói rằng anh sẽ giải tán mối quan hệ hợp tác. Làm thế nào anh lại là người khuyến khích các công ty lớn thoái vốn và hủy hoại Khải Duyệt?


“Đường tổng bản lĩnh vu hãm người thật là lợi hại, tập đoàn Khải Duyệt gây thù chuốc oán với người khác mà hiện tại lại muốn vu hãm là tôi chèn ép?”


Đường Luân Hiên mím chặt môi, nghiêm túc nói: “Tôi không hiểu sao Cố tổng đột nhiên chấm dứt hợp tác. Anh là người thừa kế của nhà họ Cố. Anh đã được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng việc đem tình cảm riêng tư vào công việc là rất thiếu chuyên nghiệp, nếu đó là vì tôi đã đâm vào xe của anh vào ngày đấu thầu. Tôi xin lỗi anh. ”


Cố Ngôn Sanh cũng hơi tức giận khi Đường Luân Hiên tin rằng anh ta đang gài bẫy anh. Rõ ràng là tay chân Đường Luân Hiên không sạch nhưng anh ta vẫn giả vờ ngây thơ.


Hắn rõ ràng đã để ý đến sắc mặt của Ôn Niệm Nam mà không thể ra tay tàn độc, nếu làm theo cách trước đây của hắn, Khải Duyệt và nhà họ Đường đã bị hủy hoại lâu rồi.


"Anh đang buộc tội tôi? Đúng, tôi đã làm chuyện này. Khải Duyệt ở trong tình trạng hiện tại chính là do các người tự tìm chết, tay chân không sạch sẽ sống hai mặt, cách người xứng đáng nó kết cục như ngày hôm nay!"


Cố Ngôn Sanh đứng dậy đập lên bàn một cái, anh cầm túi hồ sơ ném về phía Đường Luân Hiên.
"Đem đồ của mình rồi đi ra ngoài đi! Cố thị không cần kẻ dùng thủ đoạn xảo quyệt để đối phó với người khác!"


Đường Luân Hiên nhặt túi hồ sơ trên mặt đất lên, trong mắt lóe lên một tia buồn bực, xoay người đi về phía cửa, đột ngột dừng lại khi anh ta đến cửa.
"Cố tổng, tôi biết anh không tin tôi. Tôi, kể cả Khải Duyệt, chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với ai, và tôi cũng chưa bao giờ có âm mưu chống lại ai."


Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài. .
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền thấy Chu Nguyên Phong đang dựa vào tường cau mày nhìn về phía cửa.
Thấy anh đi ra, Chu Nguyên Phong đang định nói gì đó thì chợt thấy trên mặt anh có một vết xước mỏng.


"Làm sao mà mặt mày lại như thế này? Tôi sẽ tìm băng dán cá nhân cho cậu..."
"Biến đi ... Đừng có mà giả mù sa mưa, Cố thị của anh không ai là người tốt cả!"
Đường Luân Hiên gỡ bàn tay ở trên mặt, lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Phong.


“Cậu sụt cân rất nhiều… sắc mặt trở nên uể oải , ăn uống không ngon miệng sao?”
“Không phải vấn đề của anh!”
Chu Nguyên Phong nắm lấy túi hồ sơ nói: “Tôi biết anh đang vội, nhưng cậu không hiểu Cố Ngôn Sanh, cậu càng như thế này, anh ấy càng tức giận, để tôi thử cho cậu xem. "


Đường Luân Hiên sửng sốt:" Anh? Tại sao lại giúp tôi? "
Chu Nguyên Phong sờ sờ lỗ tai, mở miệng nói: "Tại sao? Hừ ... Có lẽ là do tôi coi trọng cậu a."
Đường Luân Hiên cau mày: "Chuyện này có gì vui." "


“Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng cậu thực sự không liên quan đến việc tiết lộ phương án đấu thầu, tôi có thể giúp cậu, tôi muốn biết tại sao ba của cậu đi gặp nhà họ Tần, và tại sao cậu lại xuất hiện ở địa điểm đấu thầu? "


Đường Luân Hiên kinh ngạc nói:" Ý của anh là ... Cố tổng nghi ngờ tôi đã đánh cắp bí mật và làm rò rỉ kế hoạch đấu thầu? "
Chu Nguyên Phong gật đầu," Đúng vậy, đó là lý do tại sao cậu ấy sẽ hủy bỏ hợp tác. "


" Anh ta phụ trách tập đoàn Cố thị mà không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. . Thật không thể tin được đây là người thừa kế của hai gia tôc Cố gia và Lục gia đã được chăm chút cẩn thận từ nhỏ. Không bằng đưa cho anh quản lý. "


" Chà ... anh không phải là người đầu tiên cảm nhận như vậy đâu, cậu ấy sẽ trở nên liều lĩnh khi có việc nào đó liên quan đến tình cảm. ”
Đường Luân Hiên thấy thời gian hơi muộn, quay mặt đi chỗ khác với Chu Nguyên Phong.
“Đã muộn rồi, tôi về trước, cám ơn.”


Thẩm Lạc An rõ ràng đã yêu cầu nhà họ Tần gây áp lực để các công ty khác rút vốn, vì sao Khải Duyệt lại không sao chứ?
Cậu ta nghi ngờ rằng Chu Nguyên Phong đang giúp họ, sau khi mặc chiếc áo khoác trắng mà cậu ta ghét, cậu ta đến tập đoàn Cố thị.
"Cậu Thẩm? Tại sao cậu lại ở đây?"


Thẩm Lạc An mỉm cười lịch sự: "Tôi đến để gặp Cố tổng của các người."
"Cố tổng hình như đang ở trong phòng họp. Cậu đi hỏi thư ký Lý đi."
Thẩm Lạc An vừa đi thì hai người bắt đầu bàn luận.
"Tại sao cậu ta lại ở đây? Không phải cậu ta đạo nhạc của người khác rồi bị đuổi đi sao?"


"Đúng vậy, cậu ta còn mặt mũi tới đây, chắc Cố tổng đã sớm chán ghét cậu ta rồi."
Thẩm Lạc An bước vào nhà vệ sinh, gửi một tin nhắn, và đứng sửa sang lại tóc của mình ở trước gương.


Ngay sau đó sẽ có một người mặc đồng phục nhân viên bước vào, và người này chính là người đã cố tình mua cùng một chiếc điện thoại của WE và va vào Cố Ngôn Sanh.
“Thẩm thiếu gia, tìm ta có việc gấp sao?”


Thẩm Lạc An mất bình tĩnh nói: “Lần trước ăn trộm thông tin, anh ra tay có sạch sẽ không? Sẽ bị phát hiện đúng không? Cậu có thể rời đi sau khi Khải Duyệt bị phá sản.”


“Ồ, thiếu gia yên tâm, tỷ lệ thành công và tính chuyên nghiệp của tôi luôn rất cao. Tôi đứng thứ ba trên trang web hacker của chúng tôi. Loại đánh cắp thông tin và dữ liệu máy tính này không khó. "
Thẩm Lạc An hỏi:" Cậu là số ba? Ai là người số một?"


“Tôi không biết điều này. Anh chàng đó rất bí ẩn, chỉ có một chữ trong hồ sơ cá nhân, và không có thông tin chính xác hoặc phương thức liên lạc”


Mắt của Thẩm Lạc An lóe lên một tia lạnh lẽo, mở miệng nói: "Thật may là cả hai bên đã xong xuôi, nếu không thì thật khó để ly gián mối quan hệ của họ. May mắn thay, những phương pháp khéo léo của chú tôi, chờ xử lý xong Đường Luân Hiên, là chú có thể gia nhập tập đoàn Cố thị."


Trong văn phòng, Cố Ngôn Sanh nghĩ về những lời Đường Luân Hiên nói trước khi rời đi, một cảm xúc lẫn lộn lóe lên trong mắt anh.
Những gì Đường Luân Hiên nói là đúng hay sai, liệu nhà họ Đường có thực sự vô tội ...
Tiểu Lý đột nhiên gõ cửa bước vào: "Cố tổng, cậu Thẩm đến rồi."


Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh liền thay đổi, anh nói. "Chỉ cần bảo tôi ra ngoài." Đừng để cho cậu ta vào đây "
Anh ấy biết tính cách của Thẩm Lạc An sẽ đợi ở cửa ngay cả khi anh ấy nói điều đó. Cố Ngôn Sanh phải cầm áo khoác và chìa khóa xe để đi xuống cầu thang từ thang máy phía bên kia của nhân viên.


Nhưng điều mà anh không biết là khi anh rời đi, có người theo sau anh ...
Cố Ngôn Sanh lái xe đi dạo một vòng, đường phố và thành phố rộng lớn, thế nhưng anh cũng không biết đi đâu .. .


Anh đột nhiên thấy một đàn chim bên hồ bơi trong công viên, Cố Ngôn Sanh nhớ ra cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, lái xe một lúc thì đến nhà hàng Cuckoo mà anh đã không đến một thời gian dài …