Angiêlic và tình yêu

Chương 15

Chỉ tại con bé có bộ tóc đỏ hoe. Một con người nhỏ bé đặc biệt, nhìn đại thể có những đường nét và nụ cười giống mẹ. Miệng rộng hơn và kém hoàn hảo hơn, nhưng khuôn mặt rất giống, trừ màu tóc và đôi mắt đen- nhỏ và xếch về phía thái dương, trong khi đôi mắt mẹ nó mênh mông và trong vắt như nước suối. Với sự khám phá đó ông tin chắc rằng còn bé là con của Angiêlic.

Nó sinh ra từ máu thịt nàng và từ máu thịt của một kẻ khác. Từ cái ôm quặp của một người đàn ông mà Angiêlic vừa đón nhận trong đôi cánh tay nàng, vừa tỏ tình thiết tha với đôi mắt lóe đi, đờ đẫn. Một vẻ mặt như thế nàng đã cho ông thấy, nhưng nàng thì không biết, trong buổi tối đầu tiên trên tàu Gunxbôrô.

Nấp sau một tấm màn ông đã nhìn thấy nàng thức giấc và cúi xuống con. Nỗi ghen tức làm gan ruột ông quặn đau, bởi vì ông vừa phát hiện ra rằng trong ánh sáng mờ nhạt của buổi hừng đông, nàng đẹp hơn là ông tưởng. Ông tự hỏi nàng đang tìm lại vẻ mặt của gã tình nhân nào được phản chiếu trên khuôn mặt đứa con đang thiếp ngủ kia. Ngay lúc nảy ra ý định tiến thằng về phía nàng và cởi bỏ mặt nạ của mình ra, ông đột nhiên đứng im như tê liệt trước bức tường thành ngăn cách hai người.

Ông nghe nàng nói thì thầm những lời âu yếm và hết sức nồng nhiệt với đứa con. Chưa bao giờ nàng bày tỏ một thái độ như thế với Phlôrimông, đứa con trai của nàng và của ông. Ông bỏ đi để không nổi nóng lên.

--------------------

Tay vẫn cầm cung lục phân, Giôphrây đờ Perắc vừa bước ra khỏi đài chỉ huy vừa đeo mặt nạ. Ngay lúc đó ông chợt thấy những người Tin lành đang tản ra xa sau khi kết thúc một cuộc họp tôn giáo. Ông nhìn họ, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm xen lẫn với thất vọng. Rồi kéo áo choàng sát vào mình, ông leo lên tầng thượng để điểm lại mọi sinh họat của tàu, đúng lúc thái độ của gã người Mo làm ông chú ý. Gã đầy tớ quê xứ tận nước Marốc mà đã mười mấy năm nay nhất cử nhất động đều căn đúng như ông chủ, hình như không nhận thấy sự có mặt của ông.

Đứng tựa vào lan can bằng gỗ thiếp vàng trước cửa kính của căn phòng vắng người, gã nhìn về phía trước bằng đôi mắt to của loài thú ăn đêm. Mặc dù gã có vẻ uể oải, Giôphrây đờ Perắc theo thói quen, vẫn phỏng đoán rằng đó chẳng qua chỉ là những rối loạn nội tâm của một giống người vừa thụ động lại vừa nồng nhiệt, rằng gã là nạn nhân của một xúc cảm quá mạnh. Nom gã giống như một con vật sắp nhảy chồm lên phía trước và đôi môi dày màu hoa cà run run trên khuôn mặt vàng xẫm.

Đột nhiên nhận ra rằng ông chủ đang nhìn mình, gã cụp mắt xuống một cách xảo trá và lấy lại ngay lập tức vẻ trơ lì vốn có từ những năm tháng trẻ trung, khi gã được rèn luyện nghiêm khắc để làm người vệ sĩ cho Quốc vương Mulai Ismail. Một trong những người đẹp trai nhất và thiện xạ nhất của đội quân cấm vệ của nhà vua Ma rốc lúc bấy giờ, gã được đem tặng cho đại pháp sư Giéppha en khanđum, cái tước hiệu mà quốc vương đặt cho Perắc để biểu thị tình thân hữu của Người.

Từ đó, Apđula theo ông đi khắp bốn biển. Mỗi ngày mấy lần gã pha cà phê cho ông chủ. Gã ngủ trước cửa buồng hay dưới chân giường ông. Gã theo ông chủ không rời nửa bước và đã bao nhiêu lần hết trận mạc đến bão tố, âm mưu gã đều có dịp cứu mạng đại pháp sư.

-Tôi đi theo ngài, thưa ông chủ - gã nói.

Nhưng gã có vẻ không thoải mái, vì qua kinh nghiệm đã biết cái nhìn của Giéppha en khanđum (nghĩa là con ma) có khả năng đoán được các ý nghĩ của mình.

Rất chính xác đôi mắt của ông chủ chậm chạp lướt theo đúng cái hương mà đôi mắt của gã cũng vừa lướt tới và dừng lại. Liệu ông chủ có nhìn thấy cái mà gã nhìn không, và cái đó đang làm nửa thân mình về phía dưới của gã nóng lên rừng rực mặc dù xung quanh trời rất lạnh.

-Anh có vẻ nôn nóng tới việc chúng ta đi tới đó, có phải không Apđula?- Bá tước hỏi.

-Đó hoặc đây thì cũng thế thôi – Apđula lầm bầm một cách buồn bã: La il ha il la la, môhamed rossoui il la…

Kéo từ trong vạt áo ra một cái túi nhỏ đựng thứ bột trắng, gã nhúng đầu ngón tay trỏ vào thứ bột đó và quệt lên mặt, lên má. Perắc nhìn gã.

-Lấy đâu ra những câu hát thê thảm ấy hả, anh bạn già, và tại sao lại phải làm trò hóa trang thế này?

Hàm răng gã người Mo ánh lên trong một cái cười đột ngột.

-Ồ thưa đức ông, ngài đối xử với tôi quá tốt, coi tôi như một kẻ ngang hàng, nhờ thánh Ala phù hộ tôi để tôi không làm phật lòng ngài và nếu tôi phải chết, tôi cầu xin Người ban cho tôi ân huệ được chết bởi tay ngài. Bởi vì Người đã viết trong kinh Côran “ Khi ông chủ chặt đầu người nô lệ, kẻ đó sẽ được kên Thiên đàng của các Tín đồ…”.

Và cố bình tâm lại, Apđula bước theo ông chủ mà gã hết sức sùng kính. Nhưng đáng lẽ lên tầng thượng Perắc lại tụt xuống vài nấc và đi vào lối chạy suốt thân tàu, tiến lên về phía boong trước.

Apđula run rẩy toàn thân. Thế là lại một lần nữa ông chủ đóan được ý nghĩ của gã. Gã bước theo với một tâm trạng lẫn lộn lo âu và nỗi khiếp sợ có tính chất định mệnh. Bởi vì gã biết rằng cái chết của gã sắp đến gần.