Án Treo Linh Hồn

Chương 9

Xà ngang rộng, băng ghế dài, xà ngang muốn cuộn vào băng ghế, băng ghế bảo, ô kê. — RAPPERVƯƠNG GIÁC–
Được duyệt nghỉ phép, Lý Vi vui vẻ cắm đầu trong phòng ngủ chính và rất rộng lượng với sinh vật mới sống trong nhà mình, chỉ cần không bước ra khỏi giới hạn quy định thì anh chẳng quan tâm y làm chuyện gì cả.

Mấy ngày nay, Vương Giác rất cố gắng tập đi và luyện cơ lưỡi, cả cơ dép soleus lẫn cơ dọc lưỡi y đều có những tiến bộ rõ rệt; những khi rảnh rỗi y lại tham khảo sách chuyên ngành y khoa trên tủ đầu giường, lượng thức ăn hấp thụ cũng ngày càng tăng.

Mỗi ngày y đều kiên nhẫn dành bốn tiếng phục hồi chức năng, xong xuôi toàn thân vã mồ hôi bèn co ro vào một góc.

Đôi lúc cả người nhễ nhại như tắm, y thở dốc từng đợt hệt như đầu cá nấu nước sôi; đôi lúc luyện tập cường độ quá cao làm y chóng mặt đến hoa mắt nên ăn rất nhiều kẹo, hàm nhai rào rạo như chuột đồng gặm hạt dưa.
Tuy nói người đã từng chết hai lần sẽ không sợ chết nữa, nhưng y vẫn không từ bỏ ý định chạy trốn — nếu không phải do bà chủ kia gọi điện tố cáo, y cũng không đến nỗi phải ngắt cú điện thoại chưa kịp kết nối đó.
Vậy nên Vương Giác bắt tay vào một kế hoạch đào thoát không tự lượng sức.
Lần đầu tiên, y lẻn vào bếp lúc nửa đêm và trộm một con dao phay — y cũng không định đâm Lý Vi mà chỉ muốn cắt đứt vòng tay.

Không ngờ cái thứ đồ chơi kia quá bền, nó chắc đến nỗi con dao mẻ cả lưỡi còn nó chẳng hề suy suyễn, không chỉ vậy y còn sơ ý chém vào hổ khẩu của mình.

Ngay sau đó đèn sáng lên, y còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy một cái tay vươn tới, đặt một cái muôi ngay trước mắt, dùng một tay bẻ thẳng đầu muôi xuống với mục đích răn đe.

Sau lần đó, Vương Giác ngoan ngoãn một khoảng thời gian.
Lần thứ hai rất đột ngột.

Nhân lúc Lý Vi ra ngoài, y nhanh chóng chạy xuống buồng điện thoại dưới nhà, gặp phải ông chủ đang sợ hãi chỉ vào cổ y.

Y vừa định bảo đừng sợ, đây chỉ là do cổ áo đè lên hằn vết, thì nhìn thấy một đốm đỏ laze ngay sau cổ mình trong tấm gương phía sau lưng.

Y vừa toan mở miệng thì điều khiển laze kích hoạt, đạn bắn “xèo” một tiếng ngay cạnh chân y.


Bắn liên tục ba phát, cả ba đều quanh chỗ y đứng và cách nhau không quá 5cm trên một đường thẳng.
Y lập tức giơ hai tay tháo chạy, khi quay về rất vinh hạnh nhận được một sợi dây khoá.
Qua nhiều lần trốn chạy bất thành, Vương Giác dường như hiểu ra bèn chuyển sang đòi ăn đòi mặc đòi tiêu xài, quyết tâm hoang phí cho bằng hết.
Hiện tại, y đang nằm trên giường bắt chéo chân, trên tay giở một quyển “Mô hình gãy xương và trật khớp”, nhìn thẫn thờ trong chiếc áo sơ mi trắng của Lý Vi và mang bên mình hương xà phòng nhàn nhạt.

Mấy ngày vừa qua, y đều trưng vẻ mặt ông mày là chúa đất này, ngang ngược càn rỡ vô cùng.
“Tôi muốn ăn sô cô la.” Y lười biếng nói với Lý Vi.
Lý Vi chỉ vừa đi ngang qua:?
“Tôi, muốn, ăn…” Vương Giác vừa chu môi vừa cố tình kéo dài giọng cho anh tởm chơi.
Lý Vi hơi bất ngờ, mắt trợn nhẹ nhưng chỉ đáp bừa: “Dạ dày cậu không hấp thu được.”
“Tôi muốn ăn ngọt, muốn ăn vặt cơ.”
“…”
Lý Vi vui vẻ đi mua.

Vương Giác nhìn anh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Đệch mợ.
Sau đó, Lý Vi xách túi về vứt lên giường, nhìn Vương Giác lục từng món trong dàn hậu cung ba ngàn mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy.

Thật lâu sau, anh mới bồn chồn hỏi: “Cậu muốn ăn, ăn vào thì vui à?”
“Không đến mức như vậy, tôi có phải con nít ba tuổi đâu.” Đôi mắt Vương Giác còn chưa rời khỏi đống đồ ăn vặt: “Nhưng mà ăn vào giảm bớt áp lực.”
“Đó chẳng qua là đường kích thích sản sinh dopamine còn gì?” Lý Vi đứng trước mặt Vương Giác, bẻ miếng sô cô la y không lấy được, cho vào miệng: “Tôi ăn vào chẳng có chút cảm giác nào.”
“Anh là loại người dùng việc giết người để thỏa mãn bản thân, ngưỡng hưng phấn quá cao thì sô cô la làm sao xi nhê?” Vương Giác bĩu môi.
“Tôi không có cảm giác thoả mãn, đó chỉ là công việc.” Lý Vi hờ hững trả lời, trong miệng toả ra một hương thơm ngọt ngào nhè nhẹ.
Vương Giác thấy anh thốt câu này một cách chân thành mà lạnh cả sống lưng: “Anh là người máy hả? Khi anh phát minh ra mấy thứ… mấy thứ thuốc mới đó cũng không có cảm giác thành tựu hả?”
Lý Vi: “Không có, đó chỉ là công việc.”
“Vậy anh… nghiện công việc à…?”
“Không, chỉ là nếu không làm việc thì sẽ chết.” Lý Vi chỉ đơn giản nhắc rõ quy tắc sát thủ: “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ ám sát của mình sẽ trở thành nhiệm vụ ám sát của kẻ khác, nếu không bào chế ra thuốc mới sẽ trở thành vật thí nghiệm của thuốc cũ.”
“… Công ty của các anh thế mà lại ‘Quản trị theo quy tắc’, buộc thành vòng tròn kín kẽ không một lỗ hổng nhỉ.” Vương Giác lộ vẻ kinh ngạc: “Anh không có gì muốn làm ngoài công việc à?”
Sườn mặt Lý Vi chìm bên dưới bóng tóc đổ dài, đường viền cằm cong cong đầy sắc sảo.
“Trước đây tôi chỉ muốn sống”, anh cố suy nghĩ: “Và… nhìn những thứ không phải hình tròn?”
“Cái này không tính, đây không phải là muốn, muốn là phải chủ động, tôi muốn thấy anh chủ động.” Lời tường thuật bị Vương Giác bác bỏ.
“Vậy thì chỉ còn việc muốn nói chuyện với cậu.”
Vương Giác ngỡ ngàng.

Tầm quan trọng của hai vấn đề này sao có thể đặt trên bàn cân, điều đó làm y bức bối quay mặt đi.

Rõ ràng anh ta chỉ nêu ra sự thực khách quan, nghĩa trên mặt chữ, dù sao người nằm đó nghe anh ta kể lể có thể là bất kỳ ai chứ không phụ thuộc vào chủ quan duy ý chí.

Dù vẻ mặt Lý Vi vẫn không chút cảm xúc, nhưng dùng gương mặt vô cảm để nói những lời mang ý ám muội như vậy mới thật đáng sợ, y chợt nhớ về tay bác sĩ gian dối chuyện trò vui cười với điều dưỡng.
Nhưng nghĩ đến việc bên dưới vẻ vui cười khi chuyện trò của tay bác sĩ dối trá lại là một gương mặt vô cảm càng khiến y khiếp sợ hơn.
Vương Giác chỉ đành cắn mạnh viên kẹo trong miệng và ồ ồ nói: “Thế thì xin chúc mừng anh, anh đã có chút tình cảm con người rồi đấy.

Nếu còn chuyện gì anh muốn tâm sự với tôi thì tôi luôn sẵn sàng lắng nghe.”
“Tôi… không biết…” Âm cuối kéo dài vô tận, Lý Vi thế mà lại nghẹn lời.
“Không biết…” Anh lập lại lần nữa với đôi mắt hững hờ vẫn không lộ xúc cảm và bờ môi mím lại —
Vương Giác đã bắt được quy luật.
Lý Vi sẽ phản ứng khi có một từ khoá nào đó xuất hiện.
“Tôi, muốn, ăn.” — Lý Vi sẽ đi mua lập tức, “muốn sống”, “muốn nói chuyện với cậu”, “ không muốn làm gì cả”… và sự bồn chồn của anh ta…
“Anh không biết ‘muốn’ là gì, có phải không?”
Vương Giác “một tiêm trúng mạch” mà nói.
Lý Vi nhìn y và im lặng thừa nhận.
“Lý do anh không giết tôi là vì vậy?”
Vương Giác “hai tiêm xuất huyết” nói tiếp.
Lý Vi nhìn y và tiếp tục im lặng thừa nhận.
Vương Giác tự nhủ, vậy nếu anh biết ‘muốn’ là gì thì sẽ thả tôi ra phải không?
Song y nhớ lại giữa lúc ngông cuồng thiếu suy nghĩ mình đã từng nói “Tôi muốn tố cáo anh”, bèn nuốt nước bọt vào kèm luôn cả những lời muốn nói.
Y nghiêng đầu, bình tĩnh chất vấn: “Anh chuyện này không muốn, chuyện kia không muốn, vậy anh sống vì cái gì?”
Lý Vi: “…”
Anh như chìm vào suy ngẫm.
Hai người nhìn nhau, không một ai chớp mắt, không khí rơi vào tĩnh lặng dai dẳng.

Hương sô cô la ngọt ngào thoang thoảng quanh chóp mũi, vô cùng lạc lõng giữa bầu không khí triết học trừu tượng hiện thời.
“Tôi cảm nhận được, bản thân tôi có thể cảm nhận được.” Không chờ anh mở lời, Vương Giác đã ngồi thẳng dậy và từ tốn nói: “Nỗ lực sống sót nhìn chung đều nhằm hiện thực hoá cảm xúc.

Tất thảy sự thoả mãn và niềm vui phong phú trên đời đều được tạo nên từ hàng ngàn, hàng chục ngàn ‘mong muốn’.

Một cô gái có thể nhịn đói để duy trì vóc dáng, một người từ bỏ việc tự sát vì món cá thu đao hấp dẫn trong bữa tối.

Đối với người theo đuổi cảm giác khoái lạc thì như này chẳng sá gì cả.” Y dừng đoạn, nhướng mày: “Có điều đôi khi người ta rơi vào sự hoang tưởng cuồng loạn, một khi đã nghiện không cai được nữa sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.”
“Là do tất cả mọi khoái lạc đều đi kèm một sự đánh đổi.

Cái giá mà cô gái phải trả chỉ là cơn đói”, Vương Giác mỉm cười: “Nhưng người tự sát có khi phải bước tiếp trên ngõ cụt cuộc đời.”
“Thế nên việc anh không biết ‘muốn’ là gì cũng chưa chắc là một chuyện xấu, đó đơn thuần là một rối loạn nhân cách, nó giúp anh được giải thoát khỏi ba ngàn loại rắc rối.

Nếu anh thật lòng muốn nếm trải đau khổ của kiếp người thì cũng được thôi — anh nói anh làm việc để sống, vậy anh thử nhớ lại xem, trong cuộc sống có thứ gì mang đến cho anh sự thư thái… hay nên nói…niềm vui?”
“… Có muốn tôi giới thiệu một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy cho anh không… Ôi đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ đấy.


Anh muốn tự giải quyết cũng được, dù sao suy nghĩ của bản thân thì cũng phải do chính bản thân đào tìm soi tỏ mà.

Trước tiên anh phải lột lớp vỏ ngoài ra, tự soi gương và nhìn thẳng vào chính mình một cách cẩn thận đã.”
“Cậu muốn gì?”
Vương Giác lơ mơ đáp, y vốn muốn nói thích thì dừng, dù sao y cũng không muốn trả lời và cũng không có nghĩa vụ trả lời.

Thế rồi, y nghiêng người nằm xuống, chân đạp phải túi chườm nóng làm nó đổ ra.

Cái “túi chườm nóng” này hoá ra lại là hai chiếc bình nhựa nhỏ được gói lại như xếp giấy trong một cái khăn lớn, bình nhựa gặp nước sôi nên rút lại chỉ còn một nửa.

Đây rõ ràng là làm riêng cho mình… Dù sao nghĩ lại thì Lý Vi cũng không giống loại người sẽ dùng túi nước nóng.   

Đệch.
Cảm động cứt, bị Stockholm[1] hay gì?
Vương Giác tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu và lườm anh bằng một ánh mắt ác độc.
Lý Vi:?
Anh không hiểu nổi sự thay đổi tâm trạng này nên chỉ ngờ vực nói, “Sau đó thì sao?” Ánh mắt anh tiện thể lướt qua bình nước nóng, vô cùng tự nhiên nói tiếp, “Nóng không?”
“…”
Vương Giác thở dài.
“Không.”
Y hiểu rõ.
“Nếu cậu đã nói chuyện với tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Y hiểu rõ sự thân thiết kia chỉ đến từ thói quen diễn xuất mà thôi.
“Thôi thì…” Vương Giác chợt ngước mắt nhìn anh: “Trước hết tôi dạy anh cách nhảy mũi nhé?”
– Hết chương 9 –
Chú thích:
[1] Hội chứng Stockholm (Stockholm syndrome): là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc..