Có những hôm tôi choàng tỉnh giữa cơn ác mộng thì thấy Lý Vi đang ở đầu giường nhìn tôi.
— Vương Giác
Tôi bị đánh thức bởi nhịp tim của cậu ta.
— Lý Vi
Ban đầu tôi thấy sợ kinh khủng, nhưng rồi vẫn nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Sau này ngẫm lại, qua bấy nhiêu năm tôi cũng quen rồi *nhún vai.
— Vương Giác
–
Đến sáng hôm sau, Lý Vi vẫn chưa quay trở lại.
Mấy hôm nay, Vương Giác đang dạy anh cách thả lỏng, nhưng Lý Vi luôn cảm thấy căng thẳng chính là trạng thái thư giãn nhất.
Thả lỏng khiến anh lo lắng, thế nên khi Vương Giác nghe được tiếng hắt xì và ngợi khen anh một cách chân thành, Lý Vi không nói cho Vương Giác biết thật ra anh chỉ giả vờ thôi.
Dù không học được cách hắt xì, nhưng anh đã học được cách ngáp.
Vương Giác nằm trên giường cũng ngáp thật dài, y đã chờ cả đêm kể từ khi anh rời nhà — Lý Vi chỉ để lại một cái tủ lạnh chứa đầy thực phẩm tươi kèm một tờ ghi chú “Đừng lộn xộn”, sau đó biến mất từ nửa đêm.
Y nằm trên giường, hai chân vươn lên bức tường trên đỉnh đầu để rèn độ dẻo dai cơ đùi, trong đầu thì nhẩm tính số tiền mặt Lý Vi giấu dưới gối.
Đến giờ còn chưa quay lại có phải gặp chuyện gì rồi không?
Chắc không ngỏm ở bên ngoài rồi chứ hả.
Y nghĩ trong tâm trạng hào hứng.
Khi kim giờ lần thứ hai quay về không, y lập tức gom quần áo đã chuẩn bị trước kèm một thanh sô cô la.
Y cắn chặt môi dưới, nhíu mày và nhắm mắt lại, rồi vận hết sức lực giật mạnh một cái — Âm thanh “cạch cạch” dội lên báo hiệu ngón cái bên trái đã trật khớp.
Y bèn cắn răng ép mạnh vào phần gân nối liền với xương, thế mà cái vòng vẫn kẹt ngay giữa khớp ngón trỏ và ngón út… Mấy ngày nay ăn nhiều béo thây rồi.
Y tức giận cười gằn, sau đó lại dùng sức giật lần nữa!!
Thoát khỏi cái vòng gắn kèm dây xích, y bèn giơ ngón giữa về phía nó.
Hai lần trốn chạy nhạt nhẽo trước đó chỉ là mưu kế hòng kéo giảm mức cảnh giác của gã thợ săn nhằm chờ đợi thời cơ chín muồi mà thôi.
“Còn… ổn…”
Vấn đề cấp bách hiện tại là tay y không dùng được.
Y xoành xoạch giở quyển “Ảnh minh hoạ nắn khớp 24-42” trên đầu giường, ngặt nỗi y làm ba lần vẫn không bẻ về như cũ được mà còn khiến cơn đau tê tái cả mắt mũi.
Bẻ thêm lần nữa thì có mà chết, y quyết định chạy trước tính sau.
Liếc mắt nhìn về dòng chữ “Đừng lộn xộn” dán trên tủ lạnh, y hừ một tiếng lãnh đạm rồi quay người bỏ đi.
Khi đến cửa, y chợt dừng bước đặng thưởng ngoạn nội dung trên mẩu giấy kia.
Đừng lộn xộn là sao?
Ý là bảo tôi không được đi, hay là bảo tôi không được làm loạn trong phòng?
Y chợt nảy một suy nghĩ táo bạo.
Trước nay, phạm vi hoạt động của y không giới hạn trong phòng khách và phòng tắm, thế nhưng nhà Lý Vi diện tích không nhỏ nên có vài gian phòng y chỉ mới liếc qua một lần.
Vương Giác vứt vòng tay lên giường rồi bước thẳng tới căn phòng ở trong cùng — phòng ngủ của Lý Vi.
Vùi đầu trong phòng cả ngày, để tôi xem bên trong có cái gì.
Y đẩy cánh cửa gỗ vào, một mặt bàn khổng lồ trắng toát hiện ra khiến y hơi bất ngờ.
Ngoại trừ một cái đèn bàn đen pha vàng thì còn lại thuần trắng, dưới sàn lót một tấm thảm cashmere xám nhạt hình chữ nhật.
Không có gì trên giường ngoài tấm ga cotton màu đen tuyền quen thuộc đang trải phẳng phiu.
Nói là đơn điệu hay cổ điển thì đều đúng, nhưng Vương Giác cứ cảm thấy trông nó sang trọng hơn trong phòng mình.
Ở trên không có chăn, mà cũng chẳng có gối…
Có lẽ do gối có viền tròn chăng, y đen mặt nghĩ.
Ánh mắt y tức thì chuyển hướng sang một tủ sách khổng lồ, bên trên là một số sách chuyên khoa y học, đề tài rất đa dạng chứ không chỉ gói gọn trong thần kinh học, điểm chung duy nhất của chúng là bề ngoài được bảo quản một cách hoàn hảo, thậm chí mới cóng như trong nhà sách.
E là với khả năng của Lý Vi thì dù có là một tác phẩm dày cộm nhàm chán, anh ta cũng có thể nhớ vanh vách sau hai lần đọc.
Dù sao biệt đội sát thủ cũng toàn là những nhân tài được Khôi Kình sàng lọc bằng các “phương thức đặc thù”.
Y rảo mắt chung quanh, nhìn căn phòng dường như không khác gì phòng ngủ của một người bình thường… Nhưng y luôn thấy thiếu cái gì đó.
Mỗi ngày anh ta đều làm việc trên cái bàn này ư? Nó gọn gàng đến mức ngay cả bút còn không có.
Y quét nhẹ đầu ngón tay trên mặt bàn…
Quét ra một lớp bụi mỏng.
Vương Giác có linh cảm gì đó, bèn gõ lên vách tường bên cạnh tủ sách, quả nhiên là cảm giác rỗng ruột mà y từng gõ qua lúc trước…
Chứng tỏ bức tường này cũng giống như tấm cửa sổ kia, được dựng lên sau này.
Cơ quan ở đâu? Quanh đây chỉ có tủ sách kia mới có thể che đậy huyền cơ.
Nó nằm ở đâu? Y chọn bừa vài cuốn sách để tìm cơ quan bên trong, y rút ra mấy quyển trông lâu đời nhất, lấy đến quyển thứ ba bèn định dừng tay.
Nói không chừng đây chỉ là một bức tường cách âm mà thôi, mật thất của một sát thủ chuyên nghiệp sao có thể dễ dàng bị phá giải thế được, với dù có tìm được mà phải tận mắt nhìn mấy cái bình chứa nhãn cầu ngâm formol cũng có hay ho gì đâu…
Y cất sách lên, không ngờ cất đến quyển thứ hai thì tủ sách đột ngột chuyển động.
Y sợ hãi siết chặt quyển cuối cùng trong tay.
Tủ sách tách ra làm hai, từ từ mở vào bên trong, để lộ ra một cánh cửa.
Vương Giác:?
Y nhét lại quyển sách lên tủ, tủ sách liền dần dần khép lại, đóng vào vừa khít như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Y trơ mặt lấy quyển sách kia ra, nó lại mở.
Xem ra quyển sách này chính là chìa khoá kích hoạt? Y nhìn vào quyển tài liệu giảng dạy y khoa, xuất bản tám năm, tái bản lần hai của nhà xuất bản Y Học Nhân Dân.
Một quyển sách quá bình thường, y nghĩ, đây hẳn là tài liệu học tập hồi đại học của anh ta.
Một công trình đồ sộ như vậy mà khi vận hành lại không phát ra một tiếng động nào.
Thảo nào đôi khi y nghe lén phòng ngủ Lý Vi bằng thính giác được rèn luyện nhạy bén của mình thì thấy mọi động tĩnh chợt im bặt.
Lúc đó y cứ đinh ninh là anh ta đã rèn luyện khả năng thiền đến nhập định rồi.
Y vừa ca thán mức độ bôi trơn của bánh răng, vừa không kiềm được lòng mà tưởng tượng ra những hình ảnh máu me bên trong mật thất của một tay sát thủ.
Y vừa đẩy cửa ra đã bị hơi lạnh phả vào mặt.
Y ổn định tinh thần, hít sâu một hơi rồi bước vào.
Vậy nhưng vẫn khiếp đảm trước khung cảnh trước mắt.
Vẫn biết Lý Vi luôn tự mình tiến hành nghiên cứu khoa học, nhưng thật không ngờ anh ta có hẳn một phòng thí nghiệm trong nhà.
Vẫn biết Lý Vi có tiền, nhưng không ngờ có nhiều tiền đến vậy.
Cái này… chắc phải hơn chục triệu? Vương Giác xuýt xoa nhìn kính hiển vi cao hơn cả mình.
Nhưng mấy thứ này y biết, cũng tức là nó là đồ cũ, những thứ y nhìn không biết kia chắc còn đắt tiền hơn.
Bóng đèn chân không sáng loà trên đỉnh đầu soi rõ vách tường và sàn nhà, làm bật lên màu trắng tinh theo đúng tiêu chuẩn phòng thí nghiệm.
Sàn sứ trắng đến mức một cọng tóc rơi xuống cũng sẽ tạo nên tương phản rõ rệt.
Y thận trọng bước tới như đang tiến vào một thế giới mới.
Bên trong mấy phòng thí nghiệm to như phòng ngủ chính có bày các thiết bị tinh xảo, bốn cái máy điều hoà không khí dạng đứng mở 24/24 ở bốn góc đang phà hơi lạnh lẽo, có lẽ để giảm tiêu hao năng lượng cho dàn máy móc.
Đủ loại kính hiển vi điện tử, các kiểu bình chai trong suốt, nồi bạch kim, máy cắt thịt đông lạnh… Có đầy đủ các loại mỹ nghệ, y thậm chí cảm thấy nếu bây giờ trong phòng thí nghiệm đột nhiên xuất hiện một cái lò phản ứng thì cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ nữa.
Nhưng thứ mà y thấy ở đằng sau mới khiến y kinh hãi hơn cả lò phản ứng.
Khi bước đến cuối phòng thí nghiệm thì y phát hiện bên trong có một căn phòng khác, phía ngoài nhô ra một mảnh kính để kiểm tra giống như máy theo dõi.
Qua vách ngăn kính, y trông thấy một cái đĩa petri khổng lồ[1], có kích thước tương đương một bể cá acrylic dài hai sải tay.
Thứ này không khỏi làm người ta nghĩ đến việc anh ta đang nuôi cấy một loại quái vật khổng lồ nào đó, y nheo mắt cả buổi mà chẳng nhìn rõ nên cứ thế đẩy cửa bước vào.
Y tập trung nhìn vào thì thấy không có loại quái vật khổng lồ nào, mà thứ được nuôi cấy bên trong dung dịch dinh dưỡng kia chỉ to bằng nắm tay.
Y đưa mắt nhìn vào kính hiển vi điện tử đang soi vào nắm tay đó —
Y nhíu mắt nhìn chăm chú.
Trong ống kính, các tế bào như vảy cá đang cử động lúc nhúc.
Phân bào và sinh sôi không ngừng.
Vương Giác hít sâu một hơi.
Đây là tế bào ung thư.
Tế bào ung thư là tế bào biến dị.
Ai cũng biết khối u được hình thành từ tế bào ung thư, khối u chính là một khối thịt rữa, đó là do sau khi tế bào ung thư sinh trưởng thành tầng bao phủ xung quanh thì những tế bào ở giữa sẽ chết vì không được cung cấp chất dinh dưỡng.
Hơn nữa, do đặc tính sinh sôi không ngừng nên có người đã từng đề xuất ý tưởng điên rồ “Tế bào ung thư có thể ăn được hay không” nhưng thất bại do nó có đặc tính thịt rữa và điều kiện nuôi cấy khắc nghiệt: So với miếng thịt thì nó chỉ mỏng như lát khoai tây chiên; tế bào được dưỡng trong dung dịch nuôi cấy nhìn thì đơn giản, nhưng từng loại chất dinh dưỡng như protein, vitamin và các chất vô cơ đều phải được bổ sung theo tỉ lệ chính xác để duy trì tế bào yếu ớt, chỉ cần có lẫn một ít vi khuẩn nó sẽ chết ngay lập tức.
Thế nên chỉ có những người như Lý Vi, có tiền, có của, có sức mới có thể đảm đương được đề bài như thế này.
Hiển nhiên nó cần được thiết lập trong một căn phòng tách biệt.
Song nắm tay nhỏ này trông không giống tế bào ung thư thông thường, nó vừa sinh trưởng điên cuồng vừa hoại tử điên cuồng…
Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng trực giác y cảm thấy tốc độ sinh trưởng của nó có hơi lạ thường.
Với tốc độ sinh trưởng này thì cần gì phải dùng một cái đĩa petri lớn như vậy?
Trong lòng Vương Giác có một số phỏng đoán — thứ này tựa như một quả bom chẳng lưu lại vết.
Cũng như tám năm trước, việc lưu hành camera theo dõi có một lỗ hổng an ninh nghiêm trọng, nếu kẻ sát nhân chọn thời điểm thích hợp vượt qua tỉnh khác sẽ dễ dàng chạy thoát; tám năm sau, ung thư vẫn đang là đề tài nan giải của y học hiện đại, không ai ngờ tới cách giết người nhẹ nhàng và phẳng lặng này.
Đây quả là phong cách của bọn họ.
Nếu một vị bác sĩ nói với bạn rằng bạn đã mắc phải căn bệnh nan y, bạn chỉ có thể than trách số phận xui xẻo của bản thân trong tuyệt vọng, để rồi đến chết vẫn phải lệ thuộc vào anh ta.
Vương Giác lạnh run sống lưng.
Y chợt nhớ đến đề cương đại học đang cầm trên tay, bèn ngẫu nhiên lật vài trang.
E là giảng viên lớp thực nghiệm làm anh ta phát chán đâm ngủ gật, và e là anh ta đã gắng chịu qua cơn buồn ngủ rồi chợt có động tác giật mình tỉnh giấc…
Giữa những hàng chữ có vài dòng viết ngoáy, có lẽ đây là sách của chính anh ta.
Có điều có vài nơi thì anh ta đánh một dấu chấm hỏi, rồi dùng bút đỏ đánh dấu vào công thức hóa học và kết cấu hóa học, tất nhiên y đọc vào không hiểu được.
Khi y lật đến trang kế tiếp thì có một tấm thẻ từ bên trong rớt ra, trên mặt viết một dọc tên người bằng bút đỏ, mặt sau là các thông tin chi tiết như địa chỉ, hòm thư, trường đại học, vân vân… bằng bút đen.
Đây là… danh sách ám sát? Lẽ nào ngay từ thời điểm đi học anh ta đã nhận nhiệm vụ? Trái tim Vương Giác đập càng loạn nhịp, những sinh viên này đã xúc phạm anh thế nào? Những trường này đến từ khắp mọi miền đất nước, mà điều đáng chú ý là có ghi chủ đầy đủ chuyên ngành có liên quan của từng trường nữa chứ.
Chẳng lẽ có một đường dây bên ngoài?
Danh sách này rất dài.
Y lướt qua một chút, khi nhìn thấy một cái tên mới biết ra mình đã nhầm…
Y nhận ra đó chính là một trong những người đã biên soạn quyển sách này.
Vậy thì những trường ghi ở mặt sau có thể không phải là nơi học tập mà là nơi giảng dạy.
Chưa bàn đến việc có một lượng lớn sinh viên bị ám sát, đây còn là giáo sư đại học đã từng có nghiên cứu khoa học.
Như vậy, có vẻ họ đã tạo ra mối đe doạ lớn với Lý Vi vì có cùng hướng phát triển những loại thuốc mới chăng… Chẳng lẽ mấy vị giáo sư này đưa ra lời gây bất lợi cho công nghệ của bọn họ nên là…
Tầm một nửa số người bị đánh dấu rải rác trước tên.
Y luôn cho rằng nền tảng tổ chức ám sát của họ là dựa vào phát triển khoa học kỹ thuật vượt thời đại, lẽ nào nó còn được xây dựng trên việc khai thác công nghệ từ người khác?
Vượt thời đại và rồi triệt thời đại…
Đến khi thấy những cái tên tiếng anh trên thẻ, y đã bắt đầu nghi ngờ tổ chức của Lý Vi đang thao túng giới y học.
Và còn tế bào kia… Khi cấy vào cơ thể người sẽ không trực tiếp nuốt chửng họ chứ, hay đã phát triển đến trình độ cấy ghép vào gen?
Khi Vương Giác đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh nhân loại diệt vong, y cầm quyển sách kia ra khỏi phòng, đồng thời muốn tiện tay tìm thứ gì đó đập mẹ cái đĩa petri đi.
Học tập bao năm rồi lại đi huỷ hoại những vị giáo sư có cống hiến to lớn với xã hội như vậy, Lý Vi, mày còn là người không?
Y nghiến răng và chọn một thiết bị hoá học trong suốt giữa đống chai lọ trên bàn, nhưng cứ cảm thấy quen quen.
Hình như là… Cái bình cổ ngỗng mà Lý Vi dùng rót nước cho y.
Y cầm nó lên, bọc giữ nhiệt đã nguội dán dưới đáy bình xác nhận suy đoán của y.
Vương Giác: “…”
Y giơ đáy bình lên trước mặt, nhìn chằm chằm vào nó và mím chặt môi im lặng trong vài giây.
Thôi.
Vẫn nên chạy trước thì hơn.
Phá cái này mà không diệt tận gốc không chừng còn gây thù chuốc oán, tự mở đường chết cho bản thân…
Vương Giác kiên định tự nhủ.
Y ném chiếc lọ rồi chạy về phía cửa.
Khi đi đến cửa mới phát hiện cửa đã tự đóng lại.
Y hoảng hốt đẩy mạnh nhưng nó vẫn không suy suyễn.
Đóng lại khi nào? Vương Giác vỗ đùi, quên mất cái cửa này không phát ra tiếng!
Giữa lúc y điên loạn mò tìm cơ chế mở cửa thì nghe được tiếng cửa chống trộm đang khép lại.
Ngay sau đó, chính là tiếng bước chân khiến y hồn phi phách tán.
– Hết chương 10 –
Chú thích:
[1] Đĩa petri: Dụng cụ chuyên dụng để nuôi cấy tế bào vi sinh.
.