Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 4 - Chương 2: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo 2

Tô ca ca... Vừa nãy không phải mới gọi đại ca ca sao, thôi bỏ đi. Tô Tuyển quyết đoán đem chuyện này quăng ra sau đầu, bất động thanh sắc quan sát tử y nam tử. Nam tử này tự xưng là Nguyên Ung, lệnh cho người trên thuyển gọi hắn là Nguyên giáo đầu. Cách xưng hô này có điểm kì lạ, Tô Tuyển luôn bày ra bộ dạng tùy tiện, nhưng hành tẩu giang hồ, nếu không cẩn thận chỉ sợ hắn đã sớm chết cả tám trăm lần.


Nguyên Ung thấy mọi người đã chọn cặp xong, cũng không nói nhiều, phân phó tạp dịch trên thuyền đưa mọi người về phòng liền xoay người rời đi. Tô Tuyển cũng bước theo đội ngũ phía trước thì tay áo bị kéo lại, tiểu cô nương A Huyên nhìn hắn: “Tô ca ca, ta sợ.” Nói xong, trong mắt liền dâng đầy nước mắt.


Tô Tuyển sợ nhất là trẻ con cùng với nước mắt của nữ nhân, hắn vội nói:“Đừng sợ.” Nghĩ một chút, bèn ngốc nghếch vỗ vỗ lên vai tiểu cô nương,“Không có cái gì phải sợ, ngoan.”
A Huyên khụt khịt mũi, “Tô ca ca sẽ bảo vệ ta sao?”


Đầu Tô Tuyển có điểm choáng váng, cô nương này có phải quá lệ thuộc vào mình không? Nhưng hắn vẫn gật đầu, “Ta sẽ, yên tâm đi.” Nhìn dáng vẻ của A Huyên, có lẽ cũng là người đáng thương. Trừng trị kẻ ác, bảo vệ người yếu là quy tắc của nhân sĩ chính đạo, nếu thực có nguy hiểm, Tô Tuyển tất nhiên sẽ bảo vệ A Huyên, chẳng nề hà hắn cùng với cô nương này quen biết chưa sâu.


”Tô ca ca, huynh thật tốt.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Huyên lộ vẻ vui mừng, vốn dĩ nắm tay áo hắn bây giờ chuyển thành nắm tay hắn.


Tô Tuyển có chút xấu hổ, “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân...” Hắn còn chưa nói hết, nhìn thấy A Huyên sắp khóc, đành phải đem nửa câu sau nuốt trở về. Từ bé đến giờ, Tô Tuyển cũng chưa từng nắm tay nữ hài tử. Nhưng trong lòng hắn cũng không có một chút ý niệm xấu xa nào, chỉ xem nàng như tiểu muội muội mà đối đãi. Cứ đi như vậy, liền tới phòng của hắn cùng A Huyên.


Tô Tuyển đẩy cửa ra, phòng không lớn, chỉ có một cái giường duy nhất. Này... Hắn không khỏi nhăn mày, nghĩ đến đủ loại đồn đãi hoang ɖâʍ của Huyền Nữ giáo, từ khi lên thuyền tới này, sự an bài này dường như có ý đồ gì đó...
Rất nhanh dự cảm của hắn đã được kiểm chứng.


Trời vừa tối, Tô Tuyển cùng A Huyên đều đã ăn cơm, hắn đem giường nhường cho A Huyên, còn mình thì khoanh chân ngồi dứng đất điều tức, cửa phòng bị đẩy ra. Nguyên Ung dẫn theo hai nam tử đứng ngoài phòng, không nói hai lời liền bước vào, liếc nhìn A Huyên trên giường một cái: “Ngươi tới, đem y phục của nàng cởi ra.” Thấy Tô Tuyển bất động, hắn hung hăng trừng Tô Tuyển một cái, “Còn không mau làm đi!”


”Hả?” Tô Tuyển ngây người, cởi, cởi, cởi quần áo?!
”Hả cái gì mà hả!” Nguyên Ung không kiên nhẫn, “Ngươi tới làm lô đỉnh chẳng lẽ không biết quy củ của Thánh giáo?”
”Quy củ gì?” Tô Tuyển thật sự không biết có quy củ gì.


Một nam tử đứng sau Nguyên Ung cười nói: “Tiểu sư đệ, sư huynh hôm nay sẽ dạy cho ngươi, làm lô đỉnh cho Thánh giáo ta cũng không phải là ai cũng có thể làm. Điều quan trọng khi làm lô đỉnh là phải hầu hạ các vị sư tỷ muội trong giáo cho thật tốt, không dạy dỗ ngươi trước, nếu sau này ngươi làm các vị quý nhân mất hứng, mạng nhỏ liền khó mà giữ được.”


Ý tứ trong lời hắn ta, Tô Tuyển đã hiểu rõ, chính là thuật trong phòng để hầu hạ nữ nhân. Khó trách mọi người đều gọi hắn là giáo đầu, hắn ta chính là người dạy thuật trong phòng cho mọi người. Về phần bắt Tô Tuyển cởi quần áo A Huyên, cũng là bước đầu tiên của thuật trong phòng.


Tô Tuyển liếc nhìn A Huyên một cái, nàng hiển nhiên cũng bị dọa sợ choáng váng. Thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, hốc mắt đong đầy nước mà không dám rơi xuống. Đừng nói đến Tô Tuyển là người quân tử chính trực, phân rõ thị phi, cho dù là một nam tử tầm thường, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tiểu cô nương như thế này, cũng không thể ra tay a.


Tô Tuyển rất muốn hỏi Nguyên Ung, có thể không cởi sao? Nhưng đây rõ ràng là việc không có khả năng, hắn bất động thanh sắc vận công, xem ra kế hoạch ngụy trang thành lô đỉnh lẻn vào Huyền Nữ giáo không thể thực hiện được rồi, chỉ có thể chạy trốn. Trong lúc Tô Tuyển đang âm thầm vận công, chuẩn bị đánh một chưởng lên Nguyên Ung, thì có một tiếng gọi từ phía xa: “Nguyên sư huynh, Giản sư tỷ có chuyện gấp cần thương lượng.”


Trên mặt Nguyên Ung vui vẻ, tà tà liếc nhìn Tô Tuyể một cái: “Thôi, hôm nay tạm tha cho con gà tơ này.” Dứt lời, liền xoay người rời đi.
(gà tơ là xử nam đó!)


Tô Tuyển nghẹn họng, gà tơ... Tuy rằng hắn đúng là gà tơ, nhưng cái tên bất nam bất nữ Nguyên Ung này làm sao mà biết. Hắn nhẹ nhàng thở ra, đi tới đóng cửa phòng lại. Thấy A Huyên còn ngây ngốc ngồi đó, hắn ngượng ngùng gãi đầu, “Cái kia, dọa đến ngươi rồi... Ta sẽ không làm cái chuyện cầm thú ấy đâu, nếu ngày mai bọn họ còn đến.” Hắn ngừng lại một chút,“Ta liền mang ngươi chạy trốn.”


A Huyên lúc này giống như mới bừng tỉnh, khóc lớn một tiếng, “Tô ca ca, huynh... Huynh đi gọi người Huyền Nữ giáo đến đây đi, ta có thể.” Nàng giống như đã hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cầm quần áo cởi xuống, “Huynh. huynh cởi quần áo của ta đi!”


Thân thể trắng nõn của thiếu nữ cứ như vậy bày ra trước mắt Tô Tuyển, tuy hắn đã xoay người đi ngay, nhưng vẫn nhìn thấy hai con thỏ nhỏ trắng như tuyết, còn có đầu ɖú phấn nộn của nàng.
”A Huyên cô nương!” Giọng Tô Tuyển có phần luống cuống, kinh ngạc, “Ngươi nhanh đem quần áo mặc vào.”


A Huyên không chỉ không có đem quần áo mặc vào mà còn chạy đến ôm Tô Tuyển từ phía sau, ô ô khóc lên, “Tô ca ca, ta đã nhận mệnh, ta biết bọn họ mua ta đến đây làm gì, nếu... Nếu như cho huynh, ta nguyện ý.” Nàng nói xong, bàn tay nhỏ bé liền vươn tới, sờ lên háng Tô Tuyển.


Cả người Tô Tuyển cứng ngắc, nhưng vẫn phản ứng cực nhanh, bắt lấy cổ tay nàng. Trong nháy mắt, bỗng xuất hiện một tia hàn khí, Tô Tuyển nhận thấy không đúng, nhanh như chớp chế trụ mạch môn của A Huyên. Nhưng vẫn quá muộn, hai chân hắn mềm nhũn, quỳ gối xuống mặt đất.


”Ngươi...” Thân thể hắn bắt đầu nặng nề, Tô Tuyển cố gắng chống đỡ, tê liệt ngã xuống đất. Chân khí trong người ngưng trệ, Tô Tuyển vội vàng bảo vệ tâm mạch, lại phát hiện ra không thể.


Cổ áo A Huyên mở rộng, cặp tuyết nhũ đáng yêu ưỡn ra, mỉm cười nâng cằm Tô Tuyển: “Tô thiếu hiệp, kể từ khi từ biệt nơi Giang Tả, ngươi dường như anh tuấn hơn.”
”Ngươi, là, ai...” Tô Tuyển gian nan phun ra ba chữ.


”Ngươi đã quên ta rồi hả?” Tiểu cô nương dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Đàn ông các ngươi đều là kẻ bạc tình.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Ta là Diệp Huyên nha.”
Diệp Huyên! Vừa nghe cái tên này, Tô Tuyển ngay lập tức nhớ ra, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Yêu nữ Thiên La giáo!”