Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Quyển 4 - Chương 1: Cổ đại. đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo

Thời tiết Giang Nam thật tốt.


Trong thành Vĩnh Châu rộn ràng, nhộn nhịp, một con thuyền rất lớn đang neo đậu nơi bến cảng. Con thuyền có ba tầng lầu, trên bong thuyền rộng lớn đến mức có thể cưỡi ngựa. Tuy Vĩnh Châu là thành có hệ thống sông ngòi, bến cảng lớn nhất trong nước, nhưng người dân ở đây cũng ít khi thấy được con thuyền xa hoa như vậy. Nam nữ già trẻ đi ngang qua đều dừng bước vây quanh con thuyền đó chỉ trỏ, bàn tán, nhưng cũng sợ hãi không dám tới gần.


”Đây chắc là thuyền của Huyền Nữ giáo.” Giữa đám đông, một hán tử hào sảng thốt lên, hán tử này ăn mặc một bộ quần áo màu nâu gọn gàng, bên thắt lưng có đeo đoản đao, rõ ràng là người giang hồ. Đám đông người qua đường vốn còn tò mò vây quanh đó, lúc này vừa nghe hắn nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía con thuyền tràn ngập sợ hãi cùng chán ghét.


”Vân kiệt thất kí” có ghi lại, hoàng đế chìm đắm trong thuật trong phòng của huyền nữ, tố nữ, cái gọi là Huyền Nữ giáo, chính là tà ma ngoại đạo trong chốn giang hồ. Có tổng cộng 9 môn phái được gọi là tà ma, Huyền Nữ giáo không phải là giáo phái có thực lực mạnh nhất, nhưng lại là môn phái được người giang hồ bàn tán nhiều nhất, chưa nói đến chuyện khác, chỉ bởi vì mĩ mạo của nữ đệ tử trong Huyền Nữ giáo, cùng với loại võ công âm dương giao hợp của giáo đã đủ để người ta bàn tán say sưa. Con thuyền này thả neo ở thành Vĩnh Châu, mục đích là chọn mua lô đỉnh cho đệ tử trong Huyền Nữ giáo.


Lúc này, một bạch y nữ tử tuyệt sắc dẫn theo hai hàng nam nữ đang bước lên thuyền. Liếc mắt nhìn qua thì thấy có khoảng hơn bốn mươi mấy người, tất cả đều có tướng mạo không tầm thường. Nữ tử lớn nhất tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thậm chí còn có vài tiểu cô nương mười một tuổi. Nhưng nam tử đều là người trưởng thành, thân hình cao lớn, nhưng vẻ mặt lại có phần sợ hãi.


”Những nữ tử này chỉ sợ đều bị chà đạp a.” Hán tử hào sảng đó thở dài, bởi vì giáo lí đặc thù, Huyền Nữ giáo hiếm khi thu nhận đệ tử theo cách thông thường, đệ tử trong giáo hơn phân nửa đều là bị lừa bán, hoặc là cô nhi lưu lạc bên ngoài. Hắn lại nhìn về phía hàng nam tử kia, trên mặt lộ rõ sự khinh thường, “Đường đường là đại trượng phu, vậy mà lại cam nguyện ủy thân nơi ma giáo, làm lô đỉnh cặn bã, thật đúng là sỉ nhục thân phận nam nhi.”


Huyền Nữ giáo chỉ có đệ tử nữ, muốn âm dương giao hợp, thì dương từ nơi nào đến? Dương chính là lô đỉnh trong Huyền Nữ giáo. Nam tử bước lên thuyền này đều là đi làm lô đỉnh cho Huyền Nữ giáo, mười người thì có hết chín người là tự nguyện, chỉ đáng thương cho những cô nương này, đi làm lô đỉnh cho đám cặn bã này. Trên đời này có nhiều nam nhân sinh ra có túi da tốt, vào Huyền Nữ giáo, chẳng những có cẩm y ngọc thực, mà còn có cơ hội cùng một đống mỹ nữ điên loan đảo phượng. Cho dù bị rút đi tinh khí, nhưng nhân sinh ngắn ngủi, tại sao lại không thỏa sức mà hưởng thụ? Cũng có những kẻ tiểu nhân biết nịnh nọt, được trưởng lão trong giáo coi trọng, từ đo trở thành nam sủng của trưởng lão, ở trên giang hồ cũng có thể làm một nhân vật có tiếng tăm.


Cho nên, hán tử hào sảng này mới khinh thường đám nam tử trên thuyền này. Hắn nói xong câu đó, một thanh niên mặc hắc y đi giữa bỗng khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường, đi theo đội ngũ bước lên bong thuyền.


Tô Tuyển nội công thâm hậu, tai thính mắt tinh, hoàn toàn có thể nghe được lời nói miệt thị của hán tử kia. Hắn không khỏi cười khổ trong bụng, ta cũng không phải cam tâm tình nguyện đi làm lô đỉnh, thật sự là việc cứu người đã gấp tới độ lửu sém lông mày, không thể không đi vào hang hổ.


Trong Huyền Nữ giáo có một bảo vật, gọi là Lưu Ly đan. Tô Tuyển từng chịu một đại ân của Ân Tử An ở Giang Tả, hiện giờ ân nhân bị Bách Hoa phu nhân của Hồng lâu ám toán, trúng phải kịch độc, phải dùng Lưu Ly đan để kéo dài tính mạng. Tô Tuyển liền xung phong nhận việc, đi Huyền Nữ giáo đánh cắp giải dược.


Vài năm nay hắn ở trên giang hồ cũng nổi danh là thanh niên tài tuấn, một tay kiếm pháp tuyệt diệu, được đồng đạo tặng cho tên hiệu “Vân Lôi kiếm“. Tuy rằng hắn có võ công cao cường, nhưng Huyền Nữ giáo có không ít cao thủ, lại nằm ở trên biển, thủ vệ sâm nghiêm. Chuyến đi này của Tô Tuyển, thật đúng là vô cùng hung hiểm.


Suy cho cùng là nghé con mới sinh không sợ cọp, trong lòng hắn cũng không quá sợ hãi. Hơn nữa kiếm pháp của hắn cao siêu, khinh công lại xuất chúng. Cùng lắm khi thấy tình thế không ổn thì bỏ chạy mất dạng, tìm cách khác. Sau khi cân nhắc xong, Tô Tuyển cũng không để ý đến đám đông đang chỉ trỏ xung quanh. Sau một tiếng hô lớn của người lái thuyến, con thuyền rời bến xuất phát.


Con thuyền chậm rãi rời khỏi thành Vĩnh Châu, bạch y nữ tử dẫn bọn họ lên thuyền cũng không thấy tung tích, mà lại xuất hiện một nam tử. Người này cực kì anh tuấn, nhưng ánh mắt vẩn đục, hơi thở nặng nề, Tô Tuyển vừa liếc mắt nhìn liền biết hắn đã mất tinh nguyên, đột tử là chuyện không sớm thì muộn, người này xem ra cũng là lô đỉnh.


So với nam tử trên thuyền vẫn chưa nhập giáo làm lô đỉnh, thì tử y nam tử này cũng được xem như là tiền bối. Trước tiên, hắn oán hận liếc mắt nhìn qua hai mươi mấy nam tử đang đứng trên bong thuyền, rồi mới âm trầm mở miệng nói: “Toàn bộ, nam nữ hai người một tổ phân ra hai bên trái phải mà đứng.”


Đây là muốn làm gì? Tô Tuyển có chút không hiểu, những người khác hiển nhiên cũng như hắn, co quắp đứng yên tại chỗ, chỉ có vài người có quen biết nhau đứng tụm lại một chỗ.


”Nhanh lên!” Tử y nam tử quát lớn một tiếng, “Không muốn làm mồi cho cá ăn, thì tìm người mà đứng cho ta!” Một tiếng quát này của hắn dùng đến nội lực, một nam tử đứng gần hắn nhất liền kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.


Mọi người hoảng loạn, luốn cuống, trên bong thuyền loạn thành một đoàn, có người kéo lấy cô nương đứng gần mình nhất, có người thì đang tìm kiếm người nhìn thuận mắt mình. Tô Tuyển hơi nhíu mi, tại sao lại có cảm giác là lạ thế này? Trong lúc hắn đang suy tư, tay áo bỗng nhiên bị người khác kéo kéo. Hắn quay đầu thì nhìn thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang lo sợ nhìn hắn.


”Ta, ta...” Nữ tử này ngập ngừng, hai đầu lông mày Tô Tuyển nhếch lên, tiểu cô nương liền giống như bị dọa sợ, dùng thanh âm so với muỗi vo ve còn nhỏ hơn nói, “Đại ca ca, ta có thể đứng cùng huynh sao?”


Đại ca ca? Tô Tuyển dở khóc dở cười, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, bị một tiểu cô nương kêu đại ca ca, chung quy vẫn cảm thấy là lạ. Thấy Tô Tuyển không đáp, tiểu cô nương mím môi, dường như có thể khóc ngay lập tức. Tô Tuyển đành phải nói, “Có thể, tại hạ là Tô Tuyển, không biết cô nương là...”


”Ta...” Tiểu cô nương vân ve góc áo, nhỏ giọng nói, “Cám ơn đại ca ca.” Nàng nhìn Tô Tuyển cười một cái, tuy là vì khϊế͙p͙ sợ nên nhìn có phần miễn cưỡng, nhưng khiến khuôn mặt của nàng trở nên nhu hòa, uyển chuyển, hàm xúc, “Ta gọi là A Huyên, Tô ca ca.”