Bởi vì làm sai đề quá nhiều , hai ngày sau đó Vy Vy đều ở nhà , ôn tập tới tối tăm mặt mũi .
Buổi chiều , Phó Hàn Tranh tan ca sớm trở về nhà , thấy cô còn ngồi ở bàn trà trong phòng khách , vẻ mặt thâm cừu đại hận mà làm bài .
Phó Hàn Tranh nhẹ giọng nói , “ Vy Vy , em thay quần áo đi , tới giờ phải tới bệnh viện thay thuốc rồi . ”
Vy Vy buông bút , trở về phòng thay quần áo , mở tủ quần áo mới thấy , toàn bộ quần áo cũ của cô đều không có , thay vào đó là một tủ quần áo hàng hiệu sang trọng .
Cô mở cửa , hỏi với ra với Phó Hàn Tranh đang ngồi ở phòng khách , “ Quần áo của tôi đâu ? ”
Lúc chiều , dì Vương nói giúp cô dọn dẹp phòng , hóa ra là dọn dẹp mấy thứ này .
“ Trong ngăn tủ đều là của em . ” Phó Hàn Tranh nói .
“ Tôi nói là quần áo cũ . ” Vy Vy cố gắng nén cơn giận nói .
Phó Hàn Tranh không chút để ý lật xem bài thi của cô , “ Nếu em không thích mấy bộ đó thì ngày mai sẽ cho người mua cái khác .
Vy Vy cắn chặt răng , nhẫn nhịn nói , “ Nếu tôi mặc quần áo đó đi học thì người ta sẽ cho rằng tôi đang bị người ta bao nuôi . ”
Phó Hàn Tranh ngẫm nghĩ , nói , “ Ngày mai tôi sẽ bảo người mua cho em cái khác , phù hợp hơn . ”
Vy Vy trở về , tìm kiếm trong tủ quần áo cả buổi , cuối cùng phát hiện tất cả đều là váy , cuối cùng chọn một chiếc váy dài tay dệt kim màu xanh tươi mát , đơn giản và tươi mới mà không làm mất đi sự ngọt ngào của thiếu nữ .
Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra , trên mặt xuất hiện một tia kinh diễm , không chút keo kiệt khen tặng , “ Rất đẹp . ”
Quần áo dệt kim có yêu cầu rất cao đối với người mặc , cần phải là người có khí chất độc đáo , hơn nữa còn là loại màu mà người thường khó mặc như màu lam , nhưng khi khoác lên người cô lại hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ .
Gương mặt Vy Vy ửng đỏ , “ Đi thôi , không phải nói lát nữa giáo viên phụ đạo sẽ đến sao , tôi còn chưa làm bài tập toán . ”
Khi hai người đến bệnh viện , Hà Trì đang tái khám cho một ông lão , thấy bọn họ tới liền chào hỏi một câu . “ Chờ tôi hai phút , sắp xong rồi . ”
Phó Hàn Tranh giúp cô xắn tay áo , tránh cho lát nữa Hà Trì ra tay không biết nặng nhẹ , lại tự mình giúp cô tháo băng .
Ông cụ nhìn hai người vài lần , thị lực của ông ta không tốt lắm chỉ nhìn thấy là một nam một nữ , nam có thân hình cao lớn , nữ Có vóc dáng nhỏ xinh , theo bản năng liền cho rằng là hai cha con .
“ Khó được thật đấy , thời buổi bây giờ còn có người cha tốt như vậy . ”
Hà Trì đang viết bệnh án bị câu nói của ông cụ chọc cười , đến mức run tay , chữ đều viết sai , “ Cụ à , cô ấy là bạn gái của người ta , không phải con gái . ”
Nhưng mà , Phó Hàn Tranh thực sự là trâu già gặm cỏ non . Tuổi của anh đúng là đủ làm cha người ta được .
Hà Trì tiễn bệnh nhân đi , kiểm tra tình trang phục hồi miệng vết thương cho Vy Vy . Bởi vì Phó Hàn Tranh đã tháo băng gạc , anh ta chỉ cần đổi thuốc , vài phút là xong việc
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh vẫn luôn không tốt , từ lúc thay thuốc về vẫn là một đám mây đen .
Vy Vy buồn cười , “ Chỉ nói anh giống cha tôi thôi, có cần phải tức giận như vậy sao ? ”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của cô , trầm giọng nói , “ Cũng không đến mức đó . ”
Vy Vy vừa nghe giọng nói của anh có chút khác lạ liền vội vã lấy lòng , “ Nhưng mà , anh đẹp trai hơn cho tôi nhiều . ”
Sắc mặt Phó Hàn Tranh hơi dịu đi , lái xe , vào trong ga ra , “ Chắc Thời Khâm đã đưa giáo viên phụ đạo của em tới , tôi có một hội nghị trực tuyến bây giờ , em tự mình làm bài tập đi . ”
Vy Vy gật đầu , đi theo sau lưng anh , đi vào thang máy . Vừa vào chung cư liền thấy Phó Thời Khâm ở phòng khách hô , “ Nhanh lên , tôi tìm được giáo viên cho cô rồi , là học bá siêu cấp của trường học . . . ”
Phó Thời Khâm còn chưa nói xong , Vy Vy đã đi vào , nhìn thấy giáo viên phụ đạo anh ta mời đến , biểu tình rất phong phú . Tại sao giáo viên phụ đạo của cô lại là Tần Luật , bạn trai cũ của cô ?