Cánh tay đang cầm ly của Vy Vy run run , nghe tiếng bước chân của Phó Hàn Tranh càng ngày càng gần , vẫn ngồi yên tại đó không cử động , giống như đã hóa đá .
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên bỏ đồ ăn trong tay xuống , đứng lên cung kính chào hỏi Phó Hàn Tranh .
“ Chú Phó , chúng cháu đến thăm Vy Vy , đã làm phiền chú rồi . ”
Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng đen hơn , nhìn người con gái với vẻ mặt chột dạ ngồi đó , khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm , “ Tôi cũng không biết , từ lúc nào mà em kính tôi , yêu tôi ?”
Vy Vy cười gượng , “ Lòng cháu kính chú , thương chú mà , chú Phó . ”
Anh lớn hơn cô mười tuổi , gọi một tiếng chú cũng không có gì sai . Phó Thời Khâm cố gắng nhịn cười , nhịn tới bụng cũng thấy đau .
Từ khi Phó Hàn Tranh bước vào cửa , Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình liền cảm thấy bầu không khí có chút áp lực , ngồi yên một chỗ , đồ ăn cũng không dám ăn , càng không dám nói lời nào .
Hai người liếc nhau một cái , cuối cùng quyết định chạy là thượng sách . “ Vy Vy , bọn mình còn phải luyện đàn chuẩn bị cho buổi thi năng khiếu , bọn mình về trước nhé . ”
“ Không phải nói ăn cơm chiều xong mới đi sao ? ” Vy Vy hỏi .
Kỷ Trình không ngừng cười khổ , khí thế của Boss Phó mạnh mẽ như vậy , hai người bọn họ thở mạnh còn không dám , làm gì có gan ở lại ăn cơm chứ ?
“ Không được , bọn mình phải về luyện đàn . ”
Lạc Thiên Thiên lấy ra một xấp bài thi để lên bàn nói , “ Đây là bài thi thử , giáo viên nói phải tranh thủ trong vòng mấy ngày hôm nay , ôn lại một lần những đề bị sai , cậu tranh thủ làm trong mấy ngày này đi . ”
Nói xong , hai người cầm lấy túi xách , đi nhanh như dân chạy nạn .
Vy Vy tiễn hai người đến tận cửa , trở lại phòng khách thì thấy Phó Thời Khâm đang lật xem bài thi của cô , nhìn cô bằng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ . “ Mộ Vy Vy , ngoại trừ tiếng Anh , những môn còn lại đều không đạt tiêu chuẩn , cô học cái gì ở trường vậy hả ? ”
Phó Hàn Tranh hơi ngạc nhiên, nhìn lướt qua bài thi trong tay Phó Thời Khâm , khẽ nhíu mày .
Vy Vy giật bài thi lại , tức giận nói , “ Tôi đều xin nghỉ hơn nửa năm không đi học , có thể thi được thành tích như vậy cũng là không tồi rồi . ”
Điểm số tiếng Anh cao nhất khối , nhưng những môn khác . . . thật sự là thê thảm không nỡ nhìn .
“ Những cái khác không nói , ngữ văn mà cô cũng có thể thi được năm mươi ba điểm , lợi hại thật đấy . ” Phó Thời Khâm nói .
Vy Vy oán hận mà nhìn chằm chằm vào con số đỏ trên bài thi , đau đầu than thở . Ngữ văn có nhiều thơ cổ như vậy , nước A cũng không có học mấy cái này , đương nhiên cô đều không biết làm .
Toán học của Trung Quốc càng khó đến không tưởng . Trong trường học quý tộc của nước A , chuyên khoa của cô là nghệ thuật , hơn nữa bọn họ không cần thi nhiều như vậy , đề cũng không khó như thế .
Lần thi thử này , bản thân cô chỉ mới ôn tập có một chút liền đi thi , kết quả đúng là rất khó Coi . Phó Hàn Tranh nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô , đến gần , duỗi tay sờ sờ đầu trấn an, mỉm cười hỏi , “ Cần tìm giáo viên phụ đạo cho em không ? ”
Cô chọn học viện điện ảnh , nhưng mà với điểm số như thế này , chỉ sợ khó mà trúng tuyển được .
Vy Vy nghĩ nghĩ , gật đầu nói , “ Giúp tôi tìm một giáo viên phụ đạo toán học đi , những môn khác tôi có thể tự mình ôn tập . ”
Thật sự cô rất đau đầu với toán học , những môn khác cô chỉ cần tự ôn , bằng vào trí nhớ siêu phàm hơn người của mình có thể cải thiện điểm số ngay .
Phó Thời Khâm buồn cười hỏi , “ Chính mình học , cô định thay một cái đầu khác hay sao ? ” Còn có mấy tháng nữa là thi đại học , thành tích của cô kém như vậy , chắc chắn phải học lại vào năm sau .
“ Phó Thời Khâm , anh có ý gì , nói tôi không có đầu óc ? ” Vy Vy dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn anh ta .
Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng buồn bực của cô , nói , “ Nó đang tự nói mình đấy . ”
“ Hả ? ” Phó Thời Khâm dùng ánh mắt khó tin nhìn người anh trai ruột trong sắc khinh em trai của mình .
“ Chẳng lẽ không phải ? ” Giọng nói của Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống .
Phó Thời Khâm bị anh trai áp bức , khóc không ra nước mắt nói , “ Đúng vậy , tôi nói tôi không đầu óc , từ nhỏ tôi đã không có . ”
Vy Vy , “ . . . ”