Từ bệnh viện trở lại chung cư đã là mười giờ đêm . Cô trở về phòng thay bộ quần áo ngủ rộng rãi , nhìn thấy trên tay lưu lại vết máu , xoay người đi vào toilet .
Chân vừa mới bước vào , Phó Hàn Tranh đã theo vào ngay sau đó . “Muốn làm gì ? ”
“ . . . Rửa tay . ”
Phó Hàn Tranh bế cô ngồi lên bồn rửa tay , xắn tay áo ngủ của cô lên , lấy khăn lông thấm nước rồi vắt khô , sau đó lau máu trên tay cô .
Sau khi lau tay cho cô xong , anh giặt khăn mặt , lau đi bụi bẩn trên mặt cho cô .
“ . . . Cảm ơn . ” Cố Vy Vy không hiểu sao lại có cảm giác mình là con gái anh .
Phó Hàn Tranh bỏ khăn mặt xuống , bình tĩnh nhìn cô gái ngồi trên bồn rửa tay , đôi mắt đen thâm thúy mà dịu dàng , “ Vy Vy , chuyện tối hôm nay tôi không muốn có lần thứ hai . ”
Dọc đường đuổi theo cô , anh đã được nếm trải cảm giác khẩn trương và sợ hãi chưa từng có .
Vy Vy mím môi trầm mặc một lúc , thoải mái cười nói , “ Hôm nay là ngoài ý muốn , hơn nữa chỉ là vết thương nhỏ mà thôi . . . ”
“ Hay là em muốn tôi phải người giám thị em 24 / 24 ? ” Phó Hàn Tranh lạnh giọng cắt đứt lời cô .
Ý cười nơi đáy mắt của Vy Vy thu lại , đôi mắt trong trẻo chứa một tầng sương lạnh , “ Phó Hàn Tranh , tôi không phải đồ vật của anh , mong anh đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi . ”
Hiện tại anh thích cô là vì còn chưa biết cô là Cố Vy Vy , sau này chờ anh biết rốt cuộc cô là ai , sẽ chỉ hận cô thấu xương .
Đôi mắt đen thâm thúy của Phó Hàn Tranh chợt sẫm lại , anh chậm rãi cúi đầu ghé sát vào mặt cô , “ Như vậy , có phải chỉ có trở thành đồ vật của tôi em mới có thể ngoan một chút ? ”
Vy Vy cau mày ngửa đầu về sau , kéo giãn chút khoảng cách với anh , nhưng thoáng cái đã tựa vào tấm gương , nhất thời rất muốn chửi thề . Mẹ kiếp , lại là cái bàn chết tiệt ?
Lần trước là bàn ở phòng làm việc , lần này là bồn rửa tay . Phó Hàn Tranh lại cúi người tới gần , môi mỏng cường thế ấn lên đôi môi mềm mại của cô , hô hấp nóng rực tản ra mùi hương nam tính đặc biệt xâm chiếm tất cả hô hấp của cô .
Cô quay đầu đi muốn tránh né nụ hôn nóng bỏng của anh , vừa mở miệng ra , đổi lấy là nụ hôn sâu triền miên , mỗi lưỡi quấn lấy nhau , bàn tay nóng như lửa của người đàn ông đã thò vào áo ngủ rộng thùng thình của cô , vuốt ve eo cô .
Cô vội tới mức muốn hướng tới phía trước để trốn , trái lại lại chui vào lồng ngực của anh , bàn tay người đàn ông dao động trên từng tấc da thịt trên eo cô , cuối cùng dừng lại ở khóa cài nội y .
Vy Vy hoảng sợ mở to hai mắt , trong nháy mắt khi vươn tay ngăn cản anh , khóa nội y đã bị mở ra .
“ . . . Ưm . ” Cô nắm chặt tay anh để ngăn cản anh tiến thêm một bước , lại không có sức ngăn cản bàn tay còn lại đang cởi nút áo ngủ cô ra ,
Đang lúc cô cho rằng đêm nay mình sẽ khó giữ được trong sạch , Phó Thời Khâm trở về từ bên ngoài ngó đầu vào cửa toilet một chút , rồi che mắt kêu to chạy đi .
“ Anh , sao hai người làm chuyện này lại không đóng cửa lại ? ”
Phó Hàn Tranh thả môi cô ra , trán chạm trán cô , mở miệng , khàn khàn nói , “ Hiện tại đã biết sai chưa ? ”
Vy Vy không ngừng gật đầu , nếu không phải Phó Thời Khâm đúng lúc trở lại , đêm nay cô thật sự sẽ bị ăn sạch sẽ .
Tuy rằng Mộ Vy Vy từng ngủ với anh , nhưng cô không muốn ngủ với anh chút nào .
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu , ánh mắt khôi phục vài phần bình tĩnh , sau đó duỗi tay cài lại khóa nội y cho cô , lại cài nút áo ngủ , mới bế cô xuống bồn rửa tay .
Vy Vy nhanh như chớp vọt vào phòng mình , cũng khóa cửa phòng lại , làm Phó Thời Khâm ngồi ở phòng khách nhìn đến sửng sốt .