Về đến chung cư đã là bảy tám giờ tối . Người giúp việc sớm đã chuẩn bị xong bữa tối , Vy Vy rửa tay xong lập tức ngồi vào bàn ăn , vừa nhìn thấy trên bàn có canh cảm thấy lạ liền hỏi , “ Dì Vương , hai hôm nay sao đều có canh vậy ạ ? ”
Hơn nữa , lại toàn là canh bổ dưỡng . “ Bà chủ dặn dò phải nấu canh bồi bổ cho cậu chủ . ”
Vy Vy múc canh lên uống một ngụm , “ Đây là canh gì mà ngon quá ? ”
“ Canh nhục thung dung hầm xương dê , bổ thận . ”
Vy Vy bị sặc , đặt bát xuống , liếc Phó Hàn Tranh đang ngồi đối diện một cái . Anh vẫn luôn bận đến không màng ăn uống , lại thường xuyên ngủ muộn , có thể thật sự cần bồi bổ .
“ Em hoài nghi cái gì ? ” Phó Hàn Tranh cau mày .
“ Không có gì . ” Vy Vy vùi đầu ăn cơm .
Đàn ông mà thận không tốt , cũng không thể nói ra , sẽ tổn thương lòng tự tôn .
Phó Hàn Tranh đau đầu thở dài , nói với người giúp việc , “ Sau này không cần hầm mấy cái đồ này nữa . ”
Anh chỉ muốn mẹ anh không hỏi về chuyện tình cảm của bọn họ , bà lại gấp gáp muốn bọn họ sinh con . Nhưng việc này phải theo đúng trình tự từng bước từng bước , anh còn chưa ăn được , sinh con cái nỗi gì .
Vy Vy tốt bụng khuyên bảo , “ Cái đó . . . Nếu cơ thể không khỏe , thì nên bồi bổ . . . ”
Phó Hàn Tranh nhướng mày , nói thẳng , “ Mẹ tôi cho người làm cái này , là muốn chúng ta sinh con sớm một chút , cho nên . . . Em muốn sinh sao ? ”
“ Khụ . . . ”
Vy Vy bị nghẹn một miếng cơm , phải uống một ngụm nước mới nuốt xuống được . Bà Phó không phải luôn không hài lòng về cô sao , sao đột nhiên lại muốn bọn họ sinh con ?
Còn nữa , ai muốn cùng anh sinh con chứ , bây giờ cô chỉ là chưa chia tay được mà thôi .
“ Cho nên , còn muốn tôi bồi bổ không ? ” Phó Hàn Tranh hỏi .
“ Sức khỏe của anh tốt lắm rồi , không cần bồi bổ nữa , một chút cũng không cần . ” Vy Vy cười khan .
Sao cô lại lờ mờ cảm thấy bản thân đang từng bước từng bước nhảy vào một cái bẫy nào đó .
Lúc bắt đầu , anh nói chỉ là thỉnh thoảng đến đây mà thôi , sau đó ngày ngày đều ở đây , rồi mạnh mẽ xác định quan hệ yêu đương , lại nhân cơ hội cô đi quay phim hai tháng , cưỡng chế dỡ bỏ mất phòng ngủ của cô , để cô không thể không ngủ cùng giường với anh .
Mẹ kiếp , ngủ cùng giường , bước tiếp theo còn không phải là . . .
Cô sợ hãi hít vào một hơi , âm thầm thấy may mắn vì tối mai là có thể bay ra nước ngoài bắt đầu công tác tuyên truyền phim , một tháng tới không cần trở về .
Vừa ăn xong cơm tối , cô liền lấy vali ra , vui vẻ thu xếp hành lý .
Phó Hàn Tranh xử lý xong chút công việc còn dư lại , nghe thấy bên phòng chứa quần áo có tiếng động , liền tìm đến .
Thấy cô vừa hát , vừa vui vẻ xếp hành lý cho ngày mai . Hình như , rời đi là một . . . việc cực kỳ vui vẻ , nhìn cô như vậy khiến tâm trạng của anh có chút tồi tệ .
“ Sắp đi rồi nên vui vậy sao ? ”
Vy Vy ngại ngùng cười , “ Không phải , tôi rất không nỡ , thật sự . ”
Cô bỏ công việc trên tay xuống , nhanh chóng tiến lại nịnh nọt .
Phó Hàn Tranh trực tiếp xách người về phòng ngủ , đè xuống giường , điên cuồng xâm lược miệng cô . . .
Cô biết , anh trước giờ đều chỉ hôn , sẽ không thật sự làm gì với cô , để vỗ về anh trước khi đi , cô không hề phản kháng mà để mặc cho anh hôn .
Nhưng mà , anh vừa hôn , tay đã âm thầm cởi nút trên áo ngủ của cô , đôi môi nóng bỏng lướt xuống , dịu dàng hôn cổ cô , rồi đến xương quai xanh . . .
Dây nội y rơi xuống , cô mới chợt bừng tỉnh .
“ . . . Phó Hàn Tranh ! ”
“ Ngoan , tôi sẽ không ép buộc em . . . ”
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng hôn lên trán cô , dịu dàng vỗ về .
Vy Vy nghiến răng , giờ anh cứng thành như vậy rồi , lời này còn có thể làm cho người ta tin sao ?