Qua một hồi lâu , Phó Hàn Tranh thấy cô vẫn chưa quay lại , liền trực tiếp ra tìm .
Cuối cùng , thấy cô đang đứng ở hành lang nhà hàng , tựa cửa sổ nhìn lũ cá chép trong ao cá bên ngoài .
“ Sao không quay lại ? ”
Vy Vy giấu nỗi buồn dưới đáy mắt , quay đầu cười nói , “ Mấy con cá này đẹp quá nên muốn ngắm thêm một chút . ”
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua , “ Buổi chiều họp xong sẽ đưa em đi mua . ”
Phó Thời Khâm vừa thanh toán xong chạy lại chỗ bọn họ , nghe vậy liền cằn nhằn , “ Hai người có thể bớt làm những việc hao tài tốn của không ? ”
Trước đây anh trai anh ta chỉ biết kiếm tiền , bây giờ lại chỉ biết tiêu tiền cho Vy Vy .
Cô nói hoa tử đằng đẹp , liền mua một vườn hoa .
Cô nói giày của hãng này dễ đi , liền mua cả hãng giày .
Bây giờ cô nói cá nhà người ta đẹp , anh , đoán chừng lại muốn đào một cái hồ dưới chung cư , mua cho cô một hồ cá để nuôi mất .
Bây giờ , anh có khác gì mấy vị hôn quân tham luyến mỹ sắc thời cổ đại nữa đâu ?
Vy Vy sâu sắc tán đồng , cười khan , “ Tôi chỉ xem thôi , không phải là muốn . ”
“ Cái gì cũng muốn mua , vậy lần trước cô ấy nói người mẫu nam trên tivi đẹp trai , sao anh không mua một người đàn ông về cho cô ấy luôn đi ? ” Phó Thời Khâm hầm hừ .
Phó Hàn Tranh lạnh lùng lườm anh ta một cái , “ Tháng này em không cần về nữa đâu . “
Phó Thời Khâm phiền muộn vả vào miệng mình , nói sướng miệng được một lúc , chớp mắt đã hối hận cả đời .
Cùng lúc đó , Mạnh Như Nhã lại đang tức giận đến không ăn nổi cơm trưa . Không nhìn được diện mạo thật của cô , lại còn nhìn thấy Phó Hàn Tranh không hề có kỵ việc bảo mật kinh doanh mà để cô ở lại trong phòng họp , thậm chí còn mặc cô làm loạn , dung túng cô .
Cô ta ngẫm nghĩ một lúc xem nên nói gì rồi gọi điện đến nhà cũ của nhà họ Phó để nói cho bà Phó biết .
Cả một buổi chiều , Phó Hàn Tranh không phải ở trong văn phòng xử lý tài liệu thì là đi đến phòng họp để họp , nhưng đến đâu , cũng phải dắt cô đi theo .
Họp xong , về đến văn phòng , cô không thể nhịn nổi nữa mà phàn nàn , “ Anh đi làm thì cứ đi làm , cứ phải dắt tôi theo làm gì , tôi có thể giúp gì đâu . ”
“ Em đã giúp được một việc rất lớn rồi . ” Phó Hàn Tranh mỉm cười nói .
“ Tôi giúp cái gì chứ ? ”
Vy Vy vừa đến thì ngủ , ngoài ra còn chơi điện tử và ăn uống , cô không thể nghĩ ra bản thân giúp được cái gì .
“ Em làm cho tâm tình của tôi tốt hơn . ” Phó Hàn Tranh nhìn cô một cái , đôi môi mỏng khẽ nhếch lên .
Khóe miệng Từ Khiêm giật giật , đa tạ đã khoản đãi , thức ăn cho chó của ngày hôm nay đã làm anh ta no sắp chết .
Vy Vy cười khan , sao lại có cảm giác bản thân giống như một con thú cưng chứ ?
Buổi chiều , Phó Thời Khâm bàn giao xong công việc rồi bay sang châu Phi đi khai thác mỏ .
Mãi đến hơn tám giờ tối , Phó Hàn Tranh xử lý xong công việc , mới đưa cô về chung cự .
Hai người ăn tối xong , Phó Hàn Tranh liền nhận được điện thoại từ nhà cũ gọi đến .
“ Hàn Tranh , hôm nay con đưa cô gái đó đến công ty sao ? ” Bà Phó không vui chất vấn .
Phó Hàn Tranh không cần nghĩ cũng biết là Mạnh Như Nhã nói cho người nhà biết, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo .
“ Con nói xem , con tìm ai mà không được , sao lại cố tình tìm một đứa con gái không hiểu chuyện như vậy ? ”
“ Ở trong giờ họp mà không biết phân biệt nặng nhẹ như thế . . . ”
Bà Phó đang nói , đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới một giọng nữ nhỏ nhẹ dịu dàng .
“ Phó Hàn Tranh , anh để giấy thông báo của tôi ở đâu vậy ? ”
Vy Vy đang tìm giấy thông báo và giấy chứng nhận để ngày kia đến trường báo danh , bởi vì đồ đạc đều dọn sang phòng của anh nên cô tìm cả nửa ngày cũng không tìm được .
Bà Phó cực kỳ ngạc nhiên , “ Con . . . Con sống chung với cô ta sao ? ”
Phó Hàn Tranh chỉ cô vào phòng làm việc , rồi thẳng thắn nói , “ Mẹ , mẹ có muốn được bế cháu nội sớm không ? ”