Giọng nói này . . . tại sao nghe có vẻ quen tại như vậy ?
Ánh mắt Mạnh Như Nhã sắc bén nhìn người vừa vào cửa , không chỉ là giọng nói , dáng vẻ cũng rất quen mắt .
Hình như . . . Hình như đã gặp qua ở chỗ nào đó .
Vy Vy đang định nói chuyện , nhìn thấy Mạnh Như Nhã vẫn nhìn mình chằm chằm , không khỏi nhíu mày .
Lần trước Mạnh Như Nhã kéo bà Phó chạy đến chung cư Cẩm Tú để bắt cô , hôm nay e là cũng biết cô đến rồi mới chạy lên xem khuôn mặt của cô .
Mạnh Như Nhã không đáng sợ , nhưng nếu cô ta biết cô là Mộ Vy Vy rồi , khẳng định sẽ đi nói với bà Phó .
Bà Phó thực sự không thích cô , nếu biết cô và Phó Hàn Tranh ở cùng nhau , còn không tìm đủ mọi cách đến làm phiền cô sao .
Sự nghiệp diễn xuất của cô đang trên đà thăng tiến , thật sự không muốn có thêm những phiền phức không đáng có .
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng quay lại , “ Có việc gì sao ? ”
Vy Vy quét mắt nhìn người trong phòng họp , đáy mắt hiện lên ý cười xảo quyệt , nũng nịu nói , “ Anh yêu , Thiên Thiên hẹn em gặp mặt uống trà chiều , em có thể ra ngoài một lát không ? ”
Phó Thời Khâm đang uống nước , một ngụm phun hết ra , da gà nổi hết cả lên .
Quản lý cấp cao của tập đoàn Phó thị đều bị dọa đến run rẩy , không thể tin nổi nhìn ông chủ nhà mình , hóa ra . . . tổng giám đốc thích kiểu này .
Chân mày Phó Hàn Tranh nhướng lên , “ Không được . ”
Vy Vy dậm chân , “ Anh không chơi với em , em đi ra ngoài chơi một chút cũng không được , anh xấu lắm . ”
Phó Thời Khâm giữ giũ văn kiện bị mình phun ướt , nghiến răng nghiến lợi trừng người đột nhiên chuyển phong cách .
Dao của anh ta đâu ?
Dao của anh ta đâu ?
Nhưng mà sao anh trai anh ta lại không bị màn nũng nịu này dọa sợ mà còn cười tươi chứ ?
“ Đợi anh thêm nửa tiếng nữa , họp xong sẽ đưa em đi ăn cơm . ”
“ Nhưng em muốn đi chơi . ” Vy Vy còn chưa trêu chọc được Phó Hàn Tranh , tự bản thân mình đã bị ghê tởm nổi da gà hết cả người .
“ Ngoan , đợi thêm chút nữa . ” Phó Hàn Tranh nói xong , đưa tay kéo cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh .
Mấy nhân viên cấp cao nghe được câu ngoan này , suýt chút nữa bị dọa đến ngã từ trên ghế xuống .
Vy Vy thấy không đi được , cũng không nhõng nhẽo nổi nữa , ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh , gửi tin nhắn Wechat báo cho Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên là mình không đi được .
Phó Hàn Tranh vỗ về bạn gái xong , quay đầu liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói , “ Tiếp tục . ”
Đã nói là nửa tiếng , nên một phút cũng không thêm liền tuyên bố tan họp .
Mạnh Như Nhã cầm văn kiện đứng lên , đi tới trước mặt Vy Vy , mỉm cười , tỏ vẻ quan tâm , “ Cô này , hôm nay nóng như vậy , lại đeo khẩu trang . . . Cô không nóng sao ? ”
Có cái gì mà không thể để người nhìn thấy , trời nóng như vậy còn đeo khẩu trang .
Vy Vy nghe thấy , liền khoác tay Phó Hàn Tranh trước mặt cô ta rồi nói , “ Anh yêu nói , tôi quá xinh đẹp , không thể để người khác nhìn thấy , chỉ một mình anh ấy mới được nhìn . ”
Nói xong , còn quay lại nhìn Phó Hàn Tranh hỏi , “ Có phải không , anh yêu ? ”
Phó Thời Khâm đã nhịn không nổi muốn lật bàn , rốt cuộc thì cô có thể nói chuyện một cách bình thường không ?
Hại anh ta ngay cả cơm trưa cũng không có khẩu vị đi ăn nữa .
“ Ừ . ” Phó Hàn Tranh phối hợp trả lời một tiếng .
Mạnh Như Nhã nghiến răng , cực kỳ tò mò muốn biết cô rốt cuộc là ai . Nhưng lại ngại Phó Hàn Tranh ở đây nên không thể gỡ , khẩu trang của cô ra xem cô trông như thế nào được .
Phó Hàn Tranh dặn dò giám đốc bộ phận kinh doanh mấy câu , rồi nói , “ Đều đi ăn trưa đi , buổi chiều còn có hội nghị trực tuyến với nước S . ”
Mọi người nhìn tổng giám đốc trước giờ vẫn luôn là một nhân vật cao ngạo lạnh lùng , giờ lại thân mật ôm bạn gái rời đi .
Vẻ mặt nhóm nhân viên cấp cao đều hiện lên câu : Còn cần ăn cơm trưa gì nữa , bọn họ đã no bụng vì thức ăn cho chó rồi .