“ Nhưng cũng không phải gặp bây giờ , đợi cơ hội thích hợp lại nói . Anh mau ra ngoài đi . ”
Vốn dĩ gần đây đã có nhiều chuyện , nếu bà Phó và Mạnh Như Nhã biết bọn họ có quan hệ thì bà sẽ tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người .
Về phần Mạnh Như Nhã , cô ta vốn có xích mích với cô , giờ nếu biết cô là bạn gái của anh , chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn đối phó cô .
Cô muốn yên ổn qua mấy này này , sau đó đến đoàn làm phim quay phim .
Sắc mặt Phó Hàn Tranh có chút khó coi , đóng cửa phòng , một mình đi ra phòng khách .
Bà Phó vào phòng khách , nghe thấy tiếng thì hỏi , “ Hàn Tranh , con đang nói chuyện với ai thế ? ”
Phó Hàn Tranh lười biếng thả lỏng sắc mặt , tự động đổi thành vẻ lạnh nhạt vốn có , “ Con vừa nói chuyện qua điện thoại . ”
Bà Phó đặt hoa quả và bánh kem vừa mang tới lên bàn , cười nói , “ Thời Khâm nói hôm nay con không đến công ty , mẹ và Như Nhã đang ở gần đây nên tiện đường qua đây thăm con . ”
Người con trai mà dù mưa gió bão bùng gì cũng đi làm , nay lại bỏ việc về nhà .
Thời Khâm nói nó đang ở cùng với bạn gái , nhưng bọn họ chưa từng nói với bà rốt cuộc Hàn Tranh đang hẹn hò với cô gái nào .
Bà hỏi dì Vương vài lần , nhưng chắc là Hàn Tranh đã nói qua nên người làm cũng không dám nói cho bà , cho nên , hôm nay bà tự mình đến xem xem rốt cuộc cô gái đó là ai .
Mạnh Như Nhã thì mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng .
Cô ta vẫn luôn hỏi thăm nhưng vẫn không tìm hiểu được cô gái đó là ai , nên chỉ có thể thuyết phục bà Phó cùng đến xem .
Bọn họ vừa vào cửa , rõ ràng có nghe thấy tiếng phụ nữ . Cô ta yên lặng nhìn về phía cửa phòng mà Phó Hàn Tranh vừa đóng lại , cô gái đó . . . đang ở trong phòng này , đúng không ?
Bà Phó cũng nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng , nói , “ Thời Khâm nói , hôm nay con phá lệ bỏ xuống công việc để ở bên bạn gái . Bạn gái con đâu ? ”
Phó Hàn Tranh đang định nói , điện thoại đặt trên bàn trà hiện lên một tin nhắn Wechat : [ Không được nói gì hết ! ]
Bà Phó và Mạnh Như Nhã liếc qua , nhìn thấy tin nhắn Wechat trên điện thoại , vẻ mặt khó có thể tin .
Không phải nội dung tin nhắn có vấn đề mà là tên của người gửi Wechat được lưu là . . . lại là hai chữ “ bảo bối ” ?
Bà Phó ngơ ngẩn nhìn Phó Hàn Tranh , bà quá rõ ràng đứa con này của mình luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người , cho dù là đối với bà hay cha mình , cũng đều lạnh nhạt xa cách .
Vậy mà một người như vậy lại đặt tên cho một người khác bằng một cái tên như thế . . . Một cái tên không thể tưởng tượng được .
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua , bình tĩnh nói , “ Cô ấy ra ngoài rồi , không ở đây . ”
Trong lúc nhất thời , bà Phó khó có thể chấp nhận được việc con trai mình đối đãi đặc biệt với cô gái nào đó như vậy .
“ Công ty bận như vậy , cô ta cũng quá không hiểu chuyện rồi , còn bắt con quay về ở cùng cô ta . ”
Phó Hàn Tranh nghe ra được mẹ mình không thích bạn gái mình , nhíu mày , “ Là tự con muốn quay về ở cùng cô ấy . ”
Có lẽ cô nghĩ đúng , bây giờ đích thực không thích hợp để cô và mẹ anh gặp nhau .
Vốn dĩ mẹ anh không thích cô , nếu biết bọn họ ở cùng nhau thì đối với hai người bọn họ đều là rắc rối . Đặc biệt là tình cảm hiện tại giữa bọn họ còn chưa ổn định , lại thêm một người nữa quấy rầy thì sẽ càng không xong .
Mạnh Như Nhã nghe thấy thế , âm thầm cắn chặt răng . Người phụ nữ chết tiệt kia rốt cuộc đã sử dụng yêu thuật gì mà khiến anh che chở cô như vậy .
“ Như Nhã , không phải cháu muốn đi nhà về sinh sao ? ” Bà Phó liếc nhìn căn phòng đang đóng cửa , cười bảo .
“ Dạ đúng rồi ạ . ”
Mạnh Như Nhã đặt túi xuống , xoay người ra khỏi phòng khách .
Lúc đi qua phòng Vy Vy , giả vờ coi phòng này như toilet mà mở ra .