Mặc dù Phó Hàn Tranh không đến công ty , nhưng ở nhà cũng còn một đống công việc cần xử lý .
Bởi vì Vy Vy ở phòng khách xem kịch bản , anh cũng chuyển các văn kiện cần xử lý ra ngoài phòng khách .
Anh ngồi trên sofa xem tài liệu , thỉnh thoảng lại nhìn cô gái đang nghiêm túc xem kịch bản .
Mặc dù mỗi người đều làm việc của mình , nhưng vô hình có một loại cảm xúc tĩnh lặng theo năm tháng .
Chỉ hẹn hò như vậy thực sự không coi là cặp đôi đang hẹn hò . Vy Vy xem xong lời thoại của mấy cảnh , đứng dậy rót một ly nước rồi quay lại ngồi xuống , liếc Phó Hàn Tranh một cái , lơ đãng ánh mắt chạm vào nhau .
Phó Hàn Tranh cụp mắt tiếp tục xem tài liệu , hờ hững hỏi một câu , “ Tối hôm trước bởi vì gặp Ngụy Tử Đình nên mới uống rượu ?
Vy Vy sững sờ hai giây , chột dạ bưng ly nước lên uống một ngụm , “ . . . Sao có thể chứ , chỉ vì tốt nghiệp nên vui vẻ uống nhiều một chút mà thôi . ”
“ Bạn em không say , em vui vẻ nên một mình uống say ? ” Mắt Phó Hàn Tranh nheo lại .
“ Đúng , đúng là vì Ngụy Tử Đình , anh ta muốn đính hôn với Lê Hinh Nhi cho nên tôi không vui . ”
Vy Vy biết nếu không cho anh một lý do nào đó thì anh sẽ hỏi mãi không ngừng .
Cô không thể nói với anh nguyên nhân thực sự là vì chuyện của nhà họ Cố , như vậy chỉ có thể nói là vì Ngụy Tử Đình .
Trong nháy mắt , mắt Phó Hàn Tranh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lạnh lẽo , dùng giọng điệu không tốt nói , “ Đầu tiên là theo đuổi Tần Luật , giờ lại nhớ mãi không quên vị hôn phu cũ , em còn nhỏ tuổi như vậy mà toàn học những thứ gì thế ? ”
Vy Vy liếc nhìn người đàn ông đang ghen bên cạnh , không khách khí đáp lại , “ Nếu biết em còn nhỏ như vậy thì sao anh còn ép hôn em , chuyện này thì tính là gì ? ”
Nói cô nhỏ tuổi mà không chăm chỉ học hành , chính anh trâu già gặm cỏ non , mà còn gặm một cách bá đạo không nói lý nữa chứ .
Phó Hàn Tranh vừa ký tên lên tài liệu vừa nói , “ Bọn họ không thích em như tôi . ”
Ngụy Tử Đình chắc phải thấy may mắn vì anh ta không thích cô và chọn đính hôn với người khác .
Nếu không , nhà họ Ngụy sẽ không chỉ mất đi một cơ hội hợp tác với tập đoàn Phó thị mà thôi .
Vy Vy đặt bút xuống , hầm hừ nói , “ Anh có biết ở cổ đại anh được gọi là gì không , là chiếm đoạt dân nữ đấy . ”
Phó Hàn Tranh gấp tài liệu lại , nhìn cô nói , “ Nếu là chiếm đoạt thì em có thể cùng tôi nói chuyện như vậy sao ? ”
Vy Vy rụt cổ , “ Đúng đúng đúng , tôi không trêu nổi anh , tôi không nói nữa . ”
Người ta nói một câu liền có thể quyết định sống chết của cô , ngoài lấy lòng cô còn có thể làm gì ?
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ , “ Đi thay quần áo đi , ra ngoài uống trà chiều . ”
“ Không đi . ” Vy Vy kiến quyết lắc đầu .
Gương mặt của anh đi đâu cũng là tiêu điểm , cùng anh ra ngoài uống trà chiều , đợi phim của cô công chiếu sẽ thành tin nóng cho coi .
Phó Hàn Tranh còn muốn nói gì đó , chuông cửa bỗng vang lên .
Anh đi ra cửa ấn vào micro , tiếng của bà Phó truyền đến .
“ Hàn Tranh , Thời Khâm nói con ở nhà , mẹ và Như Nhã mang một ít đồ đến .”
Phó Hàn Tranh mở cửa chung cư , quay lại phòng khách không nhìn thấy Vy Vy vừa ngồi ở đó đâu nữa , tìm đến phòng cô mới nhìn thấy người .
“ Em đang làm gì thế ? ”
“ Tôi không muốn gặp mẹ anh , bà ấy không thích tôi chút nào . ” Vy Vy nói .
Vì những việc Mộ Vy Vy đã làm ở nhà họ Phó trước đây nên bà Phó rất ghét cô .
Nếu để bà biết hiện tại bọn họ ở cùng nhau , còn không phải sẽ bị dọa mà bệnh tim tái phát sao .
Dù sao gặp mặt sẽ rất phiền toái , tránh đi thì hơn .
“Sớm muộn gì em cũng phải gặp thôi . ”
Phó Hàn Tranh nói xong , bà Phó đã dẫn Mạnh Như Nhã đi vào chung cư