Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 82: Muốn làm bà lớn.

Hai thân thể kiều nôn lúc này tỏa ra sức hấp dẫn trước mặt Thẩm Ngôn, phải nói không người đàn ông nào sung sướng được như hắn.
Dương Mật nghe đến đây đỏ mặt gắt giọng.
- Lo ăn thôi. Em to thế còn chưa vừa lòng anh sao?
- Dàng người của em càng to càng đẹp.
Thẩm Ngôn buông lời nịnh nọt.


Một bên Địch Lệ Nhiệt Ba há miệng thở dốc, hít hà liên tục, bàn tay gấp gấp quạt liên hồi quanh miệng. Nồi lẩu này tương đối cay, nhưng trình độ ăn cay của nàng lại khá tệ, thế nên cứ ăn được mấy miếng lại phải uống một vốc nước cho hạ bớt nhiệt, còn may có Thẩm Ngôn quan tâm đến tình huống của nàng, toàn thả chín thịt xong lại nhúng sơ qua nồi nước dùng không cay một lần rồi mới gắp vào chén của Nhiệt Ba.


- Em nói anh gì cũng biết sao? Có cái gì anh không biết không?
Địch Lệ Nhiệt Ba như một fan cuồng trong mắt toàn là ánh sao nhìn lấy Thẩm Ngôn.
- Anh còn là một bác sĩ đấy! Em tin không?
Thẩm Ngôn từ tốn trả lời, chỉ nghiêng đầu quan sát nàng một lúc rồi nói:
- Gần đây dạ dày của em không ổn!


Nhiệt Ba càng ngạc nhiên hơn, trợn mắt há mồm, đáp:
- Cái này. . . Cái này cũng có thể nhìn ra sao, làm sao anh biết vậy? Gần nhất dạ dày em đúng là không quá dễ chịu.
- Lúc sáng trên giường ngủ, em có thả hai quả rắm, cực thúi.
Nhiệt Ba: ". . ." ಠ..ಠ
Phốc, ha ha ha ha! (≧▽≦)


Dương Mật buông đũa, cười đến nỗi thở không ra hơi.
Nàng thò chân qua đá Thẩm Ngôn một cái dưới mặt bàn, vừa ráng nín cười vừa nói:
- Ăn cơm đi, trên bàn ăn mà nhắc tới mấy thứ đó khiến em mất cả khẩu vị.


Thẩm Ngôn túm lấy bàn chân Dương Mật đang đặt ở trên đùi mình nhẹ nhàng xoa nắn, đoạn nói với Nhiệt Ba:


- Vấn đề của em cũng không tính là nghiêm trọng, chẳng qua là do anh sinh hoạt và nghỉ ngơi không điều độ, hơn nữa còn làm việc quá mệt nhọc, thường xuyên ăn uống không đúng bữa mà thôi, cái này dễ trị…
Thẩm Ngôn thâm tình nhìn xoa xoa đầu Nhiệt Ba nói:


- Tốt nhất vẫn là trị từ căn nguyên, em cố gắng điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều lại, đừng lao lực quá sức nữa, mà thật ra cân nhắc đến nghề nghiệp của em thì mấy câu này khuôn sáo quá, em cũng không làm được, cho nên cũng chỉ có thể thông qua những món em ăn để cải thiện tình trạng thân thể từ bên trong thôi.


- Vậy phải ăn gì mới tốt?
Địch Lệ Nhiệt Ba chuyên tâm chiến đấu với nồi lẩu, không ngẩng đầu lên hỏi.
Thẩm Ngôn đáp:
- Mấy ngày nay, đêm nào anh cũng cho các em uống canh, đó là dược thiện đấy.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền quay đầu nhìn Dương Mật, ngạc nhiên hỏi cô bạn mình:


- Cậu cũng có bệnh à? Sao tớ lại không biết?
Thẩm Ngôn khinh thường đáp:
- Em nghĩ Dương Mật là hội viên VIP của thiên đình chắc, dựa vào cái gì mà Dương Mật lại không có bệnh?
". . ."


Địch Lệ Nhiệt Ba á khẩu, không trả lời được, chỉ có thể lộ ra nhãn thần bày tỏ: Đại ca à, anh nói gì cũng đúng hết.
Dương Mật vội hỏi:
- Vậy em mắc bệnh gì?


Dương Mật biết rõ bản lĩnh của Thẩm Ngôn, mấy ngày qua sau khi đóng phim hoặc học hát xong, thỉnh thoảng Thẩm Ngôn sẽ tốt bụng đồng ý xoa bóp cho nàng.
Mỗi lần như vậy nàng đều có thể cảm nhận được thân thể biến hóa rõ rệt.


Giờ phút này nghe Thẩm Ngôn nói mình và cô ngốc Nhiệt Ba bên cạnh có bệnh, trong lòng nàng không khỏi có chút bận tâm.
Thẩm Ngôn trả lời:
- Giống như Nhiệt Ba thôi, vấn đề không lớn, chủ yếu là do thói quen sinh hoạt không tốt dẫn đến.
- Cụ thể chút đi.
- Khí huyết không đủ, kinh nguyệt không đều!


Gương mặt Dương Mật và Nhiệt Ba trong nháy mắt đều ửng đỏ, bọn họ nhìn chằm chằm thái độ tỉnh bơ của Thẩm Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, khí huyết không đủ tạm khoan nhắc đến, nhưng kinh nguyệt thì. . . Làm sao hắn lại biết? Đúng là tháng này ‘dì cả’ của Dương Mật vẫn còn chưa tới.


- Trung y có tứ chẩn: vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ nắn). Nhìn là xem khí sắc, ngửi là nghe âm thanh. Dương Mật có chứng sợ lạnh, lại hay hụt hơi, dễ thấy buồn bực khó chịu trong lòng, đây chính là do khí huyết thiếu hụt.


Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt hai mặt nhìn nhau, tuy bọn họ nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy lời Thẩm Ngôn nói rất có đạo lý.
- Anh cho hai người bọn em uống canh mỗi đêm chính là vì việc này à?
Địch Lệ Nhiệt Ba lại hỏi.
Thẩm Ngôn gật đầu.


- Hai em là vợ anh, anh sẽ đảm bảo hai em luôn có sức khỏe tốt nhất.


Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy không hiểu sao liền lộ ra ý cười, thậm chí còn có chút dương dương tự đắc vì mình có một ông chồng cực phẩm, Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á, Cổ Lệ Na Trát chắc sợ chưa được hưởng đãi ngộ như thế này.


Địch Lệ Nhiệt Ba cảm động đứng dậy ôm lấy cổ Thẩm Ngôn nói:
- Chồng à ~ anh thật tốt với tụi em, về sau lên núi đao, xuống biển lửa, có thể bồi tiếp anh dãi nắng dầm mưa em cũng nguyện ý a ~
Thẩm Ngôn phì cười, kéo Nhiệt Ba vào lòng, hôn vào má nàng một cái rồi nói:


- Không cần, em và Dương Mật lấy thân báo đáp là được.
Dương Mật nghe thế một bên đỏ mặt gắt giọng:
- Hai người chim chuột mắc mớ gì đến em!
- Chồng ơi, Dương Mật không chịu rồi, bỏ qua một bên đi, anh ăn em trước nhé!


Địch Lệ Nhiệt Ba chớp lấy cơ hội đốt nhà, Dương Mật lập tức xù lông.
- Tớ không cho phép cậu…
- Cho phép? Cần gì phải cậu cho phép…tớ tự nguyện dâng hiến…
- Cậu…cậu…
- Tớ muốn làm bà lớn!
- A…thì ra! Lòi ra đuôi hồ ly rồi đúng không!
- Ai nha…tớ xin lỗi…


Hai nữ nhanh chóng nháo thành một đoàn, Thẩm Ngôn bó tay rồi, nhưng hắn nghĩ lại, nói thật nếu xét hậu cung của hắn mà nói, nếu làm bà lớn Thẩm Ngôn sẽ chọn Dương Mật.


Nàng tính tình ổn trọng, chín chắn, biết suy nghĩ lại nắm trong tay cả một công ty nên kỹ năng lãnh đạo là không thể bàn cãi, không như con lật đật Địch Lệ Nhiệt Ba. Nếu để Nhiệt Ba làm bà lớn chắc cái nhà này bay nóc.


Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đùa giỡn qua đi rất ăn ý nằm ngã vật xuống giường, ăn no nê xong có thể lười biếng nằm phơi bụng trên chăn êm đệm ấm, cảm giác này đơn giản là rất tuyệt.
- Sau bữa ăn mà đi nằm, không chịu vận động thì rất dễ béo phì!


Thấy hai cô nàng đang phè phỡn nằm cười nói trên giường, Thẩm Ngôn liền nhẹ nhàng buông ra lời nhắc nhở. Gần như ngay tức khắc, hai con sâu lười liền vội vã bật dậy, tranh nhau chen lấn xuống giường đi rửa chén.


Thẩm Ngôn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén tấm rèm vải lên nhìn ra ngoài. Đã qua 8 giờ sáng mà trời vẫn nặng hạt, mưa càng lúc càng lớn, vô số giọt mưa lớn như hạt đậu rơi tung tóe trên mặt đất rồi nổ ra thành bọt nước, cuối cùng hội tụ thành một dòng chảy nho nhỏ, cũng không biết là chảy về hướng nào.


......