Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 81: Bữa sáng ấm áp. (H-)

Đầu hắn dúi dúi vào bộ ngực non nớt của Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, rồi quay sang úp mặt vào hai trái bưởi 5 roi của Dương Mật.
Rất đầy đặn, rất mê người, hương thơm tỏa ra như lan say luyến lòng người.
- Ưm…Nhiệt Ba cậu đừng làm rộn! Tớ còn muốn ngủ.


Dương Mật nhíu mày cũng không chịu mở mắt, vươn cánh tay ôm đầu Thẩm Ngôn vào ngực mình chặt hơn.
Thẩm Ngôn buồn cười vươn đầu lưỡi tìm kiếm núm ɖú của nàng nhẹ nhàng ʍút̼ nhẹ, nước bọt làm ướt áo lót lộ ra đầu ẩn hiện dưới đó đầu núm ɖú hồng đỏ, đã căng cứng.


- Ưm…ưm..
Dương Mật khó chịu mở mắt, trong mơ màng thấy được Thẩm Ngôn đang cười gian ngậm lấy đầu núm ɖú của mình, bên cạnh là Địch Lệ Nhiệt Ba còn đang ngủ mê man.
Tức thì khuôn mặt đỏ lên, vội đẩy đầu hắn ra gắt giọng mắng.


- Sắc lang! Buổi sáng ôm Nhiệt Ba sang phòng em có ý gì? Định song phi à?
- Cho em nhìn kỹ, đây là phòng của ai?


Thẩm Ngôn mỉm cười nói, Dương Mật nghe thế liếc mắt nhìn quanh, đây là phòng ngủ Thẩm Ngôn mà, nàng lắc lắc đầu, nhớ lại tối qua cùng Nhiệt Ba uống quá chén sau đó được Thẩm Ngôn mang về, không ngờ hắn mang hai chị em về phòng mình ngủ. Phải thừa nhận chức năng xóa đi một phần ký ức của Đồng hồ thông minh rất hiệu quả.


Mặc kệ Dương Mật đang đau đầu suy nghĩ, Thẩm Ngôn tiếp tục công việc của mình.
Hăn nhanh chóng cởi luôn áo lót nàng qua một bên, hai bán cầu đầy đặn nhảy ra bên ngoài không khí, núm hồng rung rinh trông rất mê người.


Thẩm Ngôn vươn hai đôi tay nhào nặn lấy, từng ngón tay lún sâu vào bầu ɖú Dương Mật, làm hắn sảng khoái muốn chết.
Dương Mật dở khóc dở cười đánh vào tay hắn.
- Nhiệt Ba còn đang nằm kế bên này! Mau dậy, chán ghét anh thật!


Nàng đẩy hai tay ăn mặn của hắn ra, ngực trần ngồi dậy đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Bưởi 5 roi đã đi, hai quả cam vẫn còn ở lại. Thẩm Ngôn đánh bốp vào mông Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, cười nói:
- Mau dậy, mặt trời chiếu đến đít rồi!


Địch Lệ Nhiệt Ba ngoáy ngoáy mông không thèm để ý đến hắn tiếp tục ngủ vùi.
- A…đây là muốn tiến hành gia pháp nha!
Thẩm Ngôn cười ɖâʍ vươn tay tuột quần nàng ra vứt sang một bên, bàn tay vuốt quanh hai mép nơi hắc động của Địch Lệ Nhiệt Ba.
- Ưm…chồng! Đừng làm rộn, em còn buồn ngủ!


- À. Thế sao?
Hắn vừa nói vừa vươn một ngón tay vào hắc động nàng ngoáy nhẹ.
- Ư…ư…


Nhiệt Ba bị tập kích bất ngờ, thân thể run lên, từng nếp gấp nơi vách động thít chặt lấy ngón tay Thẩm Ngôn, không cho hắn đút sâu vào, nước ở nơi đó cũng bắt đầu tràn ra, thấm ướt lấy ngón tay hắn.
- Còn không chịu tỉnh à?


Thẩm Ngôn được nước lấn tới, lần này là hai ngón tay đi vào, nhẹ nhàng gãy gãy, ngón cái thì vẩy vẩy trêu chọc nhụy hoa đỏ tươi nơi âm đạo của nàng.
- Ưm…ưm…đừng làm thế nữa chồng, em chịu không nổi! Em dậy được chưa!


Địch Lệ Nhiệt Ba hô hấp dồn dập, ngồi dậy vuốt vuốt gương mặt xinh đẹp đỏ hồng u oán nhìn xem hắn.
Thẩm Ngôn xoa xoa đầu nàng cười bảo.
- Thế mới ngoan chứ!
- Em dậy rồi…ưm…anh rút hai ngón tay của anh ra được chưa?


- A…anh xin lỗi, nơi đó của em ẩm ướt và ấm áp quá, làm anh thoải mái đến quên luôn!
Thẩm Ngôn rút hai ngón tay ra, ɖâʍ thủy từ đầu ngón tay hắn nhễ nhạy chảy xuống. Hắn đưa hai ngón tay sáng bóng lên trước mặt nàng rồi nhanh nhẹn cho vào miệng hắn.
- Ừm…mùi vị không tệ nha.


- A…anh hư lắm! Em không nói chuyện với anh nữa!
Địch Lệ Nhiệt Ba bụm mặt trần truồng chạy vào phòng tắm, tắm chung luôn với Dương Mật.
Thẩm Ngôn mỉm cười nằm trên giường, cuộc đời như thế này ta còn mong chờ gì nữa…đáng tiếc…


Hắn ánh mắt từ từ lạnh xuống ,Trương Tố Tố vẫn còn cô đơn một mình bên ngoài, Thẩm Ngôn muốn đưa nàng tới bên mình trước hết phải giải quyết con quỷ đội lốt người bên cạnh nàng đã.
Với thân thể tràn đầy sức mạnh hiện tại, Thẩm Ngôn rất tự tin giải cứu được nàng.
...


Phòng ăn, không khí vô cùng vui vẻ và ấm áp, sáng nay Thẩm Ngôn nấu cho cả nhà một nồi lẩu thái chua cay nóng hôi hổi.


Thời tiết bên ngoài đang không tốt, mưa dầm rả rích rơi lộp độp vào cửa sổ, bên trong ba người thưởng thức nồi lẩu bốc khói nghi ngút, thơm phưng phức, vừa nhìn cảnh vật bên ngoài nhân gian này còn gì vui thú hơn nữa.


Nước lẩu sôi tràn ra ngoài khiến cái nắp va lộc cộc lộc cộc vào thành nồi, đồ ăn trong đó đã vừa chín tới. Thẩm Ngôn như gà mẹ, chu đáo dùng đũa gắp không ít thức ăn vào ba cái chén trống không của ba người.


Sáng hôm nay vừa tỉnh dậy, hắn đã thấy trời âm u mây mù, bây giờ thì liên tục mưa không ngừng, khiến cho không khí vừa trong lành lại vừa mát lạnh.
Trời mưa mà được ăn lẩu thì đấy chính là mỹ vị nhân gian.


- Một nồi lẩu ngon có bốn điểm đặc biệt trọng yếu, nước dùng, gia vị, nguyên liệu nấu ăn cùng với thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Thẩm Ngôn một bên nhúng thịt bò cho hai nữ, một bên giải thích:


- Nước dùng và gia vị là anh dùng thành phẩm cải tiến, thời gian hữu hạn, chỉ có thể tạm được, nguyên liệu nấu ăn là trong siêu thị mua, cũng khá, vì thế tiêu chí cuối cùng liền vô cùng quan trọng, ví như ướp thịt, thời gian dài sẽ mất ngon, thời gian ngắn gia vị không ngấm, cái này cần có tay nghề.


Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba trên mặt đều mang theo ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Ngôn, cả hai đại minh tinh hàng đầu Hoa Hạ hiện giờ lại hệt như tiểu miêu tiểu cẩu tham ăn, chỉ đợi Thẩm Ngôn nhúng chín thịt, gắp vào chén cho bọn họ thì hai người lập tức cắm đầu ăn ngay.


Trước khi ăn bữa cơm này, bọn họ đều không cảm thấy ướp thịt là bản lĩnh gì, ăn lẩu ấy mà, có ai mà chưa từng ăn qua?
Cứ thả hết nguyên liệu mà mình muốn ăn vào nồi lẩu, chờ chín thì gắp ra, như vậy là xong việc, quản cái gì mà kỹ thuật cái gì mà hàm lượng chứ?


Thẳng đến khi. . . Hai người Dương Mật tận mắt cảm nhận được tự mình ướp qua đồ ăn và Thẩm Ngôn ướp qua đồ ăn chênh lệch nhiều như thế nào, bọn họ mới chân chính minh bạch, thì ra ướp thịt cũng là một môn tay nghề.
- Khà...


Thẩm Ngôn ăn lấy đồ ăn trong chén, ngửa đầu ực một hơi cạn ly bia ướp lạnh, trong cổ họng liền phát ra một tiếng ‘khà’ đầy sảng khoái, cười đùa với hai nàng.
- Thật là sướng! Hai em cẩn thận kẻo mập nhá.


Địch Lệ Nhiệt Ba gắp đũa không ngừng, miệng nhỏ cũng đang bận rộn nhai, thiếu điều muốn vùi đầu vào trong cái chén, nàng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay lên lắc lắc, ý là nàng mập lên hai cân rồi.
Dương Mật uống một hớp nước lẩu, đoạn gật gù:


- Anh không nhắc em cũng không để ý, em cũng tăng một cân rồi.
- Tăng cũng tốt! Những thứ nên to cũng to ra thêm!


Thẩm Ngôn cười cười nhìn vào hai bán cầu thịt của Dương Mật đang nhún nhậy trước mặt, vì là phòng hắn, lúc tắm hai nàng không có đồ thay nên đã mượn tạm hai cái áo sơ mi mặc vào, bên trong hoàn toàn trống trơn.
..............