Thẩm Ngôn mỉm cười xoa đầu nàng, linh lực như ngưng thực chính là biểu hiện của căn cơ vững chắc.
Trường Sinh Quyết đúng không hổ là công pháp Thiên cấp.
Theo như hắn xem, tương lai về lâu về dài thân thể Đông Lỵ Á có thể đạt được ích lợi gì từ việc lăn giường này là cực lớn.
- Chồng à, hiện tại em mạnh lắm phải không?
Thẩm Ngôn gật đầu trả lời.
- Em mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn không có khả năng ngăn dao đâu, đợi anh tìm một ít công pháp, sẽ hướng dẫn để em có cái để phòng thân!
- Em biết rồi! Em yêu anh nhất!
Đông Lỵ Á ngoan ngoãn gật đầu một cái, trườn người lên hôn môi hắn một cái.
- A lúc anh nghe em nói, em đang nằm trên giường anh, tại sao lại còn nhớ tới người đàn ông nào nữa?
Đông Lỵ Á cảm giác oan uổng cực kỳ.
- Em nào có!
Thẩm Ngôn giả vờ nghiêm mặt:
- Chính em vừa nói ban nãy còn gì, nghĩ tới nam nhân khác liền buồn nôn, rất muốn kháng cự. Như vậy không gọi là nghĩ tới người đàn ông khác thì gọi là gì?
Nhìn Đông Lỵ Á gấp đến đỏ mắt, đôi mắt đẹp ậng nước như thể sắp khóc tới nơi, Thẩm Ngôn vội vàng dỗ dành:
- Xin lỗi, anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa một chút thôi mà.
- Có ai lôi chuyện này ra nói đùa như anh sao? Người ta cái gì cũng cho anh, vì anh mà tự tôn cũng không cần, cái gì trình diễn trước quảng trường, anh còn nói người ta như vậy nữa...
Đông Lỵ Á càng nói lại càng thấy ấm ức, cuối cùng nước mắt khó kiềm, tuôn chảy như mưa. Đại khái không chỉ là bởi vì Thẩm Ngôn đùa giỡn không đúng chỗ, mà còn là vì những ủy khuất lúc ở Đồng Sinh Giới nàng phải chịu.
Tuy có kích thích, tuy là ảo ảnh, nhưng nàng cũng biết ngượng ngùng a.
Rõ ràng nàng là một cô gái tương đối bảo thủ, nếu không vì nàng thích hắn, thật sự rất rất thích, tới nỗi mà nàng dám lấy hết dũng khí to gan mặc nội y chủ động đưa tới cửa, hoang lạc trước mặt hàng trăm ‘tên đàn ông’, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà kỳ thật còn là sự hi sinh vì tình yêu đối với nàng.
Thẩm Ngôn không có lời nào để bào chữa, chỉ biết liên tục xin lỗi cô vợ nhỏ nhà mình, cái câu đùa ban nãy của hắn xác thực rất vô duyên, không thích hợp để đôi vợ chồng son đùa giỡn khi mới ‘làm xong chính sự’ chút nào.
Thẩm Ngôn dỗ dành hồi lâu, Đông Lỵ Á mới nguôi bớt.
Hắn càng nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của đối phương lại càng thấy buồn cười, Thẩm Ngôn yêu thương dùng tay bao lấy gương mặt nhỏ xinh của nàng, ôn nhu hỏi:
- Buổi chiều vợ muốn ăn cái gì? Anh xuống làm cho, tẩm bổ cho vợ yêu nhé.
- Hừ!
Đông Lỵ Á kiều ngạo hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy có gì thì anh làm đó đi, em ăn sao cũng được.
- Được vậy anh làm canh bào ngư nhé, bồi bổ cho em…
- Hông ăn đâu ~ cái đó nóng lắm, ăn nổi mụn.. ~
- Thế em muốn ăn gì anh làm!
- Em ăn cái gì cũng được! ~ ~
- …….
- Được, vậy anh đi làm cơm đây, em nằm nghỉ xíu rồi đi rửa mặt, khóc thành mặt mèo tèm lem rồi kìa.
Thẩm Ngôn không còn gì để nói, vỗ đét vào mông mỡ của nàng rồi chạy đi.
- Là lỗi do ai hả
…
Bọn họ ra ngoài suốt cả tuần lễ, trong nhà không có ai nên rau củ quả trái cây quả thật đã héo sạch. Còn may mà trong tủ lạnh vẫn còn một ít thực phẩm ăn được.
Thẩm Ngôn lôi hết nguyên liệu ra xem xét: Nấm, rong biển cuộn, trứng gà, hai hộp dưa chua, một cây củ cải trắng. . . Đều là những thứ để lâu trong tủ lạnh được mà vẫn chưa hư hỏng.
Đưa những món này vào trong tay một người bình thường thì hẳn là làm khó họ, bởi vì đó toàn là những nguyên liệu nấu ăn không quá phối hợp với nhau.
Nhưng ở trong tay Thẩm Ngôn thì đương nhiên không giống vậy. Kỹ năng nấu nướng của hắn đã tới trình độ này, khoa trương mà nói thì dù có đưa nguyên liệu không ra gì cho hắn, hắn cũng có khả năng biến nó thành một món ăn thơm ngon đủ vị.
Thẩm Ngôn ở trong phòng bếp bận rộn đâu vào đấy, còn Đông Lỵ Á thì đang nằm thư giãn trong bồn tắm trên lầu. Buổi trưa bọn họ chiến đấu rất kịch liệt, nàng ra một thân mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn có cả những thứ khó gọi tên dính dấp trên người, cảm giác sền sệt rất khó chịu, không ngâm nước ấm thì khó mà tẩy sạch sẽ được hết.
Tắm rửa xong xuôi, Đông Lỵ Á liền nghịch ngợm đi xuống phòng Thẩm Ngôn, lục tìm trong tủ quần áo của hắn một kiện áo sơ mi tối màu rồi mặc lên người. Thẩm Ngôn cao hơn nàng nhiều, tay áo của hắn nàng phải xắn mấy vòng mới có thể thoải mái hoạt động; vạt áo thì dài tới ngang đùi, xem như là váy ngắn, nàng xoay một vòng trước gương, cảm thấy không cần phải mặc thêm quần bên trong.
Bộp!
Bởi vì vô ý mà trong lúc chọn đồ, Đông Lỵ Á làm lăn ra ngoài Thú Đản, đây là thứ mà Thẩm Ngôn lúc trước trước khi đi tham gia chương trình Hoa dạng thiếu niên, đã giấu ở trong tủ đồ này.
- Ai nha…
Đông Lỵ Á la thất thanh, nàng nhìn thấy một ống trụ làm bằng kính, bên trong là một sinh vật trắng nõn ngâm trong dung dịch màu đỏ tươi, làn da nhăn nheo, mỏ dài, có đuôi nhìn không ra con gì, dọa nàng một phen sợ hết hồn.
- Có chuyện gì thế?
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Ngôn vội vàng chạy lên xem tình hình thế nào, vừa mở cửa đi vào, hắn thấy được Đông Lỵ Á đang hai tay che miệng, tay thì chỉ chỉ về hướng Thú Đản lúc này đã ngã lăn trên đất.
Thẩm Ngôn thấy thế thở dài, cẩn thận đi đến xem xét Thú Đản này, hắn quả thật là vui quá mà quên luôn thứ này, bây giờ nhìn kỹ lại, đoán chừng đã sắp nở rồi.
- Thật là mong chờ a…
Thẩm Ngôn lẩm bẩm một mình, cẩn thận cất nó vào tủ, không quan tâm đến Đông Lỵ Á nãy giờ đang mộng bức bên cạnh.
Sau khi giấu kỹ lại, Thẩm Ngôn quay sang nàng mỉm cười.
- Đến, qua đây anh ôm một cái nào!
Dù không biết chuyện gì nhưng là Đông Lỵ Á vẫn nghe lời nhào vào lòng hắn.
- Em nhìn vào đây!
Thẩm Ngôn ra hiệu cho nàng nhìn vào đồng hồ thông minh mình đang đeo.
Flash!!!
Mặt đồng hồ đột nhiên chớp lên một cái.
Đôi mắt Đông Lỵ Á thoáng trở nên ngây dại.
- Em vừa mới tắm xong, vào tủ quần áo của anh lấy áo anh mặc, tình cờ gặp phải chuột, em la hoảng lên làm anh chạy đến ứng cứu, con chuột đã bị đuổi chạy!
Đông Lỵ Á chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên là lớn cả thân thể treo lên người Thẩm Ngôn.
- A…có chuột!!!
- Em đừng lo, chuột anh đã đuổi rồi, anh ôm em xuống dưới ăn cơm nhé!
Thẩm Ngôn ôn nhu xoa đầu nàng, bảo. Hắn là lười giải thích với nàng, Thú Đản can hệ quá rộng, càng ít người biết nguồn gốc của nó càng tốt, dùng Đồng hồ thông minh cắt bỏ một phần trí nhớ của nàng cho nhanh.
- Ân!
Dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Đông Lỵ Á vẫn rụt rè gật đầu, hai người cứ thế ôm ấp xuống nhà ăn.
Cơm chiều không tính là quá phong phú, nhưng hương vị và màu sắc lại rất đẹp mắt, thơm ngon. Hiển nhiên là Thẩm Ngôn đã phi thường dụng tâm để làm bữa ăn này.
Thẩm Ngôn là đầu bếp cấp tông sư không sai, nhưng không phải trạng thái nấu nướng của hắn lúc nào cũng ổn định, đôi lúc vẫn lên lên xuống xuống là chuyện bình thường. Chỉ có điều, dù có thất thường thì đẳng cấp của hắn vẫn cao hơn những đầu bếp bình thường rất nhiều.
Coi như trạng thái kém cỏi tới đâu thì khả năng của hắn cũng không phải là thứ mà đầu bếp bình thường có thể so sánh.
Mà ngược lại, khi hắn cực kì dụng tâm xuống bếp, kỹ năng nấu nướng đương nhiên cũng sẽ đề thăng một bước. Đông Lỵ Á ăn ngon tới nỗi muốn nuốt cả lưỡi. Mái tóc còn hơi ẩm ướt được nàng tùy ý kẹp vòng ra sau, bàn chân trắng ngần mang hờ đôi dép bông đi trong nhà, hai chân vắt chéo, một chân lúc lắc bên dưới bàn, miệng nhỏ nhai chóp chép không ngừng.
Nàng cảm thấy nhân sinh cả đời của mình chưa từng lúc nào hạnh phúc như bây giờ.
Loại hạnh phúc ấy một phần bắt nguồn từ việc được ăn mỹ thực, mà một phần lớn khác là vì được Thẩm Ngôn cưng chiều.
Không!
Không đúng!
Nàng chỉ là một trong những nữ nhân được hắn cưng chiều mà thôi.
Nghĩ đến đây, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào của Đông Lỵ Á còn chưa kịp giương lên đã vội tắt. Cơn tức giận lập tức xông chiếm khắp cả tâm trí nàng.
...............................