Gần nửa giờ sau, Thẩm Ngôn mang một ly nước lên phòng. Hắn ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào bờ mông non mẩy của Đông Lỵ Á, đoạn dịu dàng hỏi:
- Uống nước không?
- Không...
Đông Lỵ Á nhắm chặt hai mắt, hừ hừ một tiếng chiếu lệ, sau đó đổi tư thế tiếp tục say ngủ.
Thẩm Ngôn ngồi đó ngẩn người nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy đi ra phía trước mở cửa sổ, đốt một điếu thuốc lên hút, vừa hút vừa xuất thần ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Hắn nghĩ đến từng nữ nhân mà hắn trải qua ở đời này, nó thực sự quá vi diệu, tựa như mộng ảo vậy, hắn sẽ quan tâm người khác đánh giá mình sao?
Đáp án là không!
Chuyện này vốn không có gì để xoắn xuýt, nói hắn tham lam cũng được, nói hắn hoa tâm cũng chẳng sao, dù sao thì nữ nhân của hắn đương nhiên phải thuộc về hắn.
Thẩm Ngôn không quan tâm người khác nghĩ gì, lại càng không buồn để ý tới cái nhìn và sự đánh giá của bọn họ. Hắn chỉ bận tâm xem mình muốn cái gì mà thôi.
Hơn nữa, hắn ngẩn người chủ yếu là vì tâm pháp Trường SInh Quyết mà hắn vừa học được. Tâm pháp này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, bá đạo hơn.
Trước đó thời gian bình quân của hắn đã khoảng hơn bốn mươi phút, nhưng lần này hắn làm miệt mài thêm nửa giờ nữa vẫn thấy còn rất sung sức, nếu không phải hắn đau lòng cho thân thể Đông Lỵ Á thì đoán chừng hắn còn có thể làm lâu thêm một chút.
Đương nhiên sự cường đại của tâm pháp này không chỉ riêng về mặt thời gian, mà ngay cả chất lượng cũng tăng lên cực lớn, cảm giác ấy tốt đến khó diễn tả.
Nếu như muốn dùng điểm số để hình dung thì trước kia chất lượng là 5, vậy bây giờ tối thiểu nhất cũng phải lên tới 10, thậm chí còn cao hơn một chút, tổng kết lại là vừa nhanh lại vừa mạnh.
...
Chợt..
Đôi mắt của Thẩm Ngôn híp lại, hắn nhìn kỹ ngoài cửa số.
Cách xa 500m bên ngoài, trên một tòa cao ốc, đang có một người dùng ống nhòm qua sát qua khu biệt thự bên này.
Hiện tại chú ý lực của Thẩm Ngôn không tập trung ra bên ngoài nên không có phát giác được tên này, nhưng năng lực phản ứng cùng độ nhạy cảm của hắn là cường đại cỡ nào.
Hắn vừa cảm nhận được đang có người quan sát hắn, định thần lại, hắn chính xác thực sự là bị người theo dõi.
- Sẽ là ai đây? Hàn Phong Hàn gia?...hay cũng là Dương Lập Hoa, hoặc là tên Chấn Phong kia đây?
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngôn bỗng bật cười, hắn vậy mà cũng không ít địch nhân nha.
Dương Lập Hoa từ khi hãm hại hắn không xong, đã cùng Chấn Phong chạy về Kinh Thành.
Tên Dương Lập Hoa này lá gan rất nhỏ, đoán chừng không có khả năng phái người theo dõi hắn. Hiện giờ chắc chỉ mong an ổn đóng phim mà thôi.
Ngược lại là tên giám đốc kỹ thuật Chấn Phong này, tuy là một nhân viên trong công ty của Dương Mật, nhưng quan hệ lại rất rộng, hắc đạo bạch đạo đều có phần của hắn.
Lúc trước Cuồng Tử mắt không tròng chọc tới Thẩm Ngôn cũng là do tên này bày ra cả.
Khứa này cũng rất có khả năng.
Cuối cùng là tên Hàn Phong, mặc dù Thẩm Ngôn chưa từng gặp tên này, nhưng từ vụ ám sát hắn ở Mãn Châu, Thẩm Ngôn biết tên này rất có máu liều, giết người không ghê tay.
Thẩm Ngôn nắm chắc đến 90% là tên này bắt đầu giám sát mình rồi.
Tâm trí nhất thời câu thông với Thẩm Nhất, hắn nhanh chóng ra lệnh.
- Thẩm Nhất, cậu còn nhớ Dương Lập Hoa cùng Chấn Phong chứ? Cậu phái người giám sát nhất cử nhất động của hai người đó cho tôi, đồng thời điều tra xem hai tên này có làm chuyện gì không muốn người biết hay không, sau đó báo cáo lại!
- Dạ! Chủ nhân!
Mệnh lệnh ngắn gọn nhanh chóng được đưa ra, Thiên bang bây giờ đã cơ bản đi vào quỹ đạo, cũng nên cho nó vận hành vì mình rồi.
Còn về Hàn Phong sao? Thẩm Ngôn cười khẩy, tên này chắc chắn sẽ có hành động, tới lúc đó bắt mấy tên tép riu về tra khảo không thơm sao? Nhiều khi còn thu được thủ hạ như Trương Tam, Lý Tứ không chừng.
Không để ý tên trên cao ốc kia nữa, Thẩm Ngôn đóng cửa sổ đi vào, quay trở lại bên giường, hắn nhè nhẹ lay bả vai Đông Lỵ Á, đoạn giục nàng mau tỉnh dậy.
Đông Lỵ Á không buồn mở mắt ra, chỉ yếu ớt nâng một ngón tay lên, vô lực lắc qua lắc lại rồi buông thõng xuống.
Thẩm Ngôn nhìn mà ngạc nhiên bèn hỏi:
- Ý em là gì?
Đông Lỵ Á nhắm chặt mắt, nhừa nhựa đáp:
- Cho em ngủ thêm một tiếng đi, em cần thời gian để hồi sức. Chồng à, em là vợ của anh, không phải là búp bê bơm hơi, cũng không phải qua đêm nay em sẽ thoát hơi bay mất đâu. Anh không đến mức gấp gáp như vậy chứ?
Hắn vén nhẹ mái tóc mai lòa xòa hai bên tai nàng cho gọn, đoạn bảo:
- Đừng có nghịch, có chuyện quan trọng muốn hỏi em đây.
Đông Lỵ Á quẹt miệng cau mũi một cái, đối với câu trả lời của Thẩm Ngôn hiển nhiên có chút bất mãn, thế nhưng nàng cũng không hỏi lại, chỉ là đổi tư thế, ngồi dựa vào lồng ngực, kéo hai chân hắn vòng sang người mình rồi ôm chặt lấy đầu gối hắn, mỉm cười hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Ngôn nghiêm túc hỏi:
- Em cảm giác thế nào?
Thần sắc Đông Lỵ Á có chút cổ quái.
- Điều này rất quan trọng sao?
- Rất quan trọng!
Đông Lỵ Á cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, phá ra cười lớn.
Xem ra trên mạng nói đúng thật, nam nhân đối với việc đó quả nhiên cực kỳ xem trọng. Nói đâu xa, như chồng mình kia kìa. Bình thường rõ là thiên tài đứng đắn, nhưng chẳng phải lăn giường rồi thì cũng rất để ý ‘được hay không được’ đó sao?
- Yên tâm, anh rất tuyệt, vừa lớn lại vừa khỏe, sướng… sướng lắm luôn!
Đông Lỵ Á đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng thẳng thắn nhận xét.
Thẩm Ngôn: ". . ."
- Không phải như em đang nghĩ đâu, anh là muốn hỏi em cảm giác thế nào trong cơ thể em ấy?
Thẩm Ngôn cố gắng giải thích rõ ràng hơn.
Đông Lỵ Á ngượng ngùng cười cười:
- Em rất thích, thích thật mà!
Thẩm Ngôn thở dài:
- Miêu tả kỹ càng hơn một chút đi.
Đông Lỵ Á lại càng thấy cổ quái hơn. Chồng mình bị gì vậy? Dở hơi à? Chẳng lẽ thiên tài đều biến thái như thế sao?
- Miêu tả kỹ càng hơn?
- Ừm!
Đông Lỵ Á thoáng chốc liền đỏ bừng mặt, bây giờ ai mà chạm vào mặt nàng lúc này bảo đảm sẽ giật mình vì nóng hôi hổi.
- Em cũng không biết rõ phải hình dung như thế nào nữa, chỉ là cảm giác đặc biệt dễ chịu, hơn nữa không hiểu sao còn nảy sinh suy nghĩ trước kia mình sống uổng phí rồi, thế mà. . . thế mà không biết trên đời còn có chuyện sảng khoái đến vậy. À đúng rồi, chuyện này nói đến lại thấy rất kỳ diệu, nhưng mà em còn có thể cảm giác được, lần trước cũng như lần này, mỗi lần anh ‘bắn’ ra ấy, khi đó em nghĩ trong lòng em cả đời này sẽ chỉ có một mình anh thôi. Chỉ cần nghĩ tới phải ‘chạm’ vào một người đàn ông nào khác, em đều thấy rất buồn nôn, đặc biệt kháng cự.
Thẩm Ngôn nghe thế liền há hốc miệng.
- Thật sự?
- Thật mà!
Đông Lỵ Á gật gật đầu.
Thẩm Ngôn không khỏi hít sâu một hơi. Má nó, rốt cuộc là Trường Sinh Quyết đã kích hoạt kỹ năng thần thánh gì thế, đây coi như là ám thị, điều khiển linh hồn và dòng suy nghĩ của ‘đối tác’ sao?
Nó hoàn toàn khác với [Long Thần ái mộ] , kỹ năng này đơn thuần chỉ là ‘đánh dấu chủ quyền’ đối phương thôi, khi ‘chủ quyền’ này bị xâm phạm (Thẩm Ngôn bị cắm sừng) thì cả Thẩm Ngôn và nữ nhân đều bị phản phệ.
Nhưng Trường Sinh Quyết lại gần như là quán chú ý thức bài xích nam nhân khác trong lòng chúng nữ, giống như điều khiển tâm trí vậy.
Quá mạnh mẽ rồi đi.
- Chồng à, anh không sao chứ?
- Không, anh không sao, không có việc gì!
Thẩm Ngôn lắc đầu, tuy Đông Lỵ Á là hiểu lầm nhưng vô tình lại nói ra một công dụng khác của tâm pháp mà hắn không biết, sau đó hắn sốt sắng hỏi lại:
- Ý của anh là lượng linh lực trong thân thể em như thế nào, có cảm giác gì lạ lùng không? Có thấy đặc biệt suy yếu hay đặc biệt mạnh lên không?
- Suy yếu? Không có đâu, em hơi mệt lúc làm thôi, còn bây giờ thì em cảm giác sức mạnh tràn trề, linh lực trong đan điền như ngưng thực đồng dạng vậy!
Đông Lỵ Á mắt to cảm kích nhìn Thẩm Ngôn, đây cũng là lợi ích mà chồng nàng mang lại, nếu việc này để người ngoài biết được, chỉ sợ ngay cả thiên kim gia tộc, bọn họ cũng không tiếc đưa tới cửa cho Thẩm Ngôn thưởng thức a.
..................................