Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 228: Người Đàn Ông Của Các Nàng Thật Là Bản Lĩnh.

Mắt thấy biểu hiện của gã đạo diễn, Thẩm Ngôn ánh mắt co rụt, đang muốn tung ra chiêu thức nhưng đã quá trễ.
- “Hồi nhỏ cứ nghĩ ngủ với nhau là có con, lớn lên rồi mới biết thức với nhau mới thực sự làm ra con người.” !


Lời nói này không cần nói cũng hiểu, đạo diễn đang nhắm vào ba người Lưu Sư Sư các nàng.
Đặc biệt là Lưu Sư Sư, nàng gần nhất mới ân ái với hắn xong, đạo diễn vô tình chọc trúng tim đen, mặt đỏ tai hồng phun ra một ngụm nước rồi cúi đầu cố nín cười lui ra sau.
- Vô Sỉ!


Thẩm Ngôn nhìn tên đạo diễn mắng một tiếng, đám người họ ám muội có thể trốn thoát ánh mắt của mọi người, sao có thể trốn thoát ánh mắt của tên đạo diễn cơ chứ.
Gã ôm quyền cười khặc khặc.
- Quá khen, quá khen!


- Hừ! “Truyền máu là con đướng ngắn nhất đi đến trái tim đối phương.”!
- “Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 6 bình sữa thằng không bình nào.”!
Phụt!!!
Đông Lỵ Á nào chịu nổi đạo diễn chơi dơ như thế, phun ra một ngụm nước uất ức rồi ngượng ngùng le lưỡi nhìn Thẩm Ngôn.


Lần đâu tiên, Thẩm Ngôn lâm vào thế yếu.
- Xem ra ta phải nghiêm túc rồi!
Thẩm Ngôn nói một câu, để cho mọi người trong phòng run một cái.
Quá áp bách.
Quá…muốn cười.
Thẩm Ngôn chỉ thẳng mặt đạo diễn quát.


- “Khả năng thiên bẩm của đứa thần kinh là làm cho đứa thông minh phải ức chế.”!
Thẩm Ngôn đột nhiên ‘đánh lén’, mọi người giật mình nới lỏng cảnh giác, tiếp sau đó là câu nói kinh thế hải tục, khác nào chửi xéo tên đạo diễn đâu.
Phốc!
Hự!


Số 5, số 6 không cam lòng phún ‘huyết’ bật ngửa ra đất, ôm bụng cười ha hả.
Đạo diễn nghiến rang nghiến lợi nhìn xem Thẩm Ngôn.
Tên này quả thực là âm hiểm xảo trá mà.
- “Mọi chuyện đều là chuyện nhỏ chỉ có lấy vợ nhỏ là chuyện lớn.”!


Đạo diễn bất ngờ hướng thế công vào Tống Tổ Nhi, cô nàng này quả nhiên trúng chiêu, phun ra một ngụm nước, e thẹn nhìn lấy Thẩm Ngôn, chớp chớp mắt mấy cái rồi cúi đầu lui ra sau.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đó của Tống Tổ Nhi, Tống Đan Đan cũng không chịu nổi phì cười.


Vì thế hai con hàng này đều cùng bị loại.
Thẩm Ngôn lấy tay xoa xoa trán, vợ nhà còn lo chưa hết, làm sao lại ra cái vợ nhỏ này đây?
Nhìn bên đội ekip chỉ còn một người ngồi đối diện với đạo diễn, mà bên mình còn Cổ Lệ Na Trát vẫn ung dung bình tĩnh, Thẩm Ngôn hít sâu một hơi.


- “Quân tử lông chân – Tiểu nhân lông bụng! Đạo diễn lông bụng nhiều hơn lông chân”
Thẩm Ngôn trực tiếp mắng thẳng đạo diện, không quanh co lòng vòng, đồng thời còn dùng ngón tay chỉ vào cái bụng phệ của hắn.
Nơi đó có vài sợi lông đang ló ra khỏi áo của gã.


Nó ngoe ngoẩy trong gió trước mặt tên ekip cuối cùng, bộ dáng:
- Cười đi, cười đi nào, thấy em đen thui, xoắn xoắn dễ thương hông?
Phốc!!
Tên này ghê tởm đến không chịu đựng được nữa, phun thẳng một ngụm nước vào mặt tên đạo diễn, cười đến ngất đi.
Ha ha ha!!!


Cuộc chiến dưới thế tiến công sét đánh không kịp bưng tai của Thẩm Ngôn mà kết thúc. Dân mạng được một phen cười nắc nẻ, mà lão đạo diễn thì vươn cờ trắng đầu hàng.
- Xin lỗi chúng tôi chịu không nỗi…


Trong cả căn phòng đầy ắp tiếng cười ấy, duy chỉ có Thẩm Ngôn là vẫn hệt như cũ, khó mà nhếch mép nổi. Thế nhưng lần này hắn không bày ra biểu tình quái dị nữa, chỉ lẳng lặng đứng ôm cánh tay, một bộ dáng đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống đám nhi đồng ngớ ngẩn.


Không hiểu sao càng lúc Thẩm Ngôn lại càng cảm thấy có chút nhàm chán, rõ ràng là câu chuyện do hắn kể, nhưng hắn chẳng thấy nó buồn cười chỗ nào, vậy mà mọi người xung quanh lại cười ngặt nghẽo thật lòng như thế. Loại cảm giác này quả thật rất kỳ quái.


- Thôi để kết thúc trò chơi tôi kể cho mọi người câu chuyện cuối cùng vậy!
Lời vừa nói ra, cả phóng thoáng chốc an tĩnh lại, ai cũng phấn chấn tinh thần đợi xem tên này muốn ra chiêu gì.
Mọi người trong phòng, bao gồm cả khán giả đang xem video livestream đều dổ dồn ánh mắt tập trung lên người Thẩm Ngôn.
- Nói. . .


Thẩm Ngôn mới vừa nói có một chữ, đám người liền khẩn trương, thẳng lưng cứng ngắc, nhìn hắn.
"Nói tớ nghe xem!” Một nữ sinh xinh xắn hồi hộp ghé vào trên mặt bàn, hỏi cậu bạn đang ngồi cạnh mình: "Cậu đang thích một người, có phải không?”


Cậu nhóc đỏ mặt, hồi lâu sau mới ngại ngùng đáp: “Đúng vậy.”
Thấy cậu ta khẳng định, nội tâm cô bé dâng lên một trận thất lạc, thế nhưng cô bé vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, vờ lơ đãng hỏi: "Là ai vậy?" "Trong lớp mình thôi, cậu đoán thử xem."


Cô bé lần lượt điểm danh qua tên của các bạn nữ trong lớp một lượt, nhưng hỏi tới ai, cậu bạn kia vẫn lắc đầu. Cô bé bèn hỏi: “Lớp mình chỉ có nhiêu đó bạn gái thôi, sao cậu vẫn cứ lắc đầu, thế rốt cuộc là ai?” Lúc hỏi câu này, trong lòng cô rất thấp thỏm, bởi vì nãy giờ cô cố ý chưa nói tên của mình ra.


Quả nhiên, cậu bạn kia phì cười, cậu gõ nhẹ vào đầu cô một cái, “Đồ ngốc, cậu xác định là đã đọc hết tên các bạn trong lớp chúng ta rồi sao?”
Nghe thế, cô bé cảm giác tim như hẫng lại một nhịp, cô bé thẹn thùng quay đầu đi, trong lòng cảm giác như đang nở hoa.


Đúng lúc ấy, cậu bạn nọ ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng thì thầm: “Cậu còn chưa đọc tên các bạn nam trong lớp mình mà…”
- Phắc!
- Ha ha ha ha ha ha!
- Phì… phì…
- Ha ha ha ha ha ha!


Mấy người Lưu Sư Sư, Tống Tổ Nhi cười đến độ ôm bụng ngã ngồi ra mặt đất. Trong phòng vang lên tiếng cười vô cùng ồn ào.
Mà ở trên mạng lúc này, khung chat trong video trực tuyến của Thẩm Ngôn cũng cực kì náo nhiệt.


"Ha ha ha ha, đùa chết tôi rồi, không được, tôi phải bình tĩnh lại, cười nữa thì sái quai hàm mất."
"Thẩm lão sư thật là ma quỷ, ảnh bắt trọn trái tim tui rồi mấy cô ơi."
"Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng là ảnh đang kể chuyện tình yêu gà bông ngây thơ chứ, tự dưng bẻ cua khét ghê."


"Thần chuyển hướng mà!"
“Ủa hồi lâu tui nói mà quý vị không tin, khẳng định lại nha, Thẩm lão sư là tài xế dày dặn kinh nghiệm đó mấy thím.”
". . ."


- Tôi thua không oan, bọn tôi sai rồi, lẽ ra ngay từ đầu bọn tôi không nên rủ rê các cậu chơi trò này. Bọn tôi giơ cờ trắng đầu hàng, không chơi nữa, không chơi nữa."
Đạo diễn chấp hành giơ cao hai tay, nhận thua vô cùng triệt để, vô cùng tâm phục khẩu phục.


Các khách mời chẳng nói gì, bởi vì bọn họ đang bận ôm bụng xoa xoa, cười nhiều quá khiến bọn họ đau hết cả bụng, đau luôn cả quai hàm. Thật sự cũng không phân nổi rốt cuộc ai mới là người thắng, ai mới là kẻ thua nữa.


Thẩm Ngôn thì từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ tỉnh táo, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Thế nhưng, hắn càng làm như vậy thì trong mắt người xem livestream, hắn lại càng ngầu hơn bao giờ hết.


Thẩm Ngôn không biết, bộ dáng đứng khoanh tay, ghét bỏ nhìn đám nhi đồng đang cười lăn cười bò kia của mình ngược lại giúp hắn thu hút thêm một đống lớn fan cuồng nhiệt.

- Oa, mệt mỏi quá à, chồng ơi, hình như em cười nhiều quá, bị xóc hông mất rồi, anh xoa xoa bụng cho em được không?


Kết thúc trò chơi, cả phòng giải tán. Các thành viên Hoa Thiếu đoàn cũng mạnh ai nấy về phòng mình.


Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát không về thẳng phòng của hai người mà là đi theo Thẩm Ngôn về phòng hắn với Lưu Sư Sư. Vừa vào tới nơi, ba cô gái liền mặc kệ hình tượng, vội cởi dép lê rồi ngã ngửa ra trên giường.


Cổ Lệ Na Trát là người vừa lên tiếng, nàng nhõng nhẽo bán manh với Thẩm Ngôn, muốn hắn tới xoa bụng cho mình.
- Nghỉ ngơi một hồi là sẽ hết đau thôi.
Thẩm Ngôn không để ý đến Cổ Lệ Na Trát nũng nịu. Hắn đứng tựa ở bên bệ cửa sổ, vừa khuấy đều tách trà mới pha, vừa chậm rãi uống từng ngụm.


Biểu cảm của hắn hiện giờ rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại khẽ xao động. Đây chính là cảm giác mà trước đây khi hắn cố gắng khắc chế tác dụng phụ do hệ thống mang lại: cảm giác của một tối cường vương giả đẳng cấp.


Liên tục thắng một lèo chẳng khiến hắn hưng phấn chút nào, chỉ càng làm hắn thấy bầu không khí rất nhàm chán. Hắn không thấy vui vẻ vì chiến thắng, hắn chỉ thấy bình thản mà thôi.
Cốc cốc cốc!


Ngay lúc Cổ Lệ Na Trát đang muốn tiếp tục than thở với hắn, cửa phòng lại đột ngột bị gõ vang. Một nhân viên công tác dáng người nhỏ con đang đứng ngoài cửa, gõ xong liền không nhanh không chậm nói:
- Thẩm lão sư, làm phiền anh ra ngoài một chút được không? Tổ tiết mục có chút việc muốn bàn luận với anh.


Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên, nghe thế liền đặt tách trà xuống cái bàn gần đó rồi đi ra ngoài mở cửa.
Ba mỹ nữ liếc nhìn nhau, sau đấy cũng vội vàng từ trên giường bò dậy, mang dép, chỉn chu lại trang phục rồi đi theo Thẩm Ngôn ra ngoài.


Cậu nhân viên kia vội khoát khoát tay với mấy anh chàng camera-man đang đi theo sau lưng bốn người nhà Thẩm Ngôn, ra hiệu cho bọn họ tạm ngừng quay, đừng đi theo khách mời, sau đó mới mang bốn người đi xuống một căn phòng ở dưới lầu một.
- Ha ha, xin chào Thẩm lão sư, chào Nha Nha, Na Trát, Sư Sư, vất vả cho mọi người rồi.


Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi sẵn trên ghế sô pha, thấy bọn họ đi vào liền vui vẻ đứng lên chào hỏi.
Đây không phải là người lạ, ngay cả Thẩm Ngôn cũng từng gặp qua ông ta, chính là tổng đạo diễn Trương Chí Toàn của show tống nghệ « Hoa Dạng Thiếu Niên ».


- Trương đạo, sao anh lại tới đây?


Đông Lỵ Á ngạc nhiên hỏi, nàng biết rõ tổng đạo diễn bình thường sẽ ở lại Kinh Thành để điều khiển toàn cục tình hình của chương trình, nếu đột nhiên ông ta tới đây tìm bọn họ, vậy hẳn là có chuyện gì đó quan trọng buộc ông ta phải đích thân đến.


Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại muốn tìm Thẩm Ngôn?
Ba cô gái không rõ nội tình, nhưng theo bản năng liền cảnh giác hẳn lên, tựa như sư tử cái đang bảo vệ con thơ, nhãn thần trong nháy mắt trở nên sắc bén, không tự giác đều đứng bao quanh người Thẩm Ngôn.


Tuyệt đối không nên thật sự coi các nàng là mấy nữ tử yếu đuối, không hiểu chuyện. Trước mặt Thẩm Ngôn, quả thật là Na Trát các nàng luôn tỏ ra nũng nịu bán manh, hồn nhiên đáng yêu, nhưng đó chỉ là trước mặt Thẩm Ngôn mà thôi.


Trên thực tế, có thể lăn lộn trong ngành giải trí này, hơn nữa còn ngoi lên top đầu, giữ vững vị trí và địa vị của bản thân trong giới thì chẳng có một ai là kẻ đơn giản, ngốc nghếch cả.


Nếu liên quan đến ích lợi của các nàng, chạm đến vảy ngược của bọn họ thì khó nói các mỹ nhân đây sẽ trở mặt ngay lập tức như thế nào đâu.
- Ha ha, các em đừng nghiêm túc như vậy, là chuyện tốt anh tới báo cho Thẩm Ngôn thôi mà.


Trương Chí Toàn trong nháy mắt liền cảm nhận được địch ý đến từ Đông Lỵ Á, Cổ Lệ Na Trát và Lưu Sư Sư.
Điều này khiến ông ta không khỏi dở khóc dở cười, đồng thời cũng làm Trương Chí Toàn phải thầm cảm thán, đến cùng vẫn là một người nhà, quả nhiên rất bảo bọc nhau.


Thế nhưng ông ta cũng thấy rất nghi hoặc, không phải trước đây chính công ty quản lý của các nàng đã tuyên bố, hôn nhân giữa bọn họ và Thẩm Ngôn chỉ là một sự cố, một hồi hiểu lầm sao? Hiện tại tình huống ở đây là gì? Chẳng lẽ cái thông cáo báo chí kia chỉ là giả? Quan hệ giữa bọn họ là anh tình tôi nguyện thật ư?


Tính tình nhiều chuyện cũng không phải là đặc quyền của riêng phụ nữ, mọi người hoặc ít hoặc nhiều ai cũng đều có tính nhiều chuyện.
Trương Chí Toàn cũng không ngoại lệ, chẳng qua chỉ là tính bát quái của ông ta không đến nỗi quá nghiêm trọng mà thôi.


Thế nhưng đối diện với tình huống trước mắt, Trương Chí Toàn là thật sự tò mò về quan hệ của Thẩm Ngôn với ba cô nàng Đông Lỵ Á, cũng như đối với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba.


Nếu nói bọn họ chỉ giả vờ thân mật vì hiệu quả của chương trình thì rất chối tai, bởi vì như vậy chỉ cần giả vờ trước ống kính thôi, nơi đây không có máy quay cũng không có khán giả, bọn họ cần gì phải diễn cho ai xem? Ông ư? Trương Chí Toàn tự nhận bản thân mình còn chưa quan trọng như thế.


Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Điều này không khỏi làm cho Trương Chí Toàn hoài nghi đến sự chân thật trong bản thông cáo báo chí mà công ty đại diện của năm mỹ nữ đã đưa ra cách đây vài tháng.


Đương nhiên, bất kể bản thông cáo báo chí kia là thật hay là giả thì nói cho cùng cũng là chuyện nhà của Thẩm Ngôn và các nàng, không có quan hệ gì với Trương Chí Toàn, ông ta chỉ là có chút tò mò về mối quan hệ của bọn họ mà thôi.


- Hôm nay anh đến đây là vì muốn thương lượng lại một chuyện, ấy là về mức cát-sê của Thẩm Ngôn. Đầu tiên anh muốn nói lời xin lỗi với Thẩm Ngôn, anh thừa nhận là trước đây bọn anh đã sai lầm khi bàn chuyện hợp đồng với em. Thật sự khi đó bọn anh quá thiển cận, không nhìn ra được sức ảnh hưởng cũng như giá trị mà em mang tới cho chương trình của bọn anh.


Trương Chí Toàn xin lỗi rất thành khẩn, sau khi nói xong còn hạ mình cúi người xuống.
Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát cực kỳ kinh ngạc trước hành động của Trương Chí Toàn, đồng thời không tự chủ được nới lỏng khẩu khí với đối phương.


Xem ra ông ta quả nhiên tới đây là để thông báo một chuyện tốt, vốn cát-sê ban đầu của Thẩm Ngôn chỉ có hai mươi vạn, đoán chừng là tổ tiết mục thấy được giá trị của Thẩm Ngôn trong mấy ngày qua nên mới chột dạ, muốn thay đổi hợp đồng, tăng tiền cát-sê lên.


Các nàng đều không ngạc nhiên lắm trước quyết định này của đài truyền hình Tương Nam, bởi vì đây là một chuyện hết sức bình thường, chỉ cần tổ tiết mục không ngốc thì khẳng định sẽ một lần nữa thương lượng đưa ra mức cát-sê cao hơn cho Thẩm Ngôn.


Thành phần chủ chốt của một chương trình giải trí mà chỉ đáng giá nhận hai mươi vạn thù lao hay sao? Kẻ ngớ ngẩn nghe qua cũng nhìn ra được vấn đề trong này.


Điều khiến các nàng kinh ngạc chính là thái độ của Trương Chí Toàn kia kìa. Một người đã hơn năm mươi tuổi, lại là một đạo diễn cực kỳ nổi tiếng trong ngành nghệ thuật, chẳng những tự mình tới thương lượng chuyện cát-sê với một thành viên không quá có tiếng tăm trong chương trình của mình, hơn nữa còn chân thành nói lời xin lỗi, thậm chí còn chính thức khom người cúi đầu.


Không thể không nói, chuyện này khiến các nàng cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy.
Ngành giải trí không phải là thiên đường, là viên kẹo ngọt mà ai cũng có thể dễ dàng nếm thử một miếng; ngược lại nơi này còn có rất nhiều góc khuất vô cùng tàn khốc.


Nâng cao giẫm thấp, giai cấp thứ bậc phân biệt rất rõ ràng.


Nếu là một tiểu nhân vật không có tên tuổi, không có bối cảnh đằng sau, thì việc phải chịu thiệt thòi so với những người đi trước, và cũng phải chịu cúi đầu, dưới trướng của những người lâu năm trong nghề là những việc hết sức bình thường.


Nhưng có thể nói rằng Trương Chí Toàn không phải là một người như vậy.


Ông ta đã lăn lộn quá lâu trong ngành giải trí, tuy chưa tới nỗi là một đại lão trong vòng tròn nghệ thuật này, nhưng cũng là một kẻ có vị trí khiến bao người ao ước, ngưỡng mộ. Nói một tiếng thật lòng thì hiện tại địa vị của các nàng trong showbiz còn chưa chắc đã bằng Trương Chí Toàn.


Thế nên bảo làm sao mà các nàng có thể không kinh ngạc trước hành động mới rồi của Trương Chí Toàn được chứ?


Bất quá, các nàng không hổ là những người thành thục. Cả ba người bọn họ chỉ kinh ngạc trong thời gian ngắn, sau đó lập tức lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo từ trước đến nay chưa từng có. Nhìn thấy chưa? Người đàn ông của các nàng thật là lợi hại, đến ngay cả Trương Chí Toàn mà cũng phải dùng thái độ cung kính để đối đãi với anh ấy.


Trương Chí Toàn bên này thì không nghĩ nhiều như vậy. Sở dĩ ông ta làm như thế, đương nhiên không phải bởi vì tính cách yếu ớt hoặc là kẻ gió chiều nào lay chiều đó, vừa thấy người mạnh liền rụt cổ cúi đầu. Chỉ đơn giản là vì Trương Chí Toàn thấy trên người Thẩm Ngôn có điểm đặc biệt đáng giá để ông ta làm vậy.


- Khách khí rồi!
Thẩm Ngôn ngược lại vẫn khá lạnh nhạt, cơ thể thoáng tránh qua một bên, không có ý định nhận cái cúi đầu này của Trương Chí Toàn.
Hắn thuận tay chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói với ông ta:
- Mời anh ngồi xuống.


Thẩm Ngôn càng lạnh nhạt với Trương Chí Toàn thì ánh mắt ba mỹ nữ bên cạnh hắn lại càng sáng rực lên. Chao ôi, chồng các nàng thật là có bản lĩnh, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã sớm kích động đến nỗi khó mà giữ nổi bình tĩnh rồi.


Trương Chí Toàn và Thẩm Ngôn đều ngồi xuống ghế sô pha sát tường. Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát thì ngồi xuống cái giường duy nhất trong phòng.
……………………….