Nói xong, Cổ Lệ Na Trát đẩy đẩy cánh tay Thẩm Ngôn, nói:
- Thẩm Ngôn, mau tới chúc các bạn khán giả đang xem video ngủ ngon đi.
Thẩm Ngôn gạt tay nàng ra:
- Không nói, tôi với bọn họ cũng chẳng quen biết gì nhau.
Cổ Lệ Na Trát lắc đầu.
- Cái gì gọi là không quen biết chứ, đây chính là áo cơm phụ mẫu ( ) của chúng ta đó.
Thẩm Ngôn vẫn nhắm chặt mắt, chỉ mở miệng đáp:
- Cả ngày mắng tôi nát nước mà còn bảo là áo cơm phụ mẫu của tôi? Tôi nói thật nhé, nếu tôi mà có phụ mẫu như vậy thật, tôi lập tức cầm đao lên, một phát lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ cho xong.
- Khụ!
Cổ Lệ Na Trát bị chọc cho nhịn không được phì cười.
Mà khán giả đang xem video chẳng những không khó chịu, ngược lại còn hùa theo đùa giỡn với câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn.
"Ha ha ha ha ha, em thấy oán khí của Thẩm Ngôn nặng lắm rồi nha. Thẩm ca ca, em nói anh nghe. Không phải “cha mẹ” nào cũng xấu xa, cả ngày mắng chửi anh đâu. Ít nhất em không như vậy nè. Anh mau mau nói chúc em ngủ ngon đi.”
"Nghịch tử, ta mới nói ngươi có hai câu mà ngươi lại dám đòi lóc xương trả ta ư?"
"Nghịch tử, nếu không phải con gặp rắc rối khi cưới cùng lúc năm yêu tinh kia, đang yên đang lành cha lại mắng con chắc? Còn không biết hối lỗi sao?"
"Xem xem Thẩm lão sư đang bày ra dáng vẻ ngạo kiều kìa, thật là đáng yêu, ha ha ha ha ha!"
"Một đám người toàn là bạch liên hoa ( ), chuyện ra sao chính mình còn không biết rõ à? Còn dám đứng ra đây tự nhận mình là áo cơm phụ mẫu của người ta thật đấy hả? Bộ mấy người cho Thẩm Ngôn tiền tiêu, hay là mua quà mua đồ tặng cậu ta rồi? Cậu ta không muốn chúc các người ngủ ngon là phải lắm. Ngoan, con trai đừng sợ, ba ba thay con mắng bọn hắn rồi nè."
"Ha ha ha ha!"
“Em cũng không biết nên ghen tỵ với Thẩm Ngôn vì được ngủ với idol của em, hay là ghen ngược với Cổ Lệ Na Trát vì được ngủ với lão sư của em nữa hu hu hu hu…”
“Cổ Lệ Na Trát xinh quá, mặt mộc mà da còn đẹp hơn cả tôi đã make up rồi, thiệt là bất công mà.”
“Con trai ngủ đều mặc áo kín mít như Thẩm lão sư vậy thiệt hả các anh em?”
". . ."
Cổ Lệ Na Trát lại nói thêm đôi ba câu với ống kính, sau đó vẫy vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi mới dùng một mảnh vải đen che ống kính của hai cái máy quay phim lại.
Đây là tổ tiết mục ngầm cho phép, không chỉ nàng bên này mà bên cái lều vải khác, các thành viên cũng đều che ống kính lại.
Mặc dù tổ tiết mục khi tuyên truyền show đã nói đây là chương trình đầu tiên sẽ livestream liên tục 24 giờ không gián đoạn, thế nhưng việc này hiển nhiên là không thể nào, chỉ là một mánh lới marketing để thu hút ấn tượng của người xem mà thôi.
Ví dụ như khi các thành viên đi vệ sinh, đương nhiên nhà đài không thể phát trực tiếp được, hoặc lúc bọn tắm rửa thay quần áo, nếu Tương Nam mà dám quay lại thì chẳng cần đợi tới nghệ sĩ phản đối, công ty quản lý và fan của các nghệ sĩ dư sức kiện chết ekip chương trình rồi.
Ban đêm đi ngủ cũng thế, không có khả năng sẽ quay toàn cảnh ngủ cho khán giả xem, nếu không thì coi như một chút riêng tư các thành viên cũng chẳng có.
Vả lại đi ngủ cũng thực sự không có gì đẹp mắt để quay.
Tổ tiết mục chẳng những đồng ý cho các thành viên che kín ống kính, hơn nữa còn sẽ tắt âm thanh của video, xem như cho các khách mời có một không gian nghỉ ngơi riêng tư. Lỡ đâu có ai lại có tật nghiến răng hay ngáy ngủ thì cũng không nên làm mất hình tượng của họ trong lòng công chúng.
Đương nhiên hành động này của nhà đài sẽ khiến một bộ phận người xem không hài lòng. Đã nói rõ sẽ phát sóng trực tiếp liên tục 24 giờ, kết quả hiện tại khán giả truy cập vào video của tám khách mời cũng chỉ thấy mỗi màn hình đen thui. Tuy rằng video rõ ràng vẫn đang quay chứ không tắt hẳn, nhưng không có hình cũng chẳng có âm thanh thì khác gì với ngừng livestream. Chuyện này rõ ràng là ekip show tống nghệ đang gạt người.
Chẳng qua không hài lòng dù sao cũng chỉ là số ít, mấy kẻ đó vào mắng vài câu cho sướng tay xong thì cũng tắt clip đi ngủ.
...
Trong lều vải.
Cổ Lệ Na Trát nằm ngửa, hai tay giơ thẳng lên đầu, vặn người duỗi mình cho cơ thể bớt nhức mỏi. Bên hông lộ ra vòng eo thon nhỏ đầy tinh tế.
Mặc dù lần này bọn họ đi chơi rất vui vẻ, thế nhưng quay tiết mục chính là quay tiết mục, không chỉ một mà đến ba bốn cái ống kính cứ luôn một mực chĩa thẳng vào người Cổ Lệ Na Trát, quay lại không sót nhấc cử nhấc động của nàng. Thế nên không có khả năng hoàn toàn phóng thích chính mình.
Tỉ như bình thường nàng cũng sẽ ngẫu nhiên thốt lên một vài câu thô tục, nhưng ở trước ống kính thì sao mà dám làm? Dù có muốn buông lỏng cũng không được, đây là vấn đề về hình tượng.
Hiện tại máy quay phim đã bị che kín, âm thanh cũng đã tắt đi, nàng lập tức cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hẳn, giống như gông cùm xiềng xích trên người đã được hạ xuống vậy.
-Tôi tắt đèn nhé!
Cổ Lệ Na Trát nói với Thẩm Ngôn.
Hắn khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Cổ Lệ Na Trát bèn ngồi dậy với tay tắt đèn chân không treo ở trên đỉnh chóp lều vải.
Không gian xung quanh lập tức tối đen một mảnh. Mà không chỉ bên trong lều vải, toàn bộ khu vực bên ngoài chỗ nhân viên công tác nghỉ ngơi cũng đã tối đèn, bọn họ có nhiều người đã sớm ngủ từ lâu.
Trong lúc nhất thời, chỉ có bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng tản ra hào quang yếu ớt.
- Ơ kìa, khu bên kia là ai ở đấy nhỉ? Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ?
Khu vực ‘đóng quân dã ngoại’ của bọn họ đang sa vào cảnh yên tĩnh tối đen, bỗng nhiên có một cái lều vải bên phải sáng đèn lên, Cổ Lệ Na Trát thuận miệng hỏi bâng quơ.
Thẩm Ngôn vốn không thích ngủ mà bị đèn hắt vào mắt, vì thế liền kéo khóa lều xuống, thò đầu ra hô:
- Cái lều màu đỏ kia, biết mấy giờ rồi không mà còn chưa đi ngủ?
- Ngủ ngay đây! Ngủ ngay đây!
Thanh âm của Lôi Gia Âm xa xa truyền đến, ở cùng anh ta hẳn là người anh em Nhạc Vân Bằng.
Lều vải mà các thành viên của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » ở đều là lều vải phổ thông dành cho hai người.
Nếu như là lều vải hai người, vậy chỉ có hai người cùng ngủ thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng vấn đề ở đây là đoàn người không phải ai cũng đều chiếm diện tích giống nhau.
Hai kẻ mỗi người đều chưa tới 50kg dĩ nhiên phải khác biệt so với hai người mà mỗi bên đã chiếm gần trăm ký rồi.
Tám người trong nhóm, nhóm hai cặp Tống Đan Đan - Tống Tổ Nhi, Động Lỵ Á cùng Lưu Sư Sư không cần phải nói. Bọn họ đều là nữ nhân, đã vậy vóc dáng cũng rất mảnh mai, hai người ngủ chung một cái lều vải hoàn toàn không hề có vấn đề gì, hơn nữa còn có thể thừa không ít chỗ trống.
Bên lều của Thẩm Ngôn vẫn còn đỡ, mặc dù vóc dáng hắn khá cao to, nhưng cùng chia lều với hắn là Cổ Lệ Na Trát chỉ tầm khoảng 45 ký, hai người nằm chung một chỗ vẫn không bị cảm giác chen chúc chật chội gì.
Nhưng Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng thì lại không được thoải mái như vậy. Lôi Gia Âm thuộc kiểu mẫu nam hán tử, thân hình thô to, anh ta cao tầm 1m84, thể trọng nặng đến hơn 80 ký.
Nhạc Vân Bằng thì mặc dù vóc dáng không được man cho lắm, anh ta là kiểu to béo, bụng bự. So với Lôi Gia Âm còn nặng hơn, đến tận 90 ký.
Hai tên to tướng ngủ chung ở trong một cái lều vải, chắc chắn là vô cùng chật chội. Từ tối giờ hai người bọn họ đã lăn qua lộn lại, đổi rất nhiều tư thế, thế nhưng kiểu gì cũng không thể nào mà thoải mái, rộng rãi để ngủ yên một giấc được.
- Lều của chúng ta quá nhỏ, ngủ không được, thật là khó chịu kinh khủng.
Thanh âm Nhạc Vân Bằng tức khắc vang lên theo.
Thẩm Ngôn hô to:
- Các anh bị ngốc sao, hai người các anh cứ nằm chồng lên nhau là rộng ngay thôi, đúng không?
- Ha ha ha ha!
Có vài tiếng cười vang lên từ trong mấy cái lều vải khác.
- Cậu cút ngay cho anh!
Lôi Gia Âm cùng Nhạc Vân Bằng đồng loạt hét lên.
Thanh âm Tống Đan Đan sau đấy cũng truyền đến:
- Các anh em, không nên nháo nữa nha, nhóm chúng ta ngày mai còn phải đi đường dài đó.
- Anh cũng đừng đi gây sự bên ngoài nữa, mau mau trở về ngủ đi thôi, mai anh còn phải lái xe còn gì.
Cổ Lệ Na Trát nín cười, cố gắng đem Thẩm Ngôn kéo lại vào trong.
.............................