Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 168: Happy Ending.

Sau khi chuẩn bị hết đồ đạc.
Trong phòng bếp của biệt thự, Thẩm Ngôn bắt đầu nấu bữa sáng cho chúng nữ cung hắn.
Cầm dao phay trong tay, nhẹ nhàng mà thành thục cắt gọn nguyên liệu đồ ăn cực kỳ nhanh chóng.


Bên cạnh hắn có hai nhân viên quay phim từ hai hướng khác nhau, ngoài ra còn có một nhân viên công tác khác đang cầm điện thoại trên tay, ống kính điện thoại di động chĩa thẳng vào hắn, livestream trực tuyến hành động ngày thường của Thẩm Ngôn cho khán giả xem.
- Thẩm Ngôn, anh đang làm cái gì vậy?


Một nhân viên công tác khác đứng ngoài ống kính, lên tiếng hỏi.
- Thu dọn hành lý!
Thẩm Ngôn không ngẩng đầu lên, gỏn lọn đáp.


Nhân viên công tác nọ nghe vậy thì ngạc nhiên, đang nghĩ không lẽ mới rồi mình đã nghe lầm. Mà ở trên mạng, bình luận của vô số người cũng là một đống dấu chấm hỏi:
“Thẩm Ngôn vừa nói cái gì vậy? Sao lại là thu dọn hành lý? Hành lý của anh ta là đống đồ ăn kia à?”


- Ừm, Thẩm Ngôn này, không phải là cậu đang làm điểm tâm sáng sao?
Anh chàng nọ hắng giọng, ngập ngừng hỏi lại.
- Đã nhìn thấy rõ rồi mà cậu còn hỏi?
". . ."


Bình luận trên mạng bùng nổ tràng vô số comment: "Ha ha ha" cùng "666" (666 là tiếng lóng của giới trẻ Trung Quốc, còn được hiểu là lợi hại, giỏi, cừ…)
"Cơm chùa ca ca thiệt là đẹp trai!"
"Xem dáng vẻ Cơm chùa ca ca khi đối đáp kìa, thiệt là lạnh lùng quá đi."


"A a a a a, vì sao tôi lại cảm thấy bộ dáng của hắn khi đứng nấu cơm rất đẹp trai?"
"Bởi vì người ta vốn rất đẹp trai có được hay không? Thỉnh lầu trên mau kiềm chế lại bớt."
Nửa giờ sau, Thẩm Ngôn đã làm xong điểm tâm sáng gồm cháo gạo trắng, bánh rán hành và hai phần rau trộn.


Bánh rán nhìn béo mà không ngấy, chín đều cả hai mặt, màu vàng nâu đậm trông rất đẹp mắt, nhìn là đã có cảm giác thòm thèm. Nhân viên hậu kỳ đã ăn điểm tâm từ sớm mà bây giờ vẫn không khỏi bị mùi thơm tỏa ra tứ phía hấp dẫn.
- Ăn sáng thôi!


Thẩm Ngôn lau nhanh hai tay vào cái khăn mềm gần đó, đoạn lớn tiếng gọi mọi người trên lầu.
Chỉ chốc lát sau, ba cô nàng Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát đã có mặt ở dưới bếp, bên người mỗi cô nàng đều có nhân viên công tác ôm máy quay phim đi cùng.


Thẩm Ngôn cùng ba người bọn họ ngồi vây quanh bàn gỗ, bắt đầu ăn điểm tâm sáng, nhân viên công tác ngồi gần đó thỉnh thoảng lại lên tiếng đặt câu hỏi cho các thành viên.


Ví dụ như bọn họ đối với chuyến đi này có chờ mong hay không, rồi là lát nữa sẽ bỏ phiếu kín bình chọn đội trưởng kiêm hướng dẫn viên du lịch mùa này, vậy bốn người xem trọng Nhạc Vân Bằng hơn hay vẫn là Lôi Gia Âm thích hợp làm trưởng đoàn hơn?


Ba cô gái trả lời tương đối quy củ, rất phối hợp với chương trình, lúc nào cần đùa sẽ đùa, lúc nào nghiêm túc sẽ nghiêm túc. Thẩm Ngôn thì kiệm lời hơn, không chủ động nói nhiều, chỉ là thỉnh thoảng mới đối đáp vài ba câu với mấy cô gái.


Ăn xong điểm tâm, bốn người trở lại phòng riêng của mình, chờ Nhạc Vân Bằng cùng Lôi Gia Âm tới tranh cử chức hướng dẫn viên du lịch.
Trong lúc chờ đợi, ekip chương trình đề nghị bốn người mở vali hành lý ra, để khán giả nhìn xem các vị khách quý đã chuẩn bị thứ gì cho chuyến hành trình sắp tới.


Thẩm Ngôn chỉ mang theo một cái vali nhỏ, ngoại trừ vài bộ quần áo cùng một đôi giày, khăn mặt và các sản phẩm vệ sinh cá nhân cơ bản thì không còn cái gì khác.


Hắn thậm chí còn tính xách cái Thú Đản theo, sợ để trong biệt thự không an toàn, bất quá Thú Đản quá lớn, cũng quá cồng kềnh, thời gian nở cũng chưa đến nên hắn giấu tạm trong hốc của tủ quần áo.


Ba nữ bên kia ngược lại trang bị vô cùng đầy đủ, mỗi người đều mang theo hai cái vali size lớn, giờ phút này bọn họ đang bận rộn mở hành lý ra giới thiệu một lượt những thứ mình định mang cho anh chàng quay phim quay lại.


Quần áo và những vật dụng thường ngày hiển nhiên đều có, ngoài ra cả ba còn mang không ít mặt nạ, đồ trang điểm, thuốc men phòng và chữa bệnh vặt như cảm sốt, đau bụng…. đồ ăn vặt các loại,... tất nhiên qυầи ɭót, áo ren các thứ là không thể nào chưng ra rồi.


Dù thế, chỉ là giới thiệu sơ lược thôi mà đã mất gần cả nửa ngày mới xong.
Cùng lúc này, nhân viên trực ban ở phòng thu phát sóng tại đài truyền hình nhanh chóng phát hiện ra bảng điện tử thống kê số liệu của tám video livestream đã có biến hóa không nhỏ.


Đông Lỵ Á nhanh chóng vươn lên hạng nhất với hơn 289 vạn người xem; xếp hạng nhì và ba lần lượt là Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát, lượt xem cũng đã trên 280 vạn; chênh lệch giữa ba người không quá lớn, tóm lại đã chiếm lĩnh ba vị trí đầu tiên.


Tiếp theo là Tống Tổ Nhi, Nhạc Vân Bằng, Lôi Gia Âm, lượt theo dõi video của ba người bọn họ cũng gần tiếp cận con số 200 vạn, ngay cả Tống Đan Đan cũng có tới gần 150 vạn người xem trực tuyến.


Biến đổi lớn nhất chính là Thẩm Ngôn, trước đó hắn còn xếp hạng đầu, bây giờ đã lội ngược dòng thành thứ nhất đếm ngược, lượt truy cập video livestream của hắn hiển thị chỉ có hơn 75 vạn người đang theo dõi trực tiếp.


Đối với việc đó, Thẩm Ngôn đương nhiên không thèm để ý, dù sao hắn cũng đâu phải người của công chúng mà còn bận tâm xem mình có nhiều fan hay ít fan, hắn tham gia tiết mục chỉ là vì giúp ba người Đông Lỵ Á giải quyết phiền phức, cho nên việc xếp đầu hay xếp cuối lượt xem đều không phải là chuyện mà hắn coi trọng.


Thậm chí hắn thấy chỉ còn lại 75 vạn người ở lại chửi hắn, đó cũng là một thành công rồi. Dù sao bị hơn 100 vạn người thóa mọa cũng chả sướng gì cho cam.
Show hành lý cá nhân của mình xong, Thẩm Ngôn liền vào nhà vệ sinh thay đồ để chuẩn bị lên đường.


Thân trên mặc một bộ trường sam tối màu dài đến đầu gối, bộ trường sam này được làm từ chất liệu cây đay, vừa mềm mại lại vừa mát mẻ khi mặc, phía trên có thêu đồ án tường vân trông rất có cốt cách thần tiên.


Phía dưới Thẩm Ngôn mặc một cái quần bó màu sậm, trên chân mang một đôi giày da màu đen.
Đây là trang phục mà đích thân Địch Lệ Nhiệt Ba đã chuẩn bị cho hắn, hơn nữa nàng còn nhiều lần dặn dò Thẩm Ngôn nhất định phải mặc khi tham gia chương trình lần này.


Cho nên sắp tới giờ di chuyển, Thẩm Ngôn liền chiều theo ý nàng thay đổi trang phục đi đường.


Ánh mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhiên không tệ, dù sao nàng cũng là một trong những ngôi sao luôn được tôn vinh là biểu tượng thời trang của giới trẻ, gu ăn mặc của nàng vẫn luôn được các tạp chí thời trang dành lời khen có cánh, thậm chí là lấy cảm hứng cho các bộ sưu tập của họ.


Thế nên giờ phút này, Thẩm Ngôn mặc một thân quần áo mới do nàng chọn xuất hiện trước ống kính, lập tức khiến các nhân viên công tác đang ngồi đợi bên ngoài bỗng chốc nảy sinh cảm giác kinh diễm.


Không chỉ đám bọn hắn, mà ở ngoài màn hình, một đống người vây xem cũng lập tức ồn ào như vỡ trận.
"Oa, đẹp trai thật đó, tôi nghĩ lại rồi, ngày nào đi ra đi vào cũng được ngắm gương mặt xuất sắc như thế thì mấy người Dương Mật các nàng cũng không tính là thua thiệt đâu nhi!"


"Hu hu, kẻ địch sao lại đẹp trai như vậy, không được, không được, ta cảm giác mình muốn làm phản rồi, xin lỗi các đồng chí, xin lỗi các vị lãnh đạo T____T."
"Đích thật là rất soái, nhưng đẹp trai cũng vô dụng nhé, lão tử là thẳng nam, tiếp tục khẩu nghiệp đi các huynh đệ."
". . ."


Kỳ thực với nhan trị tiệm cận 100 điểm như Thẩm Ngôn, cho dù hắn có mặc như ăn mày đi nữa, thì nó cũng có thể dễ dàng tạo thành trend mới cho giới trẻ.


Phần bình luận ở video livestream của Thẩm Ngôn trên trang chủ đài truyền hình Tương Nam vẫn đang sôi nổi dữ dội, có kẻ mắng có người khen, đủ thứ cảm xúc. Bôi xấu, hắt nước bẩn lên người hắn phần lớn đều là nam nhân, mà nữ nhân thì hầu hết đều ‘gục ngã’, toàn là tán thưởng gu ăn mặc cũng như dáng người, gương mặt quá đỗi xuất sắc của hắn.


Hai bên ‘choảng’ nhau khá là nghiêm trọng.
Thế nhưng Thẩm Ngôn vẫn như cũ, biểu lộ rất bình tĩnh.
Thay đổi trang phục xong, hắn bèn kê cái ghế ra sát tường, an tĩnh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, có người vừa mới nhắn tin cho hắn.
Đó là Kiều Phượng Nhi.
“Tối hôm nay gặp lại, em có chuyện muốn nói với anh!”


Thẩm Ngôn: “Nếu muốn trả ơn thì thôi đi, anh giúp hai em cũng là tự nguyện.”
Kiều Phượng Nhi: “Không phải chuyện đó…chuyện giữa chúng ta ấy….”
Tin nhắn một mực nhấp nháy tựa như người bên kia đang ngượng ngùng, trái tim của Thẩm Ngôn cũng bang bang nhảy theo, hắn có một loại dự cảm, có lẽ nào…


Kiều Phượng Nhi: “Chuyện chúng ta, em…em chấp nhận đi theo anh…em yêu anh nhiều hơn em nghĩ....gặp lại anh sau.”
Tin nhắn tới đó là kết thúc.
- Ha ha ha!


Thẩm Ngôn đột nhiên cười dài, hắn lại đến tay hai vị hồng nhan rồi, những tưởng mối tình này sẽ kết thúc tại đây. Không ngờ đến còn có cơ hội chuyển biến.


Việc Thẩm Ngôn đột nhiên nhảy cẩng rồi cười như thằng điên làm giật mình đám camera man xung quanh, dọa bọn họ suýt đánh rơi cái máy quay xuống đất.
“A….đại thần đẹp trai mà bị khùng!”
“A… nữ thần của ta, mau bỏ thằng khùng này đi!!!”
“Oa! Đại thần cười vẫn là thật đẹp trai!”


“Đúng vậy, ta chưa thấy ai cười đẹp như thế!”
Trong phòng trực tiếp của hắn, đạn mạc bay tứ tung.
...
Mà cách đó hàng ngàn kilomet, ở thành phố Vân Nam, trong một căn hộ chung cư.
Kiều Phượng Nhi là đỏ mặt không thôi, nàng đang hung hăng kéo lấy em gái mình mà đánh vào mông nhỏ.


- Ai nha…tha em! Em không dám nữa~!
Kiều Hoàng Nhi nước mắt ngắn dài xin tha mạng.
- Tha cái cọng lông, lời nói…lời nói yêu đương như thế mà em cũng nhắn được, Thẩm Ngôn đánh giá chị dễ dãi làm sao bây giờ!!!!


Câu cuối cùng trong tin nhắn là của Kiều Hoàng Nhi giật lấy điện thoại của chị mình mà nhắn vào.
- Hu hu…tại em thấy chị chần chờ mãi lại thôi, nên em mới nhắn thay chứ bộ, nếu chị không yêu anh ấy thì tiếp tục đánh em đi, sau đó nhắn tin đính chính với hắn là chị không yêu hắn!


Kiều Hoàng Nhi giãy chết nói, lời nói này làm cho Kiều Phượng Nhi càng thêm mắc cỡ, cũng không có đánh Hoàng Nhi nữa.
- Xì! Đã yêu còn không dám thổ lộ, nhiều người thì có sao chứ, miễn trong trái tim anh ấy có em và chị là được!
Kiều Hoàng Nhi lại nói thêm.


Kiều Phượng Nhi cúi đầu chơi ngón tay của mình, sự việc đã như thế rồi, mình dù sao cũng là người chịu không nổi mà nhắn tin với Thẩm Ngôn, sao mà trách Hoàng Nhi đây?
Nói cũng đã nói, thôi thì mặc kệ tình cảm phát sinh vậy.


Nghĩ đến đây, tâm thần Kiều Phượng Nhi đột nhiên cảm thấy thả lỏng rất nhiều, nàng dựa đầu vào đầu giường, nhưng rất nhanh 10 phút sau đã tiến vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Kỳ thực vừa từ Tử Giới Vực đi ra, nàng là vô cùng bất an, lo lắng, đến bây giờ khúc mắc cuối cùng cũng dỡ bỏ, tinh thần Kiều Phượng Nhi hoàn toàn được giải thoát, rơi vào giác ngủ rất nhanh.
- Haiz! Suy cho cùng cũng tại tên hoa tâm đại củ cải đó, làm cho chị đắn đo suy nghĩ như thế!


Kiều Hoàng Nhi đỡ lấy chị mình nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, nhéo nhéo má Phượng Nhi một cái rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Chuyện hôm nay, nếu không phải Kiều Hoàng Nhi một mực phân tích cùng cầu xin, thì chị mình cũng không hồi tâm chuyển ý nhanh như thế, hai chị em sẽ đau khổ dài dài.


Thẩm Ngôn không hề biết cục cưng Hoàng Nhi vừa cứu hắn một bàn thua trông thấy, nếu không chỉ sợ hắn chạy đến Vân Nam hôn nàng mấy phát cảm tạ rồi.


Mười giờ sáng, một trong hai thành viên tiềm năng có cơ hội giành được chức hướng dẫn viên du lịch của đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » - Lôi Gia Âm đi vào biệt thự. Ekip chương trình sắp xếp cho anh ta gặp riêng Thẩm Ngôn và lần lượt từng người bên Đông Lỵ Á các nàng, mục đích là để anh ta có cơ hội kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho mình.


Lôi Gia Âm theo nhân viên công tác đi thẳng tới phòng Thẩm Ngôn.


Hai người là lần đầu gặp đối phương, trước đó cũng không quen biết gì, cho nên gặp mặt chỉ khách khí đôi câu, cũng không có gì khác để nói chuyện. Sau khi bắt tay khách sáo xong, Lôi Gia Âm liền trực tiếp nhắc đến mục đích mình tới đây, anh ta nhanh chóng kể ra các ưu thế của mình, sau đó chốt lại hi vọng Thẩm Ngôn sẽ bỏ một phiếu cho anh ta.


- Thẩm Ngôn, cậu yên tâm đi, anh sẽ chiếu cố tốt cho mọi người trong cả chuyến đi, đi với anh thì mọi người không cần lo lắng gì hết, lịch trình như nào, ăn gì chơi gì cứ để anh lo tất, các cô các cậu cứ thỏa thích du ngoạn là được. Tiểu huynh đệ, nhất định phải bầu một phiếu cho Lôi ca đấy, Lôi ca tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.


Lôi Gia Âm chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói với Thẩm Ngôn.
…………………….