- Thẩm Ngôn!!?
- [Nhất kích tất sát] !
Kỹ năng huy động, Kiều Phượng Nhi từ đằng xa huy động một thanh trường kích phóng tới một chỗ tối, lúc nãy nàng đã bắt được khí tức của tên thanh niên sau khi bị Thẩm Ngôn đánh nát tàn ảnh.
- A…
Một tiếng hét thảm vang lên, tên thanh niên bị trường kích của Kiều Phượng Nhi phóng trúng bụng, lực đẩy còn không có tiêu thất, trường kích trực tiếp đóng thẳng tên này lên thân cây.
Kiều Phượng Nhi vội vàng chạy đến xem xét thương thế Thẩm Ngôn, ngược lại lại thấy con hàng này nhanh chóng đứng dậy, phun ra một ngụm đất cát trong miệng, còn lại…hết rồi, hắn hoàn toàn không có thương thế gì cả.
- Thủ đoạn thật nhiều! Xem ra anh quá khinh địch rồi!
- Anh…anh thực sự không sao chứ?
Kiều Phượng Nhi khó tin nhìn xem Thẩm Ngôn, trực tiếp bị địa lôi nổ tạc, vậy mà không có ảnh hưởng gì? Nói ra ai mà tin.
- Anh không có việc gì! Lúc nãy vừa lúc có thủ đoạn bảo mệnh, với lại thực lực của anh em biết mà!
Thẩm Ngôn nháy nháy mắt với Kiều Phượng Nhi mỉm cười, đó toàn là nói xạo thôi, Tam tinh sơ kỳ như hắn, đơn thuần nhục thần đã bền chắc đến mức khủng bố rồi.
- Này! Có ba quả đạn đạo đang bay đến! Mau chạy!
Nhìn thấy ba quả đạn đạo đang ầm ầm bay tới, Thẩm Ngôn nhíu mày.
- [Tử kiếm] !
Thẩm Ngôn vận dụng kỹ năng, một kiếm hắn vung ra, kiếm khí theo mũi kiếm bắn thẳng về phía trước, xuyên qua mi tâm tên thanh niên đang bị đóng đinh trên thân cây.
Kỹ năng này là một trong bốn kỹ năng chính của hắn, do hiện tại Thẩm Ngôn đã có thực lực Tam tinh, nên bộ kỹ năng này đã tăng lên một level, hình thành ra kiếm khí.
- Đinh! Tích phân +100!
Đồng hồ đeo tay của Thẩm Ngôn xác nhận tích phân thu về, đồng thời cột thống kê tích phân trên đầu hắn cũng cao lên nửa mét.
Một chiến trường có 100 tổ đội tham chiến, với nhân số 400 người.
Vậy chi nếu hắn giết khoảng 50 người thôi thì cột tích phân của hắn chẳng phải cao đến 25m rồi sao?
25m trong vòng bán kính 3km là đã có thể bị phát hiện rồi.
Thoáng suy nghĩ Thẩm Ngôn chạy đến ôm chặt hai nữ.
- A!? Thẩm Ngôn anh làm gì đó?
Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi đỏ mặt không thôi, nhưng không dám phản kháng, chỉ biết giấu mặt vào trong lòng hắn.
- Tống Thanh Thư, còn đần mặt đó ra làm gì? Ôm chặt lấy eo tôi!
Tống Thanh Thư ngước nhìn ba quả đạn đạo bay tới, lại thấy Thẩm Ngôn đang vận lực phát động, hắn biết tên này hệ Nhanh nhẹn, không nói hai lời chạy đến ôm chặt lấy eo Thẩm Ngôn.
- [Thiểm điện bộ cước] !
Khí thế của Thẩm Ngôn bỗng chốc tràn ra, đạt đến Nhị tinh sơ kỳ rồi dừng lại. Cơ bắp trên hai chân hắn ầm ầm vận chuyển.
Hắn đang đợi thời điểm ba quả đạn đạo vừa phát nổ, kỹ năng phát động sau đó, lợi dụng lực đẩy mà phóng đến chỗ bệ phóng của tổ đội này.
Oành oành oành!
Ba vụ nổ lớn oanh phá cả đỏ rực cả một góc trời, thu hút sự chú ý của các tổ đội khác cùng khán giả.
- Này tổ trưởng, Hà Văn tử ẹo rồi! Chúng ta đã mất liên lạc với hắn!
Lương Kiếm Minh lúc này đang điều khiển rocket A-12, nghe tên to cao chạy đến báo cáo, hắn nhíu mày.
- Nhất tinh hậu kỳ a! Ngay cả 30s cũng không chống nổi sao?
Lương Kiếm Minh miệng lẩm bẩm, lại nhìn xuống chiếc đồng hồ mình.
Tích phân không có cộng thêm.
Rõ ràng là tổ đội kia chưa có chết.
- Đi! Chúng ta mau rời khỏi đây! Nhắm chừng chúng ta đá phải tấm thép rồi!
Lương Kiếm Minh nhanh chóng thu A-12 vào nhẫn trữ vật, mang theo 2 người khác nhanh chóng ly khai.
Tổ đội bọn chúng đã bị mất một người, hơn nữa rocket điểm yếu là rất dễ phát hiện, hắn nhắm chừng tổ đội kia rất nhanh sẽ chạy đến đây.
Và hắn đã đoán đúng.
Chỉ thấy.
Sưu.
Thẩm Ngôn nước chảy mây trôi lướt tới phía trước, khi thấy rõ mục tiêu có ba người, hắn nắm đai lưng Kiều Phường Nhi cùng Tống Thanh Thư ném ra, chỉ còn có Kiều Hoàng Nhi là còn treo trên cổ hắn.
Vút!!!
Chỉ thấy hai người phóng lên với tốc độ 300km/s.
- [Xung phong] !
- [Kích sát] !
Tống Thanh Thư vận dụng lực đẩy, lại thêm [Xung phong], cái khiên thép trên mặt dâng lên đầy gai nhọn, hắn như tên lửa oanh thẳng vào gã to lớn nhất trong đám người.
Uỳnh!
Tốc độ quá nhanh.
Tên này hoàn toàn không kịp trở tay. Bị khiên thép va chạm tứ chi nháy mắt như bị chiếc xe tăng cán qua, hoàn toàn nát nhừ.
Hắn văng ra xa hơn trăm mét, chỉ còn một hơi thở mong manh.
Trong khi đó, Kiều Phượng Nhi sử dụng trường kích cùng nhau phóng đến Lương Kiếm Minh.
Tên này phản ứng nhanh hơn một chút, vừa mới bóp nát Đá kỹ năng.
- [Air Armor] khai triển!
Nhưng chưa đợi giáp khí hình thành, Kiều Phượng Nhi đã một kích xuyên tim hắn, đóng đinh Hà Kiếm Minh trên mặt đất.
Phốc!
Vì là người cường hóa nên cho dù trái tim bị đánh vỡ, bọn họ vẫn có thể duy trì sự sống ít nhất được 10 phút để chờ trị liệu.
Nhưng pháp sư trị liệu cuối cùng trong đội đã bị Thẩm Ngôn cùng Kiều Hoàng Nhi giết chết rồi.
Thẩm Ngôn nhanh chóng chạy tới kết liễu hai tên này.
- Ai nha, lần sau đừng dùng cách này nữa! Nếu không em giận anh luôn đấy!
Kiều Phượng Nhi xoa xoa cái eo, trừng mắt hăm dọa Thẩm Ngôn. Lúc nãy tên nam nhân này vặn cái thắt lưng nàng muốn gãy.
Nàng cũng không muốn hắn ném mình như ném rác đồng dạng a.
- Thôi cho anh xin lỗi, lần sau anh chỉ ném Thanh Thư thôi!
Thẩm Ngôn mỉm cười nói. Nhưng trước lời nói đùa của Thẩm Ngôn, Tống Thanh Thư không hề phản ứng, hắn vẻ mặt phức tạp nhìn xem Thẩm Ngôn.
- Nhị tinh sơ kỳ? Mới bao lâu a…từ một con kiến mà mình xem thường trào phúng, bây giờ đã vươn lên trên hắn rồi, những suy tính của mình lúc trước chẳng phải công cốc sao?
Tổ đội Thẩm Ngôn nhanh chóng rời đi, bọn họ hừng hực ý chí chiến đấu, chỉ có Tống Thanh Thư là tự đang an ủi mình.
- Không sao! Chẳng phải chỉ Nhị tinh sơ kỳ thôi sao, mình lúc trước cũng từng đạt đến rồi, hơn nữa tiềm năng mình vẫn cao hơn hắn, chuyện thực lực chênh lệch chỉ là sớm muộn a.
…
- Lục hội trưởng, cái tổ đội Thẩm Ngôn của công hội cô năng lực quả thật không tệ nha, rất có tiềm năng phát triển đấy!
Trên khán đài, Lập Tân nhíu mày, ánh mắt có chút kinh ngạc nói với Lục Vô Song.
Lúc này mọi người trên đài cũng tập trung trên các màn hình, đang nhìn thực lực các công hội, từ đó so sánh lứa này một phen.
- Lập hội trưởng, cháu của anh Lập Hùng biểu hiện cũng rất tốt đó, cũng là Nhị tinh sơ kỳ đó thôi!
Lục Vô Song mỉm cười, ánh mắt nhìn thân ảnh Thẩm Ngôn trên màn ảnh, trong lòng mỉm cười, tiểu tử này vẫn rất là giảo hoạt.
Kỳ thực từ lúc Thẩm Ngôn vào quảng trường, Lục Vô Song đã một mực chú ý đến nhất cử nhất động của Thẩm Ngôn rồi.
Đến khi hắn nắm tay hai nữ kia ‘khoe’ một chút đẳng cấp bản thân, tuy khí tức vô cùng mờ nhạt, nhưng cường giả như nàng vẫn cảm nhận được là Nhị tinh trung kỳ, điều đó làm nàng hết sức bất ngờ.
Theo như nàng quen biết tỷ tỷ, thì khi Đinh San sinh ra Thẩm Ngôn tới nay chỉ mới 20 năm a.
Nói cách khác, hắn vừa thức tỉnh hệ thống, trong vòng chưa đầy một năm đã có thực lực như thế.
- Đinh San tỷ tỷ, gia đình chị đúng toàn là quái vật mà!!!
Lục Vô Song âm thầm trề môi khinh bỉ, trong thoáng chốc khí tức thanh thuần, đáng yêu phát tán ra.
Tuy chỉ có một giây rồi biến mất như cũng đủ cho Lập Tân nãy giờ lén ngắm Lục Vô Song tròng mắt xém rớt xuống đất.
- Kawaiiiiiiiii….
Thật là dễ thương a, nếu không có nhiều người ở đây, Lập Tân đã đi lên mà khúm núm quỳ mọp mong được ɭϊếʍƈ lấy láp lấy chân nàng rồi, được nàng chà đạp, hành hạ.
Cảm giác đó.
Sẽ rất sung sướng ah…
Lén lau đi nước miếng nơi khóe miệng, Lập Tân nhìn lấy Thẩm Ngôn trên màn ảnh, ánh mắt băng lãnh xuống, đây là mục tiêu của Lập Trung đệ đệ hắn, vậy có nghĩa cũng chính là mục tiêu của hắn.
Lập Tân bỗng nhiên nở ra nụ cười giảo hoạt.
- Trò hay còn ở phía sau!
………………………..