Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 155: Dập đầu hối lỗi.

- Tự do hoạt động?
- Đúng vậy, là tự do hoạt động, tích phân đều đổ dồn vào Thẩm Ngôn, chẳng phải chúng ta sẽ không bị phát hiện sau, đến lúc đó Thẩm Ngôn sẽ đóng vai trò cò mồi, chúng ta sẽ từ trong bóng tối tiếp ứng, triệt hạ đối phương.
Tống Thanh Thư nhanh chóng cắt ngang.


- Khoan khoan, vai trò cò mồi vô cùng quan trọng, đòi hỏi thực lực phải cao nhất trong tổ đội, em nghĩ rằng một Nhất tinh sơ kỳ như hắn gánh vác nổi sao?
- Cái này…


Kiều Phượng Nhi hai nữ đều lâm vào do dự, Tống Thanh Thư nói quả thực rất đúng, kế sách này có lợi gì đâu khi mà Thẩm Ngôn lại yếu nhất trong đội cơ chứ, người ta một kỹ năng vung ra e rằng hắn đã ngỏm rồi a.
Giữa lúc Thẩm Ngôn đang định hé lộ một chút thực lực của mình thì một rắc rối tới.


- Kiều Phượng Nhi! Anh tìm em thật vất vả!
Trương Lăng Đông từ trong đám người dạt ra, hối hả đi đến bên cạnh Kiều Phượng Nhi. Nãy giờ hắn đã đảo khắp mấy ngàn người trong tất cả các guild.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng tìm được tình yêu của lòng mình.


Kiều Phượng Nhi khi nhìn thấy Trương Lăng Đông bước đến, sắc mặt băng hàn xuống, tên này quả thật như keo con chó luôn bám dính lấy nàng, nàng lớn tiếng quát:
- Trương Lăng Đông! Sao anh lỳ quá vậy? Tôi không có yêu anh, chúng ta chả là gì của nhau cả!


Không để ý đến sự khó chịu của Phượng Nhi, Trương Lăng Đông lạnh lùng nhìn sang Thẩm Ngôn.
- Cậu là Thẩm Ngôn sao? Nghe nói cậu và Kiều Phượng Nhi yêu nhau?
- Này Lăng Đông, Thẩm Ngôn không có liên quan gì đến chuyện này, anh…


Kiều Phượng Nhi vô cùng lo lắng cho Thẩm Ngôn, thực lực tên này là Nhị tinh sơ kỳ, nếu Thẩm Ngôn vì mặt mũi mà ngạnh cứng thì chỉ có tìm khổ mà thôi.


Nhưng không đợi nàng nói hết thì Thẩm Ngôn đã kéo nàng nhào vào trong ngực hắn, nàng muốn giãy dụa ra nhưng phát giác được eo mình đã bị hắn ôm cứng ngắc.
- Cô ấy là người yêu của tôi, có chuyện gì sao?
Thẩm Ngôn nét mặt như thường không nhanh không chậm đáp.


- Với thực lực của cậu thì không có khả năng bảo vệ cô ấy đâu!
- Có phải không?
Thẩm Ngôn híp mắt cười rất tươi, hắn kéo Phượng Nhi ra sau lưng mình, bước tới vỗ vai Trương Lăng Đông, miệng kề vào tai hắn nói nhỏ.


- Tôi nghe nói cậu là hệ Sức mạnh đúng không, vừa lúc tôi hệ Nhanh nhẹn, muốn đọ sức mạnh nhục thân với nhau không?
Trương Lăng Đông nghe Thẩm Ngôn nói như thế, chỉ là lắc đầu khinh thường, tên này so ra với Tống Thanh Thư, còn ấu trĩ hơn rất nhiều, hắn đang muốn mở miệng thì phát giác vai trái chợt nặng.


Két …két
Tiếng từng bó cơ ma sát vang lên, bàn tay Thẩm Ngôn như gọng kìm đang quắp thẳng vào bả vai hắn.
- So nhục thân với ta sao?
Trong mắt Trương Lăng Đông lóe lên chiến ý, cơ thể hắn căng cứng, gân xanh chằng chịt nổi lên, ngạnh kháng lực ép từ tay Thẩm Ngôn đang đè xuống.


- Ảo tướng sức mạnh, mày tưởng…Phốc…
Trương Lăng Đông lời còn chưa nói hết, đau đớn từ vai truyền đến khiến hắn cắn phải đầu lưỡi không nói ra lời.
Vai trái hắn đã bị bóp biến dạng…
Oành!


Một tay Thẩm Ngôn chấn xuống như cửu sơn, hai chân Trương Lăng Đông không chống nổi cự lực ấy, lập tức quỳ mọp xuống.
Hai đầu gối hắn đánh ra một hố to run rẩy như đánh lô tô, lập tức dọa sợ đám người xung quanh.


- Ủa! Đây không phải Lăng Đông thiếu gia của guild Bạch Dương sao? Sao tự nhiên lại quỳ xuống như thế?
- Ta kháo! Nữ nhân mà hắn quỳ trước mặt không phải là cô gái lúc trước hắn đánh sống chết để tranh giành sao?
- Đúng a…chắc là quỳ cầu hôn.


- Oa thật là lãng mạn a, ta cũng muốn trước mặt mọi người có một chàng trai cầu hôn ta như thế!
- Thôi đi má, má dòm lại mình trước đi, con lạy!
-…


Bọn họ nào biết giờ khắc này Trương Lăng Đông đang vô cùng đau đớn, trong lòng hắn đã dâng lên kinh đào hải lãng, tên này là thứ quái vật gì thế này, một tên Nhanh nhẹn thậm chí Nhị tinh trung kỳ cũng không thể nào đè ma sát hắn như thế a.


Vì hai người thuần túy chỉ là ngạnh kháng về lực lượng nhục thân, không hề điều động hệ thống, nên người bên ngoài nhìn vào, chỉ đơn thuần là thấy hai người đang tay bắt mặt mừng mà thôi.
- Cậu…cậu rốt cục là ai?
Oành!


Thẩm Ngôn không có trả lời mà gia tăng thêm lực, xương sống Trương Lăng Đông giờ khắc này muốn gãy, đầu hắng bị đè cắm thẳng xuống đất.
Bộ dáng như dập đầu trước Kiều Phượng Nhi vậy.
- Cái này…?


Kiều Phượng Nhi hoàn toàn mộng bức, tình huống gì đây, Trương Lăng Đông hối lỗi sao?
- Lăng Đông, cái này có chút quá thành ý rồi, tôi chỉ khuyên nhủ cậu nên xin lỗi cô ấy thôi mà, không ngờ cậu lại hành lễ lớn như thế!


Nhìn từ bên ngoài, Thẩm Ngôn là đang vỗ vai Trương Lăng Đông an ủi, nhưng mình Lăng Đông mới biết hắn hiện tại biệt khuất đến mức nào, đau đến không nói ra lời.


- Lăng..Lăng Đông, được rồi, tôi tha lỗi cho anh, từ giờ trở đi anh đừng tiến đến trước mặt tôi là được, tôi mong chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ giao nhau!
Lời nói của Kiều Phượng Nhi rất quyết tuyệt, nó như từng lưỡi đao cứa vào lòng Trương Lăng Đông.


Bị tình địch áp chế gắt gao, lại bị người mình yên nói lời phũ phàng như thế, Trương Lăng Đông hai mắt vô thần, vô lực ngã xuống.
Thẩm Ngôn cũng buông hắn ra, mở miệng nhỏ giọng nói:
- Tôi có thể làm cô ấy hạnh phúc! Cậu yên tâm đi!


Thẩm Ngôn cùng là thật tâm khuyên nhủ Trương Lăng Đông, tên này thái độ hoàn toàn khác Tống Thanh Thư, nếu có thể, Thẩm Ngôn cũng mong kết giao được một bằng hữu.
Trương Lăng Đông ngước nhìn Thẩm Ngôn một cái rồi cúi đầu xuống, không dám nói lời nào…
- Có chuyện gì thế? Mau tránh ra!


Đột nhiên trong đám người có tiếng nói vang lên, Lâm Thác Lan lúc này dẫn một đám người tiến vào, sau khi dạt đám người hóng chuyện qua một bên, hắn nhìn thấy Trương Lăng Đông đang vô lực quỳ trên đất.
- Tình huống gì đây?


Lâm Thác Lan một mực chú ý đến tình huống của Trương Lăng Đông, bây giờ thấy hiện trạng tên này như thế, hắn theo bản năng nhìn về phía người đứng gần Trương Lăng Đông nhất, Thẩm Ngôn.
- Mày làm gì Lăng Đông rồi?


Lâm Thác Lan bọn người đang muốn sấn tới, thì mảnh đất dưới chân họ bỗng sáng lên từng đường văn lộ quỷ dị.
- Này, nơi đây là địa bàn của guild Song Tử, các người có coi chủ nhân ở đây ra gì không?


Người vừa mới nói chính là Lục Thừa Ân, trên tay hắn giờ khắc này vừa bóp nát một viên Đá kỹ năng.
- Lục Thừa Ân? Em trai Lục Vô Song? Này, guild của chúng tôi cũng không phải…
- Truyền tống!
Lục Thừa Ân phất tay như đuổi mấy con ruồi.


Không gian nháy mắt bị uốn khúc, đám người Lâm Thác Lan nhanh chóng bị đá ra ngoài thành, kể cả Trương Lăng Đông đang nằm bẹp trên đất cũng bị mang theo.


Trước khi đi, Trương Lăng Đông nhìn về phía Kiều Phượng Nhi, trong mắt có vô tận lưu luyến, nhưng đến khi hắn nhìn về Thẩm Ngôn, hắn chỉ còn biết cúi đầu.
Thực lực không bằng người, còn có lời gì để nói, nhất là khi đối phương là hệ Nhanh nhẹn mà còn hành mình ra bã như thế…


Tất cả đã chấm dứt, Trương Lăng Đông xụi lơ, hắn hóa thành một đạo bạch quang rồi biến mất.

Trong đây là nội thành nên Lục Thừa Ân chỉ đơn thuần là dùng Truyền Tống để ‘tiễn’ mấy con ruồi này đi mà thôi.


Thẩm Ngôn gật đầu với hắn tỏ ý cảm ơn rồi vươn tay nắm chặt lấy tay Kiều Phượng Nhi cùng Kiều Hoàng Nhi.
- Trương Lăng Đông trải qua anh ‘khuyên bảo’, đã quay đầu hối lỗi rồi, không có ai có thể làm phiền hai em nữa đâu!


Thẩm Ngôn nháy mắt cười cười, truyền một chút lực lượng vào tay hai nàng, dừng ở mức Nhi tinh trung kỳ, vừa lúc mạnh hơn Trương Lăng Đông một chút. Đủ cho hai nàng biết ‘sự thật’ mình là đang áp chế gắt gao Trương Lăng Đông.


Hắn cũng không muốn chứng kiến hai nữ xem mình như quái vật khi biết đẳng cấp thực sự của hắn.
Lời của Thẩm Ngôn là nói trực tiếp cho Tống Thanh Thư đang mộng bức ở kế bên nghe.


Kỳ thực Thẩm Ngôn là muốn điệu thấp một chút, càng tránh gây chú ý thì càng thuận tiện cho mình hoạt động sau này, nếu không thì hắn đã một đấm tiễn Trương Lăng Đông quy tiên rồi, cần gì màu mè như thế.


- Trương Lăng Đông hắn làm sao thế, không phải đánh với ta hắn hùng hổ thế sao, Thẩm Ngôn là bỏ bùa mê thuốc lú gì hắn sao?


Suốt cả quá trình Trương Lăng Đông ‘dập đầu tạ tội’, Tống Thanh Thư cảm giác thế giới quan mình sụp đổ, mẹ nó kẻ đánh bại mình lại hèn nhát như thế, quỳ dưới váy phụ nữ?
- Tao khác với mày, Lăng Đông ạ. Tao sẽ không bao giờ khuất phục, Thẩm Ngôn mày đợi đó!


Tống Thanh Thư nhìn về phía Thẩm Ngôn, ý chiến chiến đấu không giảm mà trái lại tăng cao không ít.

Giữa lúc đó.
- Đinh! Tổ đội đã sắp xếp xong, đang tiến hành truyền tống đến chiến trường!
Truyền tống trong 5...4...3...2....
...........................