Thật sự là hắn có thể hiểu được, chuyện này đối với Cổ Lệ Na Trát mà nói, thật sự là rất khó xử và xấu hổ.
Xui xẻo gặp phải trận kẹt xe nghiêm trọng như vậy, hơn nữa tuyến đường này là vừa ra khỏi cao tốc, thuộc tuyến đường vắng người, muốn đi tìm một nhà dân để đi nhờ cũng không có. Nếu như là nam nhân thì quá dễ xử rồi, cứ trực tiếp ‘đổ nước’ ngay tại ven đường cũng chẳng sao, người bên ngoài chẳng ai thèm nhìn, mà có nhìn cũng không rơi được khối thịt nào, chẳng việc gì phải bận tâm.
Nhưng nữ nhân thì lại không thể thoải mái như vậy được, nhất là Na Trát còn là người của công chúng, không có khả năng tùy tiện làm ra hành vi ‘rải nước’ bừa bãi ở ngoài đường, ngay trước mặt mọi người như thế.
Nếu như trên xe chỉ có một mình nàng còn đỡ, cùng lắm cứ giải quyết ngay trong xe là được, nào về nhà rồi tự mình rửa xe là xong.
Thế nhưng tình huống thực tế là Thẩm Ngôn - một người đàn ông còn sống sờ sờ đang ngồi ngay trên xe, Na Trát đương nhiên không thể hành động như vậy được.
Cho nên nàng chỉ có thể một mực kìm nén, nhưng loại sự tình này cũng không thể chỉ dựa vào ý chí nghị lực là nhịn qua nổi.
Cho nên mới nói con người sống trên đời đều có ba việc gấp.
Đoán chừng nàng cũng là do nín tới hết chịu nổi rồi, cho nên mới có cử động điên cuồng muốn nhảy xuống hàng rào ban nãy.
- Tạ ơn anh!
Nghe Thẩm Ngôn nói mình có thể hiểu được, hơn nữa thấy biểu tình của Thẩm Ngôn đã bình thường trở lại, điều này khiến Cổ Lệ Na Trát nhẹ nhõm không ít, loại cảm giác xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu chết đi mới rồi cũng đã phai nhạt ít nhiều.
- Tôi xin lỗi, nhất định tôi sẽ bồi thường, đợi về nhà tôi sẽ tặng anh hai kiện. . . À không, không, tôi tặng anh mười bộ quần áo mới nhé? Tùy anh chọn, nhãn hiệu gì cũng được hết, vậy có được không?
Thẩm Ngôn lắc đầu, nói:
- Không cần, cô đi xuống trước đi.
Cổ Lệ Na Trát lại sốt ruột lên, nàng bắt lấy bả vai Thẩm Ngôn, sốt sắng nói:
- Anh từ chối nghĩa là anh vẫn không có ý định tha thứ cho tôi, Thẩm Ngôn, anh đồng ý đi mà, có được hay không?
Thẩm Ngôn có chút bất đắc dĩ, nói:
- Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho cô được chưa đại tỷ? Bây giờ thì xuống được chưa? Tôi là nam nhân bình thường, cô bây giờ có khác gì đang khiêu chiến đạo đức và sức chịu đựng của tôi đâu, cô giải quyết xong rồi, nhưng giờ tới lượt tôi khó khăn đây.
Cổ Lệ Na Trát ngẩn người ra, thẳng đến khi cảm nhận được sự tồn tại của vật nhỏ kia thì mới kịp phản ứng, nàng hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người trèo qua ghế lái bên kia.
Thẩm Ngôn nhích nhích người ra khỏi cái ghế ẩm ướt, qυầи ɭót bị ẩm dính chặt vào cơ thể khiến hắn rất khó chịu, dáng vẻ trông còn chật vật hơn kẻ gây họa là Cổ Lệ Na Trát.
- Tôi… anh có thể giữ bí mật chuyện này cho tôi được không, tôi vĩnh viễn cũng không muốn thêm bất kỳ ai khác biết, có điều kiện gì thì anh cứ nói đi.
Cổ Lệ Na Trát không dám liếc nhìn Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói.
Thẩm Ngôn nghe thế nhìn nàng cười cười:
- Việc gì cũng được sao?
Cổ Lệ Na Trát nghe câu này xuất ra từ miệng đàn ông, cỡ nào nghe cũng không đúng, nàng trừng mắt nhìn hắn, hai tay ôm trước ngực.
- Không phải, chỉ những việc trong tầm chịu đựng của tôi thôi!
Thấy trêu tức nàng thành công, Thẩm Ngôn phất phất tay.
- Thôi! Tôi ý nghĩ bình thường, cô đừng có suy nghĩ bậy bạ mà đổ oan tôi!
- Anh…!
Cổ Lệ Na Trát thấy thái độ lòi lõm của Thẩm Ngôn mà không nói nên lời, người con gái nào không nhìn cái bản mặt bần tiện lúc nãy của Thẩm Ngôn mà không liên tưởng đến việc đó chứ.
Nàng quay mặt qua chỗ khác nói với hắn:
- Anh mau nhìn chỗ khác, tôi cần lấy khăn giấy…lau sạch chỗ đó cái đã!
Cổ Lệ Na Trát thẳng thắn nói, tiểu thì cũng đã tiểu lên người hắn rồi, còn nói năng thục nữ gì nữa.
Xì!
Thẩm Ngôn biểu môi nhìn ra phương xa nơi tai nạn xe, không để ý đến nàng.
Cổ Lệ Na Trát xấu hổ một bên vừa cởi quần ra, một bên dòm lom lom Thẩm Ngôn, đề phòng sắc lang này lén nhìn nàng.
Sột xoạt…sột xoạt
Trong xe vang lên tiếng cởi quần áo.
- Hừ! Ba bảo bối còn đang mong chờ tôi đâu, mặc dù cô đẹp nhưng tôi với cô không có quan hệ gì, tôi đây thèm chắc!
Thẩm Ngôn chửi thầm trong lòng, mắt vẫn nhìn ra phương xa.
Bất quá.
Sắc mặt hắn bỗng chốc cứng đờ.
Hắn thấy được nơi xa đang bạo phát đại lương linh lực ba động, những quả cầu lửa đang treo lơ lửng như ma trơi ở đó.
Đám quân lính xung quanh cũng chạy núp sau các xe, đạn đã lên nòng, như sẵn sàng chiến đấu vậy.
- Nằm xuống!!!!
Thẩm Ngôn quát lớn, nhào qua ôm lấy Cổ Lệ Na Trát.
Nàng lúc này bên dưới hoàn toàn trống không, đang định lấy khăn giấy lau khô chỗ đó thì bỗng nhiên Thẩm Ngôn la lớn rồi nhào qua ôm lấy mình.
Dọa cho nàng sợ mất mật.
- Anh…anh đang làm gì đó, buông tôi ra, tôi la lên bây giờ!
- Cậm miệng! Cuối đầu xuống!
Thẩm Ngôn ôm chặt lấy nàng nhấn đầu nàng xuống.
Ầm!!!
Bang bang bang
Bỗng chốc một quả cầu lửa bay sượt qua xe Thẩm Ngôn, bắn thẳng vào chiếc xe phía sau, một quả cầu lửa bắn văng chiếc xe đó, thiêu cháy mọi người nằm bên trong.
Theo tiếp sao đó là hằng hà sa số cơn mưa đạn, bắn vãi ra xung quanh như rãi thảm.
Choang…choang
Đạn xuyên qua xe BMW X , mảnh vụn kính rơi đầy trên người Thẩm Ngôn, Cổ Lệ Na Trát nằm gọn trong lòng hắn, không hề bị tổn thương gì.
- Mẹ nó thật sự khai chiến a! Tình huống gì thế này!
Thẩm Ngôn chửi đổng, người vô tội cư nhiên bị bắn giết, đây là tình huống rất không bình thường, quân đội sẽ không xử lý một cách thiếu kinh nghiệm như thế được.
- Cô mau thay đồ đi!
Thẩm Ngôn thò tay vào túi đồ của nàng móc ra một chiếc váy ngắn mới, hối thúc nàng mặc nhanh vào, nơi đây thực sự không thể ở lâu.
- Anh…anh quay mặt chỗ khác được không?
- Quay cái đầu cô, đạn bắn qua làm sao bây giờ, cô tự thay hay muốn tôi thay giùm cô!
Thẩm Ngôn bắt đầu đe dọa, bây giờ dầu sôi lửa bỏng còn quan tâm cái gì lễ tiết cơ chứ.
Cổ Lệ Na Trát thì khóc không ra nước mắt, nàng đỏ mặt giơ chân lên để cởi hết cái quần cũ ra ngoài.
Ở giữa hai chân thon dài trắng muốt của nàng có thể ẩn ẩn thấy được một bãi cỏ đen được cắt tỉa gọn gàng, xuống chút nữa là hai mép thịt hồng hồng non mượt e ấp…
- Ực!
Thẩm Ngôn bất giác nuốt nước bọt một cái, Chân Long của hắn đối với trinh nữ vô cùng thèm khát, Thẩm Ngôn tưởng đâu trong giới showbiz này, Nhiệt Ba cùng Dương Mật còn ‘nguyên tem’ đã là hiếm gặp, không ngờ hôm nay Cổ Lệ Na Trát cũng là trinh nữ a.
Áp chế Hồn Đan điên cuồng vũ động trong lòng, mắt hắn nhìn qua chiến trường.
Thần thức của Thẩm Ngôn hiện tại không dám phát ra, hắn bây giờ chỉ là một Trúc cơ nhỏ yếu, ngộ nhỡ linh lực phát tán ra, bọn kia lại tưởng là đồng bọn thì lại không ổn.
Thời thời khắc khắc chú ý đến Thẩm Ngôn, Cổ Lệ Na Trát thấy hắn nhìn chằm chằm nơi đó của mình nuốt nước bọt một cái, nàng là xấu hổ muốn chết.
Hôm nay ra đường không coi ngày a, tiểu trên quần người này không nói, hơn nữa còn cho hắn xem ‘sò lông’ miễn phí nữa, trận này làm ăn quá lỗ vốn rồi.
- Tôi…tôi không có đem theo qυầи ɭót mới!
Vừa mới mặc chiếc váy ngắn vào xong, cảm thấy ‘bé sò’ phía dưới lạnh sưu sưu nàng mới sực nhớ không có mang theo qυầи ɭót mới.
- Hay anh chờ một chút…tôi mặc lại cái qυầи ɭót cũ!
- Mặc cái rắm, sinh tử cận kề rồi, váy với chả quần!
Thẩm Ngôn tức giận mắng, đạn bay như mưa thế kia, còn không biết khi nào nàng bị trúng đạn nữa.
Thẩm Ngôn không cho Cổ Lệ Na Trát phản bác, một cước đập văng cửa xe hơi ra ngoài, hắn nhanh chóng bế thốc nàng dậy, chạy ra ngoài.
- Bám chắc vào!!!
- Ai nha!
Cổ Lệ Na Trát sợ hãi ôm chặt lấy Thẩm Ngôn, nàng có thể cảm nhận thấy từng viên đạn sượt qua hai người.
Thẩm Ngôn chạy đến ven đường, khi đến đoạn hàng rào sắt, hắn khụy người xuống, năng lượng dồn vào hai chân.
Ầm!
Thẩm Ngôn như cái lò xo phóng lên cao, nơi hắn phóng lên tạo thành một cái lỗ lớn, thân hình hai người bay cao lên hai mét rồi rơi xuống đồi dốc phía dưới.
- A..aaaaa..a
Cổ Lệ Na Trát vô cùng sợ hãi, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, chỉ sợ mình rơi ra ngoài mà thôi.
- Này…cô ôm tôi thế đủ chưa?
Không biết bao giờ, Thẩm Ngôn vỗ vỗ eo nàng vấn đạo.
- A…
Cổ Lệ Na Trát nghe ngác nhìn quanh, hai người bây giờ đã đứng phía dưới con dốc, nàng nhìn lên độ cao 4- m mà hai người nhảy xuống, trong đầu có chút mộng.
Nàng xấu hổ từ trên người hắn trèo xuống.
- Cầm áo khoác quấn quanh hông che lại, tôi lên xem tình hình một chút rồi quay lại ngay!
Không đợi Cổ Lệ Na Trát nói tiếp, Thẩm Ngôn vung cho nàng một chiếc áo khoác, nói một tiếng rồi lại nhảy phốc lên trên.
- Xem ra cũng biết quan tâm đến người ta a, Thẩm Ngôn…anh là loại người gì, tôi nhất định phải tìm ra bí mật của anh…
Cổ Lệ Na Trát rất lo lắng cho Thẩm Ngôn, trong mắt nàng lóe lên dị sắc, lòng thầm nhủ.
Hiếu kỳ là bản tính vốn có của phụ nữ, hôm nay Thẩm Ngôn đã vô tình gieo hạt giống này vào trong lòng nàng, ngày sau chỉ còn chờ hạt giống ấy sinh trưởng và phát triển mà thôi…
…………………….......