Thẩm Ngôn nghiêng người về phía trước, hiếu kỳ muốn nhìn thử xem rốt cuộc trong bụi cỏ có cái gì mà cứ va chạm xột xoạt như thế.
Nào ngờ tay hắn còn chưa kịp đụng đến đám cỏ kia, một con rắn hổ mang đen sì đột ngột ngóc thẳng đầu dậy, từ trong bụi cỏ nhìn chằm chằm về phía hắn.
Iris thống kê qua thông tin loài rắn.
[Rắn hổ mang chúa - Ophiophagus hannah
Kích thước: 4m
Cân nặng: 6.15kg
Số đo ba vòng:…..]
“Đi vào trọng tâm!!!” Thẩm Ngôn nghiến răng nghiến lợi, ta cần số đó ba vòng nó làm cái quỷ gì, tưởng đó là Thanh xà Bạch xà mà bay vào húp à.
Iris: “……….
[Nếu bị rắn hổ mang cắn sẽ chết trong 30 phút]”
Thẩm Ngôn toát mồ hôi hột, khoảng cách giữa rắn hổ mang và cái đầu của Thẩm Ngôn hiện giờ chắc chỉ cách nhau tầm hai ba mươi centimet, nó dựng thẳng đứng phần thân trước, cao tầm ngang mặt Thẩm Ngôn, cái miệng đỏ lòm nhe ra, thấy rõ cả răng nanh, hoàn toàn là bộ dáng tùy thời chuẩn bị công kích đối phương.
Chứng kiến cảnh tượng đó, thân thể Thẩm Ngôn bất giác cứng đờ, không biết phải phản ứng như thế nào. Hắn sống cả hai đời, xem như cộng lại cũng được mấy chục tuổi rồi, thế nhưng lúc còn bé thì từng gặp qua rắn cỏ ở dưới quê, mấy con rắn đó đều không quá lớn, nơi nào từng thấy qua đại gia hỏa to lớn như này.
Hắn muốn sử dụng [Thiểm điện bộ cước] tránh thoát nhưng vừa khởi động liền toàn thân thoát lực, bất giác ngã sắp người về phía trước. Con rắn cảnh giác được nguy hiểm đột nhiên vươn đầu về trước cắn tới, cũng may trong nháy mắt hắn vận toàn lực bật về vị trí cũ, né cú đớp của con rắn, cú bật này làm hắn hiện tại không còn khí lực, đừng nói tránh né con rắn, đi bộ còn khó.
Thẩm Ngôn động cũng không dám động, đến hít thở cũng không dám nốt, hắn chỉ sợ mình hít vào mạnh quá sẽ kích thích đến vị đại ca trước mắt này, biết đâu khiến nó khó chịu, lại nhào lên cho mình một ngụm nữa thì toi đời.
Một người một rắn cứ cầm cự tư thế nhìn chằm chằm nhau như vậy hơn mười phút, rắn hổ mang không dự định quay đi, Thẩm Ngôn tự nhiên cũng không dám động.
Mà đúng lúc này, có một nam tử đeo kính đen, dáng vẻ tầm trung từ trong nhà nghỉ đi ra.
Cách thật xa thì người đàn ông nọ đã trông thấy Thẩm Ngôn đang ngồi bất động, dáng vẻ cứng đờ tựa như thạch nhân, vì vậy không tự chủ được liền liếc mắt sang nhìn hắn.
Càng đến gần, anh ta càng khó nhịn được tò mò, bởi vì dáng ngồi của Thẩm Ngôn thật sự là quá mức cổ quái, một chút động đậy cũng không, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Người đàn ông nọ bèn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn, đoạn hỏi: "Người anh em, anh đang làm cái gì mà. . ."
Lời nói của người kia lập tức khựng lại, y hệt như Thẩm Ngôn, thân hình đang nghiêng về trước của anh ta cũng bất động toàn tập.
Rắn hổ mang đen như mực kia thấy có thêm người xuất hiện thì liền đảo ánh mắt, hết quay sang Thẩm Ngôn lại quay sang dòm người nọ. Một bộ dáng “ I Đớp You”
Cục diện giằng co từ một người một rắn, nay đã biến thành hai người một rắn.
"Kìa. . . Người anh em, anh mau mau dạy bảo con rắn đó, bảo nó đừng có làm bừa ha."
Hầu kết nam tử khẽ động một cái, nhỏ giọng nói với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn không dám quay đầu, cố sức thì thầm qua kẽ răng lại một câu: "Nó dạy bảo tôi thì đúng hơn, nè, anh giẫm chân tôi rồi."
"Tôi… tôi không dám động, nó sẽ không cắn người chứ?"
"Sao tôi biết được? Anh có thể thử một lần xem, tôi cảm thấy nó là đang phô trương thanh thế thôi, nói không chừng anh hù nó một cái, nó sẽ lập tức rút về bụi cỏ đấy."
Người đàn ông thấp bé nọ đương nhiên không nghe lời xúi bậy của Thẩm Ngôn, anh ta chỉ u oán liếc nhìn hắn một cái, không dám nói thêm lời nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thẩm Ngôn và anh chàng xui xẻo nọ đều hóa thân thành hai hòn vọng phu đúng nghĩa.
Trong khoảng thời gian đó, có không ít chiếc xe lui tới trước cửa nhà nghỉ lớn, cũng có người qua đường tò mò nhìn xem bọn hắn đang làm trò gì.
Bất quá lòng hiếu kỳ của mọi người tựa hồ cũng không có mãnh liệt như anh chàng xui xẻo kia, nhiều lắm thì chỉ quay đầu lại ngó nghiêng hai người Thẩm Ngôn vài cái chứ chẳng ai tiến lại gần bọn họ cả.
Thẳng đến khi. . .
"Ồ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ghé vào phía trước cửa sổ, nghiêng cái đầu nhỏ nhắn ra nhìn, càng nhìn lại càng nhíu mày, nàng vội gọi Dương Mật tới coi thử.
"Mật tỷ, cậu xem xem kia có phải là Thẩm Ngôn hay không? Bên cạnh hắn hình như là Hoàng Bác ca nhỉ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngoắc ngoắc Dương Mật đang ngồi ngốc trên giường, Dương Mật liền buông kịch bản xuống, để trần đôi chân trắng nõn, nhanh chóng đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua rồi kỳ quái đáp: "Là bọn họ đúng rồi, nhưng hai người đấy làm thế nào mà quen nhau vậy?"
Nhà nghỉ lâm thời này không chỉ có đoàn làm phim « Lạc Nhạn Trường Phi » của các nàng đang thuê, mà còn một đoàn làm phim khác cũng bao hết phòng còn lại của nhà nghỉ.
Mà Ảnh đế Hoàng Bác chính là nhân vật nam chính bên đoàn làm phim kia, việc này Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều biết rõ, trước đây các nàng còn từng cùng Hoàng ca ăn một bữa cơm với nhau, mối quan hệ không tính là quá thân quen, nhưng cũng có thể tạm coi là bằng hữu.
Địch Lệ Nhiệt Ba chống khuỷu tay trên bệ cửa sổ, hai tay ôm lấy gương mặt xinh đẹp, hừ hừ một tiếng, nói: "Tên gia hỏa này chắc chắn có bí mật, rất có thể là đại bí mật không chừng."
Dương Mật nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói vậy, buồn cười đáp: "Cứ làm như cậu không có ấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười khanh khách: "Tớ nói là đại bí mật, không thể cho ai biết được kia kìa, mà cậu không phối hợp với tớ được à? Sao cứ thích bắt bẻ thế."
Dương Mật trợn mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó quay trở lại giường, kéo tấm chăn mỏng lên che đi đôi chân dài miên man trắng ngần của mình, đoạn nhỏ giọng đáp: "Cậu đừng hóng chuyện của anh ta làm gì, ai mà chẳng có bí mật riêng không muốn người khác biết? Vả lại, người ta có bí mật thì có quan hệ gì với cậu đâu?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nguầy nguậy: "Lời này của cậu lại không đúng rồi, làm sao lại không có quan hệ được, anh ta là chồng của tớ đấy."
Dương Mật làm mặt quỷ, trêu chọc nàng ta: "Xem cậu nói kìa, chẳng phải một năm sau cậu liền ly hôn anh chồng này sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy, gương mặt xinh đẹp bỗng hiển hiện vẻ thẫn thờ, nàng thở dài nói: "Cũng thật sự là xui xẻo, cậu nghĩ đi, tớ cái gì cũng không làm, vô duyên vô cớ lại biến thành đã có một đời chồng, Mật tỷ, cậu nói thử, liệu tương lai nhóm chúng ta nếu yêu đương kết hôn, đối phương có thể đặc biệt để ý đến vấn đề này hay không?"
Dương Mật hừ một tiếng, đáp: "Cậu cũng đâu phải không có nam nhân theo đuổi, nếu gặp phải loại người để ý đến sự tình này thì rõ ràng kẻ đó chính là lòng dạ hẹp hòi, cũng không đáng để cậu phải gả cho hắn."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ miên man. Cuối cùng nàng buồn bực lắc đầu, tiếp tục quay về phía khung cửa sổ nhỏ, bâng quơ ngồi nhìn Thẩm Ngôn và Hoàng Bác ở xa xa dưới kia.
Mười phút sau. . .
"Mật tỷ, Mật tỷ, cậu mau tới đây!"
"Lại làm sao?"
"Cậu mau tới đây đi!" Địch Lệ Nhiệt Ba ngoắc tay lia lịa.
Dương Mật nghe vậy liền buông quyển kịch bản xuống, đi tới trước cửa sổ, nhìn theo hướng tay Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, gương mặt xinh đẹp của nàng liền hiện lên vẻ kinh ngạc, hai người kia thế nào mà vẫn còn ngồi ì ra đấy mãi vậy?
"Nãy giờ bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế đó hả?" Dương Mật hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc gật đầu, nói: "Vẫn luôn ngồi y hệt vậy, tớ nhìn chăm chú lâu lắm rồi đó, khẽ động cũng không, nhúc nhích cũng không, cứ y như bị điểm huyệt."
Dương Mật trầm ngâm một lát, sau đó phất tay bảo: "Đi, chúng ta đi xuống xem một chút."
Hai cô gái nhanh chóng xỏ giày vào, sau đó đi xuống lầu, thẳng bước ra trước cửa nhà nghỉ.
Vừa tới gần, Dương Mật đột nhiên níu lấy cánh tay của Địch Lệ Nhiệt Ba, giữ chặt nàng ta đứng lại.
"Làm sao. . ."
"Xuỵt!"
Dương Mật trừng mắt, vội vàng đánh gãy lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó khẽ khàng chỉ chỉ vào con rắn hổ mang đang so kè trước mặt Thẩm Ngôn và Hoàng Bác.
Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình kêu lên, hai tay vội vàng che miệng.
Rắn chính là con vật trời sinh liền dễ tạo thành cho người ta một loại cảm giác sợ hãi, mặc dù so sánh với những sinh vật khác, bọn chúng chưa hẳn đã là những con vật nguy hiểm nhất, thế nhưng nếu nói về nỗi sợ hãi và chán ghét trong lòng con người, loài rắn tuyệt đối phải đứng top trên bảng xếp hạng.
Mà đối với hai cô gái này, Dương Mật còn đỡ, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba đặc biệt sợ rắn, nàng có thể nhẫn nhịn chưa hét toáng lên rồi bỏ chạy hoàn toàn là bởi vì lo lắng cho an nguy của Thẩm Ngôn cùng Hoàng Bác, sợ con rắn bị giật mình rồi xông lên cắn hai người.
"Đi, mau đi tìm người cứu bọn họ."
Dương Mật tương đối trấn định, vội lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba chạy ngược về bên trong khách sạn, nàng biết rõ tình huống này nàng và Địch Lệ Nhiệt Ba khẳng định là không ứng phó được.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Ngoài một con rắn ra thì chẳng có gì khác.
Nhưng vạn nhất con vật kia xông lên cắn Thẩm Ngôn và Hoàng Bác một ngụm, vậy thì nói không chừng sẽ nháo ra mạng người rồi.
Mà đã dính tới mạng người thì đương nhiên là việc quan trọng, hai nàng không dám tự tiện làm chủ.
Tại nhà nghỉ này, không có người nào mà không nhận ra Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba.
Vì vậy khi hai nàng vừa mở miệng cầu trợ giúp, toàn bộ khách sạn đều sôi trào rồi, đã vậy một trong hai người bị nạn còn là Hoàng Bác, nhân viên công tác của đoàn làm phim, nhân viên phục vụ... một nhóm người liền hối hả chạy ra bên ngoài xem xét tình hình.
Động tĩnh ầm ĩ đằng sau khiến Thẩm Ngôn và Hoàng Bác sợ đến lông mày dựng thẳng, bọn họ lo đám người bên đó sẽ kinh động đến vị đại gia rắn hổ mang trước mắt.
"Má ơi, ở đâu ra một đại gia hỏa lớn như thế?"
"Đây là rắn hổ mang à, không đúng, là rắn hổ mang chúa sao?"
"Có gì khác nhau hả?"
"Rắn hổ mang chúa độc tính mạnh hơn, chỉ cần cắn một cái, chết trong ba bước đi.” Một tên chém gió.
“Ồ tôi tưởng bị nó cắn ba giây sau chết ngay mà.” Một con hàng khác nói chen vào.
". . ."
Người đến không ít, trên mặt bọn họ cũng đều là dáng vẻ lo lắng, nhưng trên thực tế đứng đầy ra đấy cũng chẳng có ích lợi gì, cả đám vây quanh ở nơi đó chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận, lấy điện thoại livestrem, đăng tiktok, chụp ảnh lưu niệm các loại nhưng tuyệt nhiên không có một ai tiến lên.
Thật ra cũng không thể bàn đến chuyện gan dạ hay nhát gan, thật sự là cái tình huống trước mắt có chút khó khăn, rắn hổ mang cách Thẩm Ngôn cùng Hoàng Bác quá gần, ai cũng không dám cam đoan xông lên rồi thì hai người bọn họ sẽ không đột ngột bị rắn xổ lên cắn.
Mà vạn nhất nếu hai người bọn họ bị cắn, vậy trách nhiệm này tính cho ai?
Một nhóm người thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại báo cảnh sát, tìm nhân viên chuyên nghiệp của đội phòng cháy chữa cháy đến xử lý.
"Ngươi nói con rắn đó có phải là bị hỏng đầu hay không, đi cũng không đi, cắn cũng không cắn, cứ ở chỗ này nhìn chằm chằm chúng ta, bộ nó không thấy mỏi cổ à?"
Hoàng Bác và Thẩm Ngôn vẫn giữ cái tư thế kỳ quặc kia, đưa lưng về phía đám người đằng sau. Hoàng Bác chớp chớp mắt, mấy giọt mồ hôi nặng nề rơi qua mi mắt, nhưng Hoàng Bác tuyệt đối không dám đưa tay lên lau. Anh ta khẽ thì thầm với Thẩm Ngôn đang ngồi cạnh.
Thẩm Ngôn nhỏ giọng đáp lại: "Dám chừng nó cũng đang nghĩ như vậy đấy, có thể nó đang chửi thầm trong đầu, mẹ nó, hai người này điên rồi à, động thủ cũng không động thủ, đi cũng không đi, rốt cuộc là muốn làm gì đây?"
"Phốc!"
Hoàng Bác bị chọc cười, nhưng rất nhanh anh ta liền nghiêm chỉnh lại, tiếp tục duy trì thân hình nghiêng đầu về phía trước như cũ.
Còn may mà vận khí của hai người cũng không tệ, đội phòng cháy chữa cháy của Hoành Điếm cách nhà nghỉ rất gần, nhân viên bên đó chỉ mất hơn mười phút đã có mặt.
Mấy anh thanh niên bên đội phòng cháy khi chứng kiến cảnh tượng này cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ lại có đến mấy nghệ sĩ đang đứng tụ tập quanh đó, mà đại minh tinh người người nhà nhà đều biết - Hoàng Bác còn là một trong hai người đang bị rắn kiềm chế ở bên kia.
Phải thẳng thắn thừa nhận là bọn họ làm nhiệm vụ đã nhiều năm như vậy, đây cũng có thể xem như là sự tình khá kỳ quặc trong vô số vụ mà họ đã giải quyết.
--------