Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 12: Thả rông.

Sáng ngày hôm sau, khoảng 5h.
“Đinh! Tái tạo cơ thể, hoàn thành!
Tiến hành nâng cấp thành công.!
Đinh!
Ký chủ: Thẩm Ngôn
Đẳng cấp: Chuẩn Nhất tinh.
Tinh thần: 30/100
Nhanh nhẹn: 200/100
Sức mạnh: 05/100
Độ quá tải: 0% (an toàn)
Kỹ năng: Trù nghệ đỉnh cấp (23/200)


Công pháp: [Thiểm điện bộ cước] sơ cấp, trong khoảnh khắc tăng mạnh tốc độ ra chân, khi luyện tập thuần thục tốc độ càng nhanh, khi đỉnh cấp có thể ra chân với tốc độ âm thanh, có thể kết hợp với các công pháp cước bộ khác.”


Thẩm Ngôn chậm rãi mở mắt, đầu óc có chút mơ hồ nhìn sang xung quanh. Hắn ngày hôm qua nhận được truyền thừa, bị ngất xỉu một ngày một đêm, bỗng chốc thâm âm Iris vang lên làm hắn bừng tỉnh, cảm giác trong cơ thể tràn ngập sức mạnh, không còn đau đớn như ngày hôm qua.


“Họa tào!! Chuẩn Nhất tinh! Kém chút xíu nữa là được Nhất tinh sơ kỳ rồi! Hơn nữa còn kiếm được một bộ công pháp nữa, vật bảo mệnh a, trong thời điểm mình còn yếu như hiện tại thì dùng để chạy trốn là tuyệt vời.” Thẩm Ngôn bật thốt.


“Iris! Đây rốt cuộc là thế nào, tại sao Nhanh nhẹn ta lại được đến 200 điểm?” Hắn hỏi.
“Tuy là Chuẩn nhất tinh nhưng với 200 điểm nhanh nhẹn, chủ nhân có thể so với Nhị tinh sơ kỳ.
Trải qua nâng cấp, hệ thống đã biết được thêm một số thông tin.


Mỗi một cá thể hệ thống chỉ có từng loại Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Tinh thần, tương ứng với cấp S,N,T. tuy nhiên chủ nhân là dị biệt, chủ nhân nắm giữ cả ba chỉ số sức mạnh, tinh thần và nhanh nhẹn. Có thể nói chủ nhân mạnh gấp 3 lần cá thể bình thường, chưa kể thuộc tính tương hỗ, điệp gia tạo ra sức mạnh khó thể tưởng tượng.”


Thẩm Ngôn đứng dậy, đi về phía khách sạn, nghe nói thế hít một ngụm lãnh khí.
“Ta mạnh như vậy, cũng quá bug đi chứ!”


Iris đáp: “Cũng có một khuyết điểm là chủ nhân phải nâng cấp đủ yêu cầu của cả ba nhân tố sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần. Sở dĩ chủ nhân tuy được 200 nhanh nhẹn, nhưng sức mạnh, tinh thần quá yếu nên chỉ là Chuẩn nhất tinh. Bình thường 200 nhanh nhẹn đã là Nhị tinh sơ kỳ”


Thẩm Ngôn nắm tay nắm chặt, thầm nhủ trong lòng, tuy muốn làm tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm nhưng cũng là một cường giả tiểu bạch kiểm a.


Thông qua hệ thống hắn cũng biết được, con Lucky có nhắn nhủ do đã chán ghét cuộc sống chém giết nên lựa chọn ra đi, truyền hết năng lượng còn sót lại cho Thẩm Ngôn. Dù biết một thân chó tuổi thọ 20 năm đã là điều hiếm gặp nhưng hắn trong lòng cũng hết sức thương tiếc một đời cẩu cường giả của nó. Đồng thời càng thúc đẩy quyết tâm tìm kiếm người thân của hắn, chí ít hắn biết được trong cuộc thí nghiệm cũng có gia đình của hắn.


7h sáng, hắn đứng trước cửa khách sạn, vừa định tiến lên phòng thì đã bị quản lý sảnh khách sạn giơ tay ngăn hắn lại.


“Vị tiên sinh này, ngài có phải đi nhầm chỗ không vậy, nếu ngài muốn tìm thuê nhà trọ, xin mời ngài đi qua phía nhà trọ đối diện, cam kết rất phải chăng.” Quản lý mỉm cười nhìn hắn, trên mặt hiện lên vẻ khinh miệt.


“Này là trường hợp gì? Như thế nào tôi vừa thuê phòng hôm qua mà, chìa khóa tôi còn giữ đây này!” Vừa nói Thẩm Ngôn vừa lục lọi vào túi quần, nhưng vừa sờ xuống hắn sững người, bộ dạng hắn hiện giờ tàn tạ không chịu nổi, như tên ăn mày, quần áo rách nát, đừng nói là chìa khóa, ngay cả tiền cũng toàn bộ hỏng mất.


Mọi người trong sảnh nhìn hắn tần ngần đứng đó không chịu đi, thầm nghĩ chẳng lẽ là ăn vạ đi? Quản lý thấy hắn loay hoay đứng đó thoáng nhíu mày, cũng chẳng nói nhiều nữa nhìn về phía hai bảo vệ đứng phía xa, nháy mắt ra hiệu.


Không nhiều lời, hai tên bảo vệ hùng hổ tiến đến hai bên Thẩm Ngôn, mỗi tên muốn cắp một bên nách hắn muốn kéo ra ngoài. Thẩm Ngôn phản ứng rất nhanh, nhảy ra phía sau tránh thoát vòng tay hai người.
Hiện giờ hắn muốn thử sức mạnh của mình, [Thiểm điện bộ cước] phát động.


Tinh khí thần dồn vào hai chân, từng bó cơ nhận được chỉ lệnh từ trung khu thần kinh, nháy mắt súc tích lực lượng, nhanh chóng nóng lên, âm thanh xương cơ rền vang như Ferrari 488 Pista công suất 710 mã lực, vận sức phóng về phía trước. Hắn thoáng chốc như một cơn gió, mỗi một bước đi được 10m xa, bất chợt thắng kít….kít…. lại trước máy quét nhân dạng.


Mọi người nhìn qua một màng mông bức, há to miệng, cái này cũng quá nhanh đi, chẵng lẽ là ngôi sao điền kinh nào đó diễn “Đại gia điền kinh giả nghèo bị khách sạn 5 sao khinh và cái kết”
Bọn họ vội vàng chải chuốt, vén gọn tóc tai nhìn dáo dác xem có camera giấu ở đâu không.


Trong lúc mọi người còn đang bất ngờ, khi hắn thắng lại tạo một luồng cuồng phong ma sát lẫn nhau thổi qua trong đại sảnh, thổi tốc váy đám thiếu nữ đang nhiều chuyện gần đó, cảnh xuân bỗng chốc tỏa ra hào quang thật nhiều màu sắc, nào là trắng tinh khiết, xanh xuân thì, tím quyến rũ, đỏ năng động, có ren, lọt khe các loại…còn có..Phốc!!!...Thẩm Ngôn bịt máu mũi, nhìn về phía một em nhân viên khách sạn đang la toáng lên đỏ mặt hớt hải che váy mình xuống, bất giác giơ lên ngón tay cái, vẻ mặt ɖâʍ tiện.


“Cả rừng u minh a, không ngờ có một em lại có sở thích thả rông a.” Cô gái thấy vẻ mặt gợi đòn của hắn là biết hắn nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi, thật là xấu hổ a, không ngờ sở thích “thông thoáng” của mình bị một nam nhân nhìn thấy, cắn răng nghiến lợi vọt chạy khỏi đại sảnh. “Biết thế lão nương cạo sạch cho ngươi xem mù mắt, cho ngươi xui mười năm, cái tên ɖâʍ tiện!!”


“Tinh! Khách nhân Thẩm Ngôn, ngày vào khách sạn lúc xx/xx/xxxx. Số phòng.....Chúc ngài một ngày vui vẻ” đứng trước máy quét, thanh âm máy móc thoáng chốc vang lên, xác định danh tính của hắn. Do là khách sạn 5 sao nên lúc làm thủ tục, khách vào khách sạn luôn phải quét nhân dạng để dễ quản lý, điều này cứu hắn một bàn thua trong thấy.


Hắn chỉ vào bàng thông báo đồng thời nhìn về phía quản lý:
“Thế này là được rồi chứ, tôi ra ngoài không cẩn thận vấp té, rơi chìa khóa, mấy người cho người đem chìa khóa lên mở giùm tui a.”


Quản lý cứng người, thầm mắng “Ngươi té ở đâu mà té một cái biến thành ăn mày hay vậy?” nhưng bên ngoài vẫn vẻ mặt tươi cười nhìn Thẩm Ngôn nói:
“Thẩm tiên sinh, có gì đắc tội mong ngài bỏ qua, chúng tôi sẽ cho nhân viên lên mở cửa ngay ạ…”


Thẩm Ngôn không nhìn hắn nữa, [Thiểm điện bộ cước] phát động.
Vù…nhấc lên cuồng phong hướng cầu thang đi tới, khi đến trước cầu thang, hắn ngoáy đầu lại, quẳng cho gã quản lý sợi dây thắt lưng, đồng thời cảm thán “Hồng cánh sen a.” rồi thoáng chốc vọt lên lầu.


Tên quản lý không hiểu sao chộp tới dây thất lưng của mình, bất giác nhìn xuống thoáng chốc tái mặt, quần hắn bị tụt xuống từ lâu, hiện ra qυầи ɭót màu hồng cánh sen phô ra tước mặt đám người.


Phốc! Hahaha…đám nhân viên cười nghiêng ngả, nhau nhau quay lại đăng lên tiktok....hai tên bảo vệ cặm cụi một trước một sau hộ giá gã quản lý họ Vương xấu hổ chạy vào trong. Thẩm Ngôn cũng không biết từ đó về sau, tên quản lý từ Vương Tiểu Khải bị đặt biệt danh thành Vương Tiểu Hồng a….


Thẩm Ngôn vào đến phòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì hắn nằm vật ra giường.
“Thể lực ta chỉ đủ hai lần phát động [Thiểm điện bộ cước], tuy nghịch thiên nhưng vẫn là còn quá yếu, cần phải cho mình nhanh chóng mạnh lên.”


Gác chuyện này sang một bên, Thẩm Ngôn nhớ đến Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, trên cơ bản thời điểm các nàng ở trường quay, đều là ăn vội vàng cho qua bữa cùng các nhân viên công tác khác, nghĩa là mỗi người một hộp cơm, mạnh ai nấy ăn.


Buổi tối về lại khách sạn cũng vậy, thỉnh thoảng sẽ nhờ trợ lý xuống mượn bếp của khách sạn làm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là gọi thức ăn từ bên ngoài về.


Thẩm Ngôn cảm thấy mình đã cầm một tháng mười vạn khối tiền của người ta, vậy thì nhất định phải nỗ lực hồi báo đầy đủ, bằng không số ‘tiền lương’ này hắn cầm cũng phỏng tay.


Cho nên hắn liền quyết định sẽ đảm nhận trách nhiệm vấn đề ăn cơm của hai vị đại mỹ nữ kia trong khoảng thời gian bọn họ bận bịu quay phim này. Thẩm Ngôn tin tưởng lấy thủ nghệ của mình, một tháng trả cho hắn mười vạn, các nàng cũng không tính là thiệt thòi.


Sau khi nghỉ ngơi, Thẩm Ngôn mang theo một đống đồ làm bếp từ khách sạn, hướng thẳng về của đoàn làm phim.
Đoàn làm phim cách khách sạn khá xa, từ đây đến đó cũng phải hơn năm sáu km, hơn nữa trời lại đang nóng bức kinh khủng, chưa kể Thẩm Ngôn còn lỉnh kỉnh một đống đồ làm bếp trên tay.


Thẩm Ngôn đi chưa được bao lâu đã ra một thân mồ hôi nhễ nhại, hắn thở dốc hồng hộc, bước chân càng lúc càng nặng nề. Hôm nay hai lần thi triển công pháp đã vắt kiệt lực hắn.


Loại phản ứng yếu ớt không chịu nổi này khiến trong lòng của hắn lần đầu xuất hiện cảm giác bức thiết, hắn thấy cuối cùng mình cũng có mục đích học tập kỹ năng nào rồi.


Những cái khác đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là hắn nên học tập một cái thần kỹ nào có thể giúp hắn tăng lên tố chất thân thể mới được.
Nhanh nhẹn thật đấy nhưng mà không có sức mạnh thì có rắm dùng, không lẽ dùng tốc độ hù chết team địch sao.


Mặc dù hiện tại hắn có cơ bụng sáu múi, thậm chí body còn có cả đường nhân ngư tuyến để khoe khoang, nhưng đây đều là dáng vóc do hệ thống vạn năng ban tặng, trông thì ngon nhưng chân chính muốn dùng lại không dùng được, chẳng khác nào một cái gối thêu hoa chỉ có thể làm màu.


Đi hơn phân nửa giờ, Thẩm Ngôn rốt cục mới tới đoàn làm phim, hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, trông thấy trước cửa một cái nhà nghỉ lớn có một bóng râm khá lớn, hắn bèn đi đến gần đó ngồi xuống, định bụng ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc.


Thẩm Ngôn vừa thở dốc vừa liên tục cầm tờ rơi quạt mạnh để tạo gió mát, thế nhưng mồ hôi trên người còn chưa kịp ráo nước, đột nhiên bụi cỏ trước chỗ hắn ngồi chợt lay động.
Thanh âm Iris đột nhiên phát ra “Cảnh báo nguy hiểm…”