Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 113: Tìm hiểu lý tưởng nhân sinh.

Trên đường trở về khách sạn, Dương Mật đang ngồi vuốt điện thoại, lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đang thất thần, nàng phì cười gõ vào đầu y:
- Em lo lắng cái gì, không phải trên phim người ta cũng có…làm qua địa phương đó sao! Sao phải cứ xoắn xuýt thế?


Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng hồi lâu rồi mới đáp:
- Loại chuyện này, em sao có thể xem qua chứ?
Dương Mật bĩu môi:
- Đừng có mà giả bộ, chị không tin em chưa từng xem loại phim đó đâu.
- Phim ấy ấy thì đương nhiên đã coi, nhưng chưa coi qua cảnh đi ‘cửa sau’ chị nói bao giờ.


Địch Lệ Nhiệt Ba thật thà trả lời.
Nàng ngồi im ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn vội quay sang nhìn Dương Mật, ánh mắt hết sức nghiêm túc.
- Lại làm sao?
- Em minh bạch một chuyện!
- Minh bạch cái gì rồi?
Địch Lệ Nhiệt Ba một phát bắt lấy cổ tay của Dương Mật, khẽ thì thầm:


- Chị có nghĩ giống em hay không, tại sao Thẩm Ngôn lại kể câu chuyện này cho em nghe?
- Vì... vì cái gì?
- Rất có thể là anh ấy đang muốn ám chỉ nhóm chúng ta!
Lần này đến phiên Dương Mật trợn mắt há hốc mồm, nàng cẩn thận nghĩ lại, quả thật đúng là có khả năng này.


Nhưng vấn đề là. . . Thật khó xử, nếu quan hệ theo cách kia sẽ rất đau.
Nếu Thẩm Ngôn nghe được hai nàng có ý tưởng này, sẽ hô to ta oan uổng a, chỉ tùy tiện kể một chuyện cười, không ngờ hai nữ nhân này lại não bổ ra cả đống ý tứ đằng sau như thế.
- Hô, áp lực thật lớn!


Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc bình luận, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Cậu em của Thẩm Ngôn nàng đã nhìn quen, cũng đã ‘dung nạp’ qua rồi, thật sự rất lớn, lần đó nàng chẳng khóc sướt mướt vì đau còn gì.


Dương Mật cũng thấy áp lực hệt như cô em mình, nội tâm hiện tại vô cùng ngượng ngung.
Bởi vì nàng cũng sợ đau mà!
Nhưng nếu từ chối thì chắc chắn Thẩm Ngôn sẽ không cao hứng.


Dù gì thì đây cũng là nghĩa vụ mà người làm vợ như nàng nên đáp ứng đối phương. Ngẫm lại mà xem, nếu ngươi không làm cho nam nhân thỏa mãn về phương diện sinh hoạt, vậy hắn ta ngoại tình thì phải làm sao bây giờ?
Rối não, thật đúng là cực kỳ rối não!


Trên đường về lại khách sạn, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba không ai nói gì với nhau nữa, bọn họ đều đang hoàn toàn đắm chìm vào việc đấu tranh tư tưởng.


Kỳ thật trong lòng bọn họ đã có đáp án, các nàng đương nhiên chọn thỏa hiệp, bởi vì các nàng tự biết, ngoài thỏa hiệp với sở thích của Thẩm Ngôn ra thì còn có thể thế nào được nữa...


Chồng của mình đã đưa ra yêu cầu, không muốn cũng phải chấp nhận, cho nên bảo là xoắn xuýt, chi bằng nói hiện tại trong lòng hai cô gái chỉ đơn thuần là sợ đau mà thôi.

- Bao giờ có thời gian rảnh, chị tìm những đoạn phim có cảnh đó cho em xem một chút với.


Trở lại khách sạn, hai cô gái đi đến trước cửa phòng Thẩm Ngôn, lúc đang định mở cửa vào phòng thì Địch Lệ Nhiệt Ba đột ngột quay sang nói với Dương Mật.
- Chị làm gì có phim nào mà đưa.
- Không phải chị nói mình từng xem qua rồi à?
Dương Mật trừng mắt:


- Chị nói mình xem rồi thì đồng nghĩa là chị có chắc? Mấy thứ đó chị xem chung với mấy đứa bạn cùng phòng từ hồi ở ký túc xá của học viện thôi. Vả lại bây giờ em xem thì làm được cái gì?
- Học chứ làm gì!
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc giải thích:


- Em nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy đây cũng không phải là khó khăn không thể giải quyết được. Chị nghĩ đi, đã có loại phim này, vậy đồng nghĩa với việc có không ít người có thể làm được chuyện đó. Mà những người phụ nữ khác có thể làm được, hai người chúng ta dựa vào cái gì lại không được? Cho nên hiện tại căn nguyên của vấn đề có thể là do hai đứa mình quá sợ đau nên đâm ra ám ảnh tâm lý thôi, hơn nữa còn thiếu kinh nghiệm và kỹ xảo chuyên môn."


- Kỹ xảo? Loại sự tình này. . . Cũng cần có kỹ xảo chuyên môn hả?
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu:
- Không rõ, cho nên em mới muốn học. Trước kia lúc xem phim chị không có lưu ý qua những điều này sao?
Dương Mật giơ hai tay lên trời:


- Đại tỷ à, đã nói là tôi và bạn cùng phòng lén lút xem vài lần trong phòng ngủ thôi, cũng có phải tài liệu học tập đâu mà đại tỷ bảo tôi cầm màn hình lên cẩn thận nghiên cứu qua, vả lại cũng lâu lắm rồi, tôi làm sao mà nhớ rõ được?
- Vậy cũng chỉ có thể lên mạng tìm thôi!


- Em biết trang web nào à?
- Cái gì khó hỏi Google thôi! Có gì đâu!
- Ê mà trang pỏnhub chị thấy không tệ, trên đó toàn gái nga! (vậy mà giả nai kêu không biết @@)
- Xì! Còn trang chinacat nữa, toàn phụ nữ nước mình, cây nhà lá vườn!


- Thôi! Chị thích xem Japan Anti Virus (Jav) của Nhật hơn, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, em nên học cách rên theo họ đi!
(- Google: tôi là trò đùa của hai cô à)
-……
Hai người phụ nữ bất đầu châu đầu ghé tai, xì xà xì xầm đứng trước cửa phòng Thẩm Ngôn bàn chuyện người lớn.


Cơm tối đã qua nhưng bồi dưỡng hai nữ là không thể thiếu, Thẩm Ngôn cố ý chuẩn bị cho Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba hai bát canh bổ khí bổ máu được chế biến từ dược liệu, hương vị có lẽ không quá tốt, nhưng công hiệu thì miễn bàn.


Các nàng tuy đã trải qua tẩy lễ, có một chút xíu tu vi, nhưng dù sao các nàng cũng mới vừa ‘mất máu’ nên Thẩm Ngôn muốn thể hiện một phần tâm ý của mình.


Đây là Thẩm Ngôn căn cứ vào một cái phương thuốc cổ rồi cải tiến lại, hiện tại xem như là phối phương độc nhất vô nhị, chẳng những giúp bổ khí bổ máu, mà lại còn có công dụng tư âm dưỡng nhan, phục dụng đều đặn trong thời gian dài còn có thể làm chậm tiến trình lão hóa, coi như lấy làm lý do lấp ɭϊếʍƈ.


- Chồng à, gần đây nhờ dùng canh của anh mà vóc dáng em ngày càng đẹp hơn, ngoài ra em còn cảm thấy trong cơ thể có nguồn năng lượng dùng mãi không hết nữa!
Địch Lệ Nhiệt Ba ôm lấy cổ Thẩm Ngôn, hôn vào má hắn một cái, nịnh nọt nói. Mà bên cạnh, Dương Mật cũng là gật đầu phụ họa.


- Đúng vậy a, ngày hôm nay em quay cả buổi chiều mà không hề mệt mỏi gì, mấy cảnh quay bay nhảy của em thậm chí không cần dùng người đóng thế luôn!
- Chăm sóc hai em là chức trách của anh mà, anh sẽ giúp cho hai em trẻ mãi không già!
Thẩm Ngôn lôi kéo Dương Mật ngồi vào lòng mình âu yếm một phen.


- Anh chỉ được miệng lưỡi trơn tru thôi ~ ~ !
Hai nàng đã hiểu lầm do thuốc bổ thì cứ cho là vậy đi, ngược lại Thẩm Ngôn đi giải thích lại vô cùng phức tạp.


Nhìn thấy tâm ý của chồng mình, Dương Mật lẫn Địch Lệ Nhiệt Ba đều cực kỳ vui vẻ, thậm chí nỗi lòng rối rắm vì chuyện ‘cửa sau’ ban nãy đều đã quên sạch.


Nữ nhân ấy mà, đối với mấy chữ việc làm đẹp dưỡng nhan luôn luôn coi trọng, thậm chí nhiều người còn đặt nặng việc nhan sắc hơn cả sức khỏe. Không ít cô nàng vì muốn bản thân trở nên đẹp hơn mà suýt đánh đổi cả tính mạng.


Vì vậy nên ăn hai bát canh dược liệu này, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba còn cảm thấy trân quý hơn cả việc được tặng siêu xe hay biệt thự đắt đỏ.
Trong lòng tự nhiên lại khó tránh khỏi cảm giác kiêu ngạo và tự hào một phen. Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là chồng của tôi đó, ngầu hết sức!


Bạn trai người khác hay chồng nhà người ta tặng quà thì nhiều lắm là quần áo, túi xách, đưa xe đưa phòng ở, chồng của bọn tôi trực tiếp dâng tặng thanh xuân vĩnh bảo, các cô có thấy sợ chưa? Ha ha!


- Oa, em có cảm giác hình như da mình căng ra hẳn ấy, chồng ơi chồng ơi, anh nhìn đi, thật sự có hiệu quả đúng không?


Địch Lệ Nhiệt Ba một hơi đem canh uống sạch, không nói đến canh này cũng không quá khó uống, coi như thật khó uống, vừa đắng vừa chát thì đoán chừng nàng cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái. Vì nhan sắc, hết thảy đều có thể dễ dàng tha thứ.


- Tác dụng tâm lý thôi, nào có khoa trương như vậy. Cái này là do em đẹp sẵn rồi! Ngốc ạ.
Thẩm Ngôn sủng nịch nhéo nhéo gò má trắng nõn của Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói tiếp:
- Phải rồi, có chuyện muốn nói với các em.


Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liếc đối phương, trong lòng không tự chủ được đều run lên.
Cả hai tự nhủ, thôi xong, đến rồi, đến rồi!


Hai nàng thật sự rất khẩn trương, đây cũng quá sớm đi, còn chưa tới tám giờ mà Thẩm Ngôn đã muốn làm chuyện ấy ấy ư? Vậy thì đêm nay phải làm những mấy lần lận đây?


Vả lại xem ý tứ của Thẩm Ngôn thì chẳng lẽ anh ấy muốn cả ba người cùng lăn giường với nhau sao? Quá làm khó hai nàng đi, người ta đâu đã chuẩn bị tâm lý, huống hồ chi đề xuất này còn có độ khó cao như vậy nữa.


- Chồng… chồng à, cái kia, bây giờ bọn em còn có chút việc chưa làm xong, bằng không… bằng không chờ một hồi lại nói tiếp nhé?
Địch Lệ Nhiệt Ba một bên ra sức nháy mắt với Dương Mật, một bên ấp úng nói.


- À đúng, đúng rồi, bọn em. . . Ngày mai bọn em có cảnh đối diễn với nhau, vậy mà giờ này lời thoại còn chưa thuộc nữa, em với Nhiệt Ba về phòng khớp thoại với nhau trước đã, tới tối sẽ qua tìm anh sau nha. Được không?
Dương Mật vội vàng hùa theo.


Thẩm Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, nghe Dương Mật nói vậy liền thoải mái gật đầu:
- Vậy hai người mau về phòng luyện tập đi.


Thẩm Ngôn lần này quả là oan uổng. Hắn làm gì có tâm tư nào khác, chỉ đơn thuần là định nói với hai cô vợ nhà mình rằng hắn sẽ dạy bọn họ diễn kịch và ca hát mà thôi.
Chỉ có điều đây cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, bọn họ đang bận thì thôi, lát nữa nói sau cũng được.


Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó mang theo cảm giác áy náy và chột dạ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.


Thẩm Ngôn dọn dẹp xong bàn cơm liền cầm bút ghi âm lên, hắn ngồi xuống cái ghế phía trước cửa sổ quen thuộc, tiếp tục công cuộc ‘sáng tác’ câu chuyện « Quái nhân trộm mộ ».
...
8808, phòng của Dương Mật.


Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, một người ngồi trên giường, một kẻ ngồi trên ghế, lại y hệt như tình trạng lúc chiều ở trên xe, không ai nói gì với ai, đã vậy thần sắc bọn họ đều vô cùng cổ quái.


Trầm mặc gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai cô gái đồng loạt ngẩng đầu liếc nhìn nhau, biểu cảm thật sự khó mà diễn tả.
Quan hệ của hai nàng khẳng định không tệ, thậm chí còn thân thiết hơn bằng hữu bình thường.


Mặc dù về mặt thân phận, một bên là chủ công ty, một bên là nghệ nhân dưới trướng, lại cách nhau đến 10 tuổi, thế nhưng trong sinh hoạt thường ngày, cả hai nàng đều chưa bao giờ đặt thân phận vị trí vào tình bạn của bọn họ.


Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa trò chuyện phiếm, cùng nhau vui vẻ dạo phố mua sắm… tình bạn khuê mật giữa Dương Mật và Nhiệt Ba thật sự khác biệt so với những cô gái khác.
Tuy nhiên họ cũng có những bí mật thầm kín mà không thể nào san sẻ được.
.........................................