Cuồng Tử có chút xấu hổ quay mặt lại, người vừa nói dĩ nhiên là Thẩm Ngôn, chưa tiến vào cửa đã bị mấy con chó này cản lại, làm đàn em như hắn mặt mũi cũng mất hết.
Đứng phía đối diện hai tên bảo tiêu không biết tại sao trong lòng phát sinh một loại dự cảm không tốt, quả nhiên không đợi bọn chúng suy nghĩ lâu, một hắc ảnh đã vọt tới trước mặt một tên, cự chưởng oanh ra đấm thẳng vào ngực của hắn.
Quá kinh hãi, tên này lần đầu tiên trong đời gặp phải đối thủ cường đại như thế này, không thể tránh né, hắn đành dùng hai tay thủ trước ngực, giảm bớt lực tác dụng hết sức có thể.
Bất quá…
Uỳnh!!!
- A…a..a..
Theo một tiếng động lớn cùng một tiếng la thất thanh phía sau, tên bảo tiêu còn lại chỉ kịp nhìn thấy đồng bạn của mình trượt dài từ trên tường xuống, hai cánh tay gãy nát, ngực hắn bị hõm vào lỗ lớn, xem ra không qua khỏi.
- La Hổ!! Mẹ nó mày chết đi!
Nhìn thấy đồng bạn thê thảm như thế, Tôn Lâm giờ khắc này nào giữ được bình tĩnh, quản cái gì đánh mặt với không đánh mặt, hắn mau chóng rút súng ra nhắm về phía tên áo bào đen cao hơn 2m kia muốn nổ súng bắn.
Nhưng sau một khắc, tên cao lớn đó đã như quỷ mị một dạng lướt đến người Tôn Lâm, một bàn tay vươn ra.
Crắc!!
Cây súng hắn cầm trong tay bị sinh sinh bóp cho nát vụng, theo đó bàn tay của hắn cũng bị bóp nát theo, quá đau đớn, Tôn Lâm hét lớn, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã thấy một nấm đấm lớn như cái tô tiếp xúc thân mật với mặt của mình….
…
Trong quán bar lúc này, Chu Đại Hải đang nhâm nhi một ly rượu đỏ, ngồi đối diện hắn là Lâm Đông Lưu. Hai người này là hai lão đại của phân bộ 19 và 20.
- Này Chu ca…anh phái hai tên bảo tiêu ra chắn cửa như thế, có ổn không vậy, ý tôi là không sợ chọc giận Cuồng Tử sao?
Lâm Đông Lưu lúc này thần tình lo lắng nhìn ra cửa, Chu Đại Hải trước giờ luôn có quan hệ thù địch với Cuồng Tử, chẳng qua hai tháng trước, Chu Đại Hải ra một cái giá lớn lôi kéo Lâm Đông Lưu hắn vào cùng phe mình.
Lâm Đông Lưu vốn là dạng người an phận, nhưng tiền tài dụ dỗ đã làm mờ mắt hắn, bản tính Cuồng Tử hắn cũng biết rất rõ, nếu mà chèn ép quá mức, thì tên này sẽ cá chết lưới rách, đến lúc đó anh em trong phân bộ của hắn sẽ chết một cách lãng phí mà thôi.
Chu Đại Hải mở mắt nhìn đến sắc mặt tái xanh Lâm Đông Lưu, thở dài một hơi, tên này quá nhút nhát, hèn chi đứng thứ cuối cùng trong tổng cộng 20 phân bộ là phải.
- Tôi nói này Đông Lưu, với cái ý tưởng này của cậu thì cậu nên sớm rời bỏ cái xã hội thị phi này mà về vườn thì tốt hơn đấy, chúng ta chỉ là cho hắn một cái hạ mã uy mà thôi, với lại chúng ta sẽ sớm có một ngày không chết không thôi với hắn, hắn còn đánh lại người của hai chúng ta sao?
Lâm Đông Lưu ậm ừ đối đáp với Chu Đại Hải, hắn vẫn cảm giác lựa chọn theo phe người này là sai lầm của cuộc đời hắn, bất quá phóng lao thì phải theo lao, mặc kệ hết thảy, Lâm Đông Lưu nâng lên một ly rượu uống lấy lại bình tĩnh.
Ầm!!!
Một tiếng vang lớn từ cửa truyền vào, Lâm Đông Lưu bị dọa sặc phun hết rượu lên mặt Chu Đại Hải, hai người ngoái đầu nhìn lại thì thấy được một người đang nằm trên đất, trên người toàn là mảnh kính vụn, mặt mũi đã hoàn toàn biến dạng, tay phải gãy nát.
- Tôn Lâm! Là ai, là ai làm?
Chu Đại Hải ngồi bật dậy, nhìn vào cách ăn mặc của người nằm trên đất, đây không phải là Tôn Lâm một trong mười tên bảo tiêu mạnh nhất của hắn sao. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn phía cửa vào quát lớn.
- Ha ha ha! Lão Chu, lão Lâm, lâu quá không gặp, cha…quá bar cũng đắt khách quá nhỉ, cung hỉ phát tài, cung hỉ phát tài!
Từ ngoài cửa tiến vào một đám người, đi đầu là Cuồng Tử, vừa vào nhìn thấy rậm rạp hai bên đều là đàn em của hai phân bộ 19,20. Lại nhìn phía xa Chu Đại Hải gương mặt toàn là rượu, bên cạnh Lâm Đông Lưu sắc mặt tái mét nhìn lấy mình, Cuồng Tử một mặt tươi vui như được mùa, bắt đầu cười ha hả phát ra một tràng pháo liên thanh.
- Cuồng Tử! Mày là ý gì đây?
Chu Đại Hải hai mắt lẵm liệt nhìn về phía Cuồng Tử, tay hắn chỉ về phía Tôn Lâm đang nằm thoi thóp. Phải biết 10 tên bảo tiêu là chính tay hắn đào tạo đi ra, ai cũng thâm kinh bách chiến, phế đi một người là mất một người a, ai mà không túc giận cơ chứ.
- A! Xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy hai con chó này ngăn chặn chúng tôi ngoài cửa, không cho Cuồng Tử tôi vào ‘vấn an’ lão Chu đây, tôi chỉ tiện tay giáo huấn qua, không ngờ hai tên này yếu đến thế, chỉ một bạt tay mà đã xỉu rồi!
Cuồng Tử cười hề hề làm lành, có Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất gánh team đứng sau lưng, Cuồng Tử hắn còn sợ gì nữa chứ.
Hắn từ trong túi móc ra 20 vạn tiền mặt ném lên người Tôn Lâm đang nằm bất tỉnh như bố thí ăn mày đồng dạng, coi như là bồi thường.
Chu Đại Hải hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn biết chiến lực Cuồng Tử là chỉ ngang tay với hai người của mình mà thôi, nhưng bây giờ gặp tình huống thế này, xem ra Cuồng Tử có mang hậu chiêu mà tơi. Đánh mặt không thành công, ngược lại thì tiền mất tật mang, nhưng người ta chiếm lý, hắn cũng phải nuốt cơn giận này vào.
- Tốt! Đã quý khách đến thì mau vào trong, chúng tôi đã có chuẩn bị đại tiệc!
- Lão đại! Không xong, La Hổ phía bên ngoài đã tắt thở rồi!
Xoạt
Toàn bộ đàn em trong quán bar đứng lên, lăng lăng nhìn xem đám người Cuồng Tử, chỉ đợi Chu Đại Hải ra lệnh sẽ lao vào chém giết.
- Dừng tay!!! Làm cái gì đó, ngồi xuống cho tao!
Chu Đại Hải quát lớn đám đàn em, trên trán hắn đã bạo khởi gân xanh, nhìn bộ mặt cười giả ngu gãi gãi đầu ‘hối lỗi’ của Cuồng Tử, hắn kém một chút phun một ngụm máu ra ngoài.
Vì để biết tên Cuồng Tử có giấu hậu chiêu gì mà tự đại như thế, hắn nhịn. Dù sao đối phương cũng đã vào địa bàn của mình, như cá nằm trên thớt tùy thời có thể chém giết.
Sau khi dọn dẹp hết thảy, 3 phân bộ bắt đầu ngồi xuống bàn ăn, mà Thẩm Ngôn cùng Thẩm Nhất chỉ là an phận đứng sau lưng Cuồng Tử, Thẩm Ngôn hôm nay là đến áp trận, hắn cũng không muốn nhúng tay vào việc đàm phán của đám người, hắn chỉ muốn làm chưởng quỷ đếm tiền mà thôi.
Trải qua ba tuần rượu, Chu Đại Hải bất đầu đi vào chính đề:
- Tôi nói này Cuồng Tử, chuyện hỏi mua phố thương mại Tân Hoa, giá cả 20 triệu, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Này lão Chu, anh có ép người quá đáng không, phố Tân Hoa là phố sầm uất nhất trong địa bàn của tôi, tiền thuê mặt bằng, tiền bảo kê hàng tháng cũng có năm sáu trăm ngàn. Anh nói 20 triệu mua con phố đó của tôi, quá không nể mặt nhau chứ hả?
Cuồng Tử vỗ xuống bàn một cái, nói lớn. Bầu không khí nháy mắt trầm xuống.
Lâm Đông Lưu nãy giờ ngồi ăn uống khép nép một bên vội vàng hòa giải:
- Bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chúng ta từ từ bàn tính kỹ!
Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho tên đàn em đứng ngay cửa phòng, tên này hiểu ý gật đầu bước ra ngoài. Thẩm Ngôn đứng phía sau thấy được hết thảy, thần thức trải rộng, thấy được phía bên ngoài 200 đàn em đã điều động tới, đứng chật như nêm cối dưới đại sảnh, toàn bộ các cửa ra đều đã khóa kín.
Hắn cười nhạt, quả nhiên là Hồng Môn Yến a.
Sau hơn nửa tiếng lời qua tiếng lại. Cuồng Tử nốc cạn một ly rượu, chốt giá:
- 200 triệu, không mặc cả, tôi bao luôn phí giấy tờ, thế nào?
- Ha ha ha!
Chu Đại Hải nghe nói thế cười lớn, hắn đã thấy được Lâm Đông Lưu gật đầu ra hiệu với hắn, xem ra mọi việc đã được sắp xếp.
- Xem ra mày không hiểu tình huống hiện tại nhỉ, tao nói 20 triệu là nể mặt mày rồi đấy!
Xoạt Xoạt Xoạt
Chu Đại Hải vỗ tay một tiếng, tức thì những tên đàn em đứng sau lưng hắn đều móc súng ra hướng về phía Cuồng Tử.
Chu Đại Hải là đã suy nghĩ kỹ, cho dù Cuồng Tử có hậu chiêu thì sao. Hắn lúc nãy đã gọi thêm 100 đàn em đến tăng cường, tổng cộng 200 người, còn không diệt chết đám này sao?
Cuồng Tử sắc mặt bình tĩnh mỉm cười nhìn xem Chu Đại Hải, nói:
- Mày tưởng tao khi không ngu đến mức đến đây nộp mạng sao? Mày nãy giờ ăn tốt, uống tốt, tao khuyên mày nên cẩn thận một tý, nhỡ đâu thực phẩm quán bar của mày mất vệ sinh thì có mà bị tiêu chảy đó!
Bủm
Bủm
Như để chứng minh lời nói của Cuồng Tử, Chu Đại Hải cùng Lâm Đông Lưu nhất thời phát ra hai tiếng ‘bom’, một mùi hương khí quyến rũ bất chợt truyền ra cả phòng.
Cuồng Tử bịt mũi, quát lớn:
- Mẹ nó mở cửa sổ ra, muốn chơi vũ khí sinh học với lão tử à!
Chu Đại Hải cùng Lâm Đông Lưu chỉ thấy vùng bụng đau đớn dữ dội.
- Mày…
Bủm.
- Mày đã làm…
Bủm.
- Mày đã làm gì tao rồi?
Phẹt!
Chu Đại Hải sắc mặt tái xanh ngã quỵ trên đất, dưới đũng quần hôi thối một mảng, tức giận quát lên.
Cuồng Tử bịt mũi cười lớn.
- Là tao hạ độc đó, mày làm gì tao, tao nói cho mày biết, loại độc này sẽ khiến mày đau bụng tiêu chảy đến mất nước mà chết mới thôi! Khôn hồn thì giao địa bàn tụi bây ra đây! Nếu không, CHẾT!
Với mấy loại hạ độc kiểu này, cấp Tông sư về y học như Thẩm Ngôn thì cứu người đã dễ, mà chế độc giết người càng dễ hơn. Hơn nữa với tu vi Trúc cơ như hắn, hạ độc vào đồ ăn mà không ai hay biết là chuyện qua là dễ dàng.
- Con mẹ nó! Lên, lên! Giết hết đám này cho tao!
Bủm.
Chu Đại Hải ra lệnh cho đám đàn em đang bịt mũi đứng phía sau mình, sắc mặt hắn đã xanh như tàu lá chuối.
………………………