Thẩm Ngôn nghe thế liền vỗ cái bốp lên cặp đào cực mẩy của Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, đen mặt nói:
- Đơn thuần kiểm tra thân thể thôi, ý tứ trên mặt chữ.
Dương Mật tò mò hỏi:
- Bộ thân thể bọn em có vấn đề gì à?
Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp:
- Không có vấn đề gì, chỉ là anh muốn làm một cái bản kế hoạch chăm sóc sức khỏe cho bọn em, cho nên cần một chút số liệu về cơ thể từng người mà thôi. Trị không bằng nuôi, nuôi không bằng phòng, nếu như có thể luôn bảo trì thân thể khỏe mạnh thì cũng không cần phải thường xuyên tới làm bạn với bác sĩ. Vả lại phần lớn bệnh tật cũng là trị ngọn chứ không trị hết được tận gốc, mà bệnh nào cần phải chữa đến tận gốc thì có nghĩa là sau khi chữa trị xong, thân thể bọn em cũng xem như tổn hại nặng nề rồi.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy, trên mặt liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Xem đi, đây chính là người đàn ông của tôi, vừa lợi hại lại vừa quan tâm, chăm sóc bọn tôi biết bao.
Kỳ thực là Thẩm Ngôn lo lắng quá trình cải tạo thân thể cho hai nàng có xảy ra biến chứng gì hay không thôi, Tây y máy móc hiện đại, kiểm tra từng đường tơ kẽ tóc trên người các nàng cho chắc ăn.
- Chồng à, không phải anh biết y thuật sao? Vọng văn vấn thiết cái gì gì bữa anh nói đó, sao còn muốn hai đứa em tới bệnh viện nữa?
Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò hỏi.
Thẩm Ngôn phì cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhiệt Ba:
- Tây y kiểm tra số liệu sẽ toàn diện và chi tiết hơn một chút.
Thẩm Ngôn học y thuật là Trung y, thế nhưng thân là thầy thuốc cấp tông sư, hắn lại không thấy phản cảm với Tây y hoặc các nền tảng y học nước ngoài một chút nào.
Trên thực tế, càng là người có kỹ nghệ cao siêu thì tâm tình lại càng bình thản và khoan dung hơn hẳn, bởi vì bọn họ hiểu được đạo lý biển chứa trăm sông.
Sự cạnh tranh và thái độ nên đối mặt với người hành nghề tương đồng mình không phải là căm thù, dèm pha; mà là nên nhìn nhận nghiêm túc bọn họ, xem xem điểm gì tốt điểm gì chưa tốt để học tập và rút kinh nghiệm từ đối phương.
Dương Mật với Địch Lệ Nhiệt Ba tất nhiên không hiểu những suy nghĩ này trong lòng Thẩm Ngôn, các nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn nói như thế nào thì các nàng cứ nghe lời làm theo là được rồi.
Ba người ở trong phòng một mực ngốc đến giữa trưa, trong lúc đó còn có mấy lần va chạm đến suýt gây gổ. Đều là người trẻ tuổi, lại vừa mới lần đầu nếm được tư vị thần tiên đó, hiển nhiên đều có chút trầm mê.
Nếu không phải hai cô gái không chịu được cảnh ba người ở cùng một chỗ này thì đoán chừng sáng giờ đã có ‘đại chiến ba trăm hiệp’ dữ dội xảy ra rồi.
Cơm trưa vẫn như cũ là Thẩm Ngôn lọ mọ xuống bếp nấu, hai cô gái thì vẫn chí chóe cười nói trên giường.
Thời điểm đang ăn cơm, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đồng loạt nhận được thông cáo của đoàn làm phim, báo rằng buổi chiều vẫn quay phim bình thường.
Mưa bên ngoài đã nhỏ bớt, chỉ còn lẻ tẻ vài giọt đập vào khung cửa sổ phòng bọn họ, không mấy ảnh hưởng tới công việc của mọi người.
Sau bữa ăn, Thẩm Ngôn đưa hai cô vợ của mình xuống lầu, chu đáo tiễn bọn họ lên xe.
Hôm nay Thẩm Ngôn không đi cùng hai nàng, hắn muốn xem một chút thế lực Cuồng Tử như thế nào, Cuồng Tử sáng nay vừa gọi cho Thẩm Nhất, nói rằng hai lão đại của hai phân bộ khác đến mời hắn một buổi cơm hòa giải.
Phân bộ Cuồng Tử và hai tên lão đại này vốn là thế như nước với lửa, lần này đi chỉ sợ là Hồng Môn Yến thôi, nhưng mặt mũi là không thể mất mà từ chối lời mời được, thế nên hắn gọi cho Thẩm Nhất xin ý kiến.
Thiên Lang Bang tuy là một công đoàn lớn, nhưng cũng không ngăn được nội bộ các phân bộ bên trong đánh nhau tranh giành địa bàn cùng tài nguyên, chung quy vẫn là một đám đầu đường xó chợ, văn hóa thấp kém mà thôi, ai có bãn lãnh thì có quyền lớn trong tay, rất dễ hiểu.
Mà Thẩm Nhất lại nói về chuyện này cho Thẩm Ngôn, vừa lúc Thẩm Ngôn đang muốn khuếch trương thế lực của mình để có thêm tay mắt bảo vệ chúng nữ, dại gì mà không giải quyết luôn một thể chứ, hắn không tin với thực lực hiện tại của hắn và Thẩm Nhất còn có người bình thường nào có thể ngăn trở hai người được nữa.
- Byebye!
- Bye chồng, tối gặp lại!
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba thân mật đi lên ôm hôn tạm biệt Thẩm Ngôn thắm thiết, chứng kiến cảnh tượng này khiến Lưu Hiểu Kiều cùng Mạnh Bình Bình khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Đồng thời, cả hai cô trợ lý nhỏ đều cảm thấy phục Thẩm Ngôn sát đất, đây chắc chắn chính là tuyệt thế cao thủ tình trường rồi, chưa tới một tháng đã thành công bắt ‘tiểu chủ’ nhà mình lại, hơn nữa không chỉ một mà cùng lúc được những hai người.
Hơn nữa khiến Lưu Hiểu Kiều cùng Mạnh Bình Bình không ngờ tới, ấy chính là quan hệ giữa Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba xem ra vẫn thân thiết như lúc trước, không có một chút xíu ngăn cách nào, việc này đúng là cực kỳ không bình thường.
Tuy nói luật hôn nhân và gia đình của Hoa Hạ cho phép chế độ một chồng nhiều vợ, thế nhưng thời nay đã khác xưa, bây giờ việc một chàng cưới nhiều cô cũng chỉ là thiểu số.
Vả lại trải qua thời kỳ trọng nam khinh nữ dài dằng dặc, hiện nay giới tính nam nữ đã chênh lệch tương đối rõ rệt. Một cô gái, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp chỉ hận không thể bắt nam nhân quỳ xuống cầu được theo đuổi, thế nên loại tình huống một người đàn ông muốn cưới mấy cô vợ xinh như hoa như ngọc, hơn nữa còn là đại minh tinh thì chỉ là chuyện si tâm vọng tưởng.
Phần lớn người có thể cam nguyện làm nhị phòng tam phòng, làm vợ lớn vợ nhỏ cho ngươi thì đều là hướng về phía tiền tài.
Thuần túy các mối quan hệ tay ba, tay tư mà chỉ dựa vào tình cảm thì siêu hiếm, không phải nói là không có, nhưng tuyệt đối ít đáng thương, chí ít thì các nàng cũng chưa từng thấy hay nghe nói tới.
Xem ra Thẩm Ngôn quả nhiên cường hãn, Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình quả thật tâm phục khẩu phục.
‘Tiểu chủ’ Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nhà các nàng dĩ nhiên không thiếu tiền, chẳng những không thiếu mà ngược lại còn có rất nhiều tiền, đã vậy bọn họ còn là nghệ sĩ đương nổi tiếng, là bạch phú mỹ (cao ráo - trắng trẻo xinh đẹp - giàu có) chân chính trong truyền thuyết.
Vả lại, Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình cũng đều biết rõ tính cách ‘tiểu chủ’ nhà mình, tuyệt đối không phải là loại người nhu nhược ngu xuẩn. Nếu hai người họ mà là dạng này thì đã khó mà đi được tới một bước ngày hôm nay. Cả Dương Mật lẫn Địch Lệ Nhiệt Ba đều vô cùng thông minh, tính cách độc lập, có chủ kiến, có năng lực, thậm chí còn có chút cường thế.
Vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại chấp nhận cục diện chung chồng trước mắt.
Không thể không nói, Thẩm lão đại quả nhiên lợi hại.
Trong lòng Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình âm thầm tặng Thẩm Ngôn một ngón tay cái.
Đương nhiên, cũng chỉ là âm thầm mà thôi, bên ngoài các nàng không dám nhắc tới chuyện này. Có trời mới biết trong lòng ‘tiểu chủ’ nhà mình thật sự nghĩ như thế nào, lỡ đâu đây chỉ là giả vờ hòa bình trước mặt Thẩm Ngôn, còn thật ra trong tâm vẫn đau nhói lẫn không cam tâm thì sao?
Cho nên nếu Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình nhiều chuyện nhắc tới việc không lấy gì làm hay ho này, khẳng định sẽ chọc tới một trận tai bay vạ gió.
Cho nên, các nàng rất ăn ý xem như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, xem như cái gì cũng không biết rõ, ăn ý lựa chọn giả chết. Thật ra đây cũng là chính là sự hiểu chuyện và chuyên nghiệp cần có ở một người trợ lý.
….
Ngoại khu Hoành Điếm, quán bar Lưu Hương.
Thẩm Ngôn bước xuống xe taxi, theo sau là Thẩm Nhất như hình với bóng, hai người đã khoác lên một lớp mặt nạ da người để cải trang, đây là loại mặt nạ hắn mua được trên Vạn Thương Thành, có thể dễ dàng dịch dung, Thẩm ngôn phải mặt dày mượn Chip của hai nàng Kiều Phượng Nhi mới mua được.
Hôm nay đã có dịp sử dụng.
- Haiz…ta vẫn là thiếu nợ hai nàng quá nhiều a!
Thẩm Ngôn lắc lắc đầu cùng Thẩm Nhất đi về phía trước.
Đã thấy đằng xa một đám người đang đứng đợi sẵn, đâu đó khoảng 20 người, bên trong đám người hắn thấy được Cuồng Tử như hạc giữa bầy gà đứng đấy.
Tên này quả thực như một con gấu hình người, vô cùng hung mãnh, khiến không ai để ý cũng uổng.
Thẩm Ngôn đi đến bên Cuồng Tử, nhỏ giọng hỏi:
- Chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Cuồng Tử thấy thình lình đi đến hai người lạ mặt, bất quá Thẩm Nhất đã gửi hai tấm hình diện mạo hiện tại của mình qua cho hắn xem trước rồi, nên cũng tránh bỡ ngỡ.
Hắn vội vàng cung kính hành lễ:
- Tham kiến lão đại! Mọi thứ đã chuẩn bị tốt!
Đám đàn em bên cạnh thấy thế, nhìn về phía hai người Thẩm Ngôn, kính cẩn nghiêng người 90 độ:
- Tham kiến lão đại!
Tràng diện có chút hoành tráng dọa người đi dường xung quanh một trận hoảng sợ.
- Khụ…khụ..anh em trong phân bộ quả thật không tệ! Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi thì mau vào quán bar đi thôi!
Thẩm Ngôn lần đầu tiên nếm thử làm lão đại của đám đàn em, mùi vị quả thực rất không tệ, bất quá đám đàn em của Cuồng Tử hắn nhìn qua tên nào cũng túc sát chi khí, sát khí tỏa ra mười phần hưng thịnh, xem ra là chuôi rèn trên lưỡi đao mà ra, tiềm năng khá là tốt.
Giữa lúc Cuồng Tử mang đám người tiến vào quán bar thì ở cửa thình lình có hai tên bảo tiêu cao to lực lưỡng đi ra ngăn cản.
- Người tới là người nào! Hôm nay quán bar Lưu Hương do Chư lão đại - Chư Đại Hải bao thầu tiếp khách quý, người không liên quan không thể vào!
Chư Đại Hải là lão đại của phân bộ thứ 19, hôm nay buổi tiệc là do hắn đứng ra tổ chức mời lấy Cuồng Tử, nhưng hiện giờ đâu ra hai con chó cản đường, hai tên này nhưng là 2 trong 10 tên bảo tiêu mạnh nhất dưới trướng Chư Đại Hải, hôm nay lại là ra canh cửa, rõ ràng là muốn cho Cuồng Tử một cái hạ mã uy.
Quả nhiên Cuồng Tử nghe hai tên này nói thế sắc mặt âm trầm xuống, nói:
- Là chủ các ngươi mời ta tới, còn không mau tránh ra!
- Các người có thiệp mời không?
Hai tên bảo tiêu không sợ nhìn lấy Cuồng Tử mở miệng hỏi.
Cuồng Tử ngây người trong chốc lát, bỗng lửa giận công tâm:
- Con mẹ nó Chư Đại Hải gọi điện mời tao, thiệp mời cái cc, cút qua một bên!
Cuồng Tử một quyền oanh ra, hai tên bảo tiêu thấy thế cũng không yếu thế cùng oanh ra một chưởng.
Oành!
Khí lãng quét ra, song phương lui về bảy tám bước, hai tên này rõ ràng hợp sức chỉ mới ngang cơ với Cuồng Tử, rõ thấy con gấu hình người này cũng không phải dạng bình thường.
Cục diện nhất thời lâm vào giằng co, đột nhiên một tiếng nói thâm thúy phía sau Cuồng Tử vang lên:
- Thẩm Nhất! Dọn bãi!
…………………………………..