Ám Vệ Công Lược Truyện Full

Chương 31


Tư Đồ Nhã bình tĩnh hòa nhã mặc cho hai người nói. Nếu y ngang nhiên trở mặt với tổng quản và Tả Hữu sứ vì ám vệ Cửu, kết quả sẽ làm hại ám vệ Cửu. Đám người này dù sao cũng là y huấn luyện, phong cách hành sự giống với y, đối đáp có vẻ mềm mỏng, nhưng khi ý kiến bất đồng thì sẽ lấy đại cục làm trọng, phàm đã nhận định kẻ nào uy hiếp Cửu Như Thần Giáo, chưa biết chừng còn nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh (phẫn nộ tới cực điểm thì chuyện gì cũng dám làm), âm thầm trừ khử mầm họa. Nghĩ vậy, y xoa bóp ấn đường, thở dài nói, “Có câu tục ngữ rất đúng, một đồng tiền làm khó anh hùng. Trước kia bổn giáo chủ không biết tổng quản vất vả, cũng không hiểu được tầm quan trọng của tiền tài, nay muốn mua cái gì mới nhận ra mình nghèo rớt mồng tơi, thật là xấu hổ.”

Tạ Tất An thấy y nhượng bộ, nghĩ tới y là Giáo chủ một giáo, thuở nhỏ trừ tập võ luyện đàn thì chẳng có gì giải trí, mà xưa nay y đối xử với giáo chúng rất công chính nghiêm minh, chưa bao giờ lợi dụng quyền hành để làm việc riêng, thật sự là ngoan ngoãn tới đốt đèn soi cũng chẳng kiếm được ai như thế, bèn dỗ dành, “Giáo chủ là người làm việc lớn, tất nhiên không câu nệ tiểu tiết.”

“Chắt chiu từng ly từng tí đúng là không dễ.” Cứ Dưỡng Hoa cũng thả lỏng, tiện đà hạ bậc thang cho y xuống, nói, “Quản việc giáo như quản việc nhà, để Giáo chủ thoải mái đầu óc, không phải bận tâm tới những chuyện vụn vặt này, thuộc hạ có thể thắt chặt lưng quần mà tiết kiệm chi tiêu. Mỗi ngày thay Giáo chủ nuôi ăn hơn một ngàn người, nào có biện pháp kiếm ra nhiều tiền như thế? Khi nãy hốt hoảng nói năng khó nghe, mong Giáo chủ lượng thứ.”

Tư Đồ Nhã nghiêm túc nghe Cứ Dưỡng Hoa nói xong, ánh mắt chợt thâm sâu như hồ nước lặng, dẫn dắt từng bước, “Với bản lĩnh của tổng quản mà chỉ nuôi có một ngàn người đã thỏa mãn cả đời rồi sao?” Cứ Dưỡng Hoa nghe cũng bùi tai. Tư Đồ Nhã lại nói, “Sau này bổn giáo sẽ là thiên hạ đệ nhất giáo, Cứ Dưỡng Hoa ngươi sẽ là tổng quản của thiên hạ đệ nhất giáo, trong tay phải có núi vàng núi bạc, ngươi bày mưu lập kế phú khả địch quốc (tư nhân có tài sản ngang với quốc gia), bổn giáo chủ mới không đến mức anh hùng nhụt chí.” Dứt lời thì chuyển sang Tạ Tất An, đau đớn vô cùng nói tiếp, “Ngươi nhìn Tả sứ kìa, văn võ song toàn, tướng mạo phi phàm, tận tâm tận lực vì bổn giáo mà tiền tiêu hàng tháng cũng chỉ có trăm lượng bạc. Dạo này khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng lúc càng héo hon gầy mòn, Giáo chủ để ở trong mắt, đau ở trong lòng, muốn khoản đãi hắn, ngặt nỗi bản thân mình cũng rất thanh liêm, thời kì giáp vụ (Vào thời kỳ giáp vụ, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém – Ý là chưa giàu), thật sự cũng khó mở miệng.”

Tạ Tất An nghe Giáo chủ nhà mình xót xa bày tỏ thì xúc động vô cùng, không khỏi giơ tay tự sờ mặt, cảm giác đúng là tướng mạo phi phàm thật.

Cứ Dưỡng Hoa không phục, “Giáo chủ cứ đi hỏi xem các môn phái trong giang hồ bây giờ thu nhập hàng tháng ra sao. Kinh tế của Cửu Như Thần Giáo tuy không phải tốt nhất, nhưng cũng được coi là phú giáp một phương rồi. Có điều Giáo chủ đòi hai mươi vạn lượng vàng thì kể cả ngân khố trong Hộ bộ của tên hôn quân kia cũng chẳng có nổi ngần ấy! Nếu Giáo chủ cứ thúc ép làm khó thuộc hạ thu về hai trăm vạn lượng bạc, e là trong thiên hạ sẽ chẳng còn bạc nữa!”

Tư Đồ Nhã gấp ngón tay, như có điều suy nghĩ, “Ý tổng quản là, toàn bộ Trung Nguyên hiện giờ cũng không có đủ hai trăm vạn lượng bạc?”

Cứ Dưỡng Hoa bất đắc dĩ nói, “Không sai. Việc này nói ra thì dài. Thuộc hạ giải thích cho Giáo chủ, chỉ sợ Giáo chủ lại thấy vô vị.”


Tư Đồ Nhã đáp rất đương nhiên, “Thì ngươi nói sao cho thú vị đi.”

Cứ Dưỡng Hoa nín một lát, xòe hai bàn tay nói, “Đặt giả thiết, khắp thiên hạ có mười lượng bạc. Trong đó năm lượng nằm trong tay tham quan ô lại và hoàng thân quốc thích. Hai lượng dùng cho quân lương. Trong ba lượng còn lại, hai lượng là thuế ruộng đất, nộp vào Hộ bộ, lại bị tham quan ô lại biển thủ một lượng rưỡi. Nửa lượng còn lại tạm thời nằm trong tay dân chúng, nửa lượng này chính là con số chúng ta có thể tìm cách kiếm được.”

Tư Đồ Nhã hỏi, “Thế hoàng thân quốc thích và tham quan ô lại chỉ trữ bạc chứ không tiêu à?”

Cứ Dưỡng Hoa đáp, “Thuộc hạ dự đoán, quá nửa là không tiêu. Bọn họ nhận bổng lộc của triều đình, ức hiếp dân chúng, chiếm đoạt ruộng tốt, cùng một giuộc với lũ gian thương, không cần giao nộp thuế má. Dù bạc có lưu động thì cũng chỉ lưu động từ tay kẻ này sang tay kẻ khác. Nói đơn giản, chính họ là những kẻ bịt kín quốc khố. Cứ mãi như vậy, bạc trắng trong dân gian sẽ dần khan hiếm, lương thực đắt đỏ. Muốn kiếm hai trăm vạn lượng bạc từ dân gian là chuyện khó như lên trời.”

Tư Đồ Nhã cơm áo vô lo, chưa bao giờ để ý tới chuyện này, cảm giác cực kỳ mới mẻ, “Quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than mà triều đình không sốt ruột sao?”

“Sao lại không sốt ruột? Lúc Tiên đế tại vị đã từng trọng dụng một vị hiền tướng họ Thường tên Duệ, ban sắc lệnh để ông ta chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), giải quyết nan đề nợ khan thuế ruộng nhiều năm. Thường Duệ tuân lệnh, thay đổi biện pháp trừng trị tham quan, ép tham quan giao nộp tiền bạc, nào ngờ chính bởi vậy mà lũ tham quan cướp bóc mồ hôi nước mắt nhân dân càng thêm táo tợn. Thời gian đó quốc khố đầy ắp, nhưng dân chúng lại cầm gậy khởi nghĩa.” Cứ Dưỡng Hoa lắc đầu, nặng nề nói, “Tiên đế chẳng còn cách nào khác nên đành phải nhường ngôi cho Thái tử còn nhỏ, mặc cho ngoại thích (gia đình phía mẹ hoặc vợ vua) làm mưa làm gió, bãi quan Thường Duệ để dẹp yên chuyện này. Ngoại thích và tham quan nắm quyền, tất nhiên không chịu bỏ qua cho Thường Duệ, chẳng những đuổi tận giết tuyệt già trẻ cả nhà ông ta, mà còn tính kế diệt trừ vây cánh của Thường Duệ sót lại trong triều. Khi đó phụ thân của thuộc hạ giữ chức Hộ bộ Thị Lang, cũng vì giúp đỡ Thường Duệ kiểm toán mà liên lụy, để tránh bị đuổi giết, gia mẫu không thể không đưa thuộc hạ tới Thục tị nạn. Nếu không nhờ lão giáo chủ ra tay cứu giúp, e rằng thuộc hạ đã sớm thành vong hồn dưới mũi đao.”

Tư Đồ Nhã nói, “Thường Duệ này, chỉnh đốn lại trị thì cứ chỉnh đốn, sao phải bộc lộ tài năng chỉ vì cái trước mắt, biến khéo thành vụng. Giáo chủ ta dù không nắm rõ đạo lý trị quốc, nhưng nhìn qua cũng biết là không thể dựa vào khí phách thư sinh.”

Cứ Dưỡng Hoa nói, “Giáo chủ anh minh. Nhưng dù vậy thì dân gian thế hệ trước đều hiểu rõ Thường Duệ là thanh quan. Hàng năm, tới ngày giỗ của ông ta vào mùng bảy tháng Chạp, dân chúng sẽ tự treo đèn lồng trắng, mặc đồ tang, im lặng tưởng nhớ Thường Duệ. Tất nhiên triều đình không chấp nhận việc này, nên cho tới hôm nay, ai dám mặc đồ tang tưởng niệm sẽ bị khép vào tội ác tày trời, phạm thượng làm loạn. Bởi vậy, dù lúc này có người muốn quốc khố dồi dào thì cũng chẳng dám làm gì.”

Tư Đồ Nhã không hiểu rõ, cân nhắc hỏi, “Quốc khố không có bạc, sao không đúc thêm?”

“Nói thì dễ hơn làm, từ xưa tới nay bạc trắng lưu hành ở Trung Nguyên phần lớn được chuyển tới từ Tây Vực. Những năm gần đây ngoại tộc Tây Vực chiến sự liên miên, Tây Vực thừa thãi bạc trắng đã không còn lui tới Trung Nguyên. Dù muốn đúc thêm, cũng là không bột đố gột nên hồ.” Cứ Dưỡng Hoa vanh vách đáp.

Tạ Tất An chen miệng, “Dù thiếu bạc thì tiền đồng cũng là tiền, sao lại có cái lý toàn bộ Trung Nguyên cũng không đủ tiền mua bán?”

Cứ Dưỡng Hoa nói, “Tả sứ biết một mà không biết hai, tiền đồng tại Trung Nguyên đều đúc từ quặng đồng Đông Doanh chuyển tới. Nhưng từ khi người Mông Cổ chinh phạt Đông Doanh thất bại, Đông Doanh cũng đã không còn lui tới Trung Nguyên. Tiền đồng chúng ta sử dụng ngày nay hầu hết là tích lũy qua các đời mới có.”

“…” Tư Đồ Nhã và Tạ Tất An há hốc miệng kinh ngạc.

Tư Đồ Nhã mơ màng cảm thán, “Tổng quản không nói thì bổn giáo chủ cũng không biết Trung Nguyên túng quẫn thế này.”

Cứ Dưỡng Hoa lừa dối trót lọt, như trút được gánh nặng, “Giờ thì chắc Giáo chủ cũng hiểu rồi, gom góp hai trăm vạn lượng bạc làm sính lễ cho tên ám vệ kia chỉ là chuyện cổ tích mà thôi.”

Ban đầu Tạ Tất An chỉ không muốn Giáo chủ nhà mình háo sắc mất trí, tiêu tiền như nước, nhưng nghe Cứ Dưỡng Hoa giảng giải xong lại thấy thích thú, thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây, ý là hào phóng nhiệt huyết, không câu nệ) nói, “Cũng chưa hẳn, Giáo chủ chỉ cần đưa chúng thuộc hạ khởi binh tạo phản, diệt trừ lũ ngoại thích và tham quan thì thiếu gì tiền nữa?”

Cứ Dưỡng Hoa liếc xéo, “Đánh trận cũng phải có vốn, quân lương đâu ra?”

Tư Đồ Nhã suy nghĩ, nếu thâu tóm Trung Nguyên để thu thập hai trăm vạn lượng bạc mua ám vệ Cửu, sợ là không kịp trong nửa năm. Nếu đi cướp của ngoại thích và tham quan nhan nhản ngoài kia, lại không thể giải thích nguồn gốc của số bạc này, không coi là tự tay kiếm được – Y sao có thể ngờ, con đường phát tài này còn khó khăn gian khổ hơn cả thống nhất giang hồ.

Lại nói về Ám vệ Cửu đi tìm quản lý tiểu đoàn ám vệ Hồ Bất Tư, bẩm báo lại giao hẹn hai mươi vạn lượng vàng của Minh chủ và Nhị công tử.

Hồ Bất Tư nghe xong thì chăm chú nhìn ám vệ Cửu, thấy dấu mút đỏ hồng trên cổ hắn thì đã ngộ ra bảy tám phần lý do Tư Đồ Nhã cố tình giữ hắn lại. Lão lạnh lùng nói, “Bản chất đoan chính đứng đắn của ám vệ, ngươi chẳng học được chút nào, chỉ biết lấy sắc dụ người.”

Ám vệ Cửu trầm ngâm một lát, nghĩ rằng hễ Nhị công tử muốn mà hắn có thể cho, thì đều là chuyện vui cả.

“Hai mươi vạn lượng vàng, ngươi chỉ mơ mộng hão huyền thôi. Minh chủ nói vậy là để Nhị công tử hết hi vọng.” Hồ Bất Tư cực lực tạt nước lạnh, “Nhị công tử chỉ nhất thời bồng bột, tới lúc ấy không kiếm ra tiền sẽ thành trò cười, sẽ thẹn quá hóa giận, hận lây sang cả ngươi. Ngươi chống mắt lên mà xem trong đội ám vệ có kẻ nào quấn mãi không bỏ, tự rước lấy nhục như ngươi không? Chớ nói ám vệ Nhất, tiện tay bốc một ám vệ cũng hơn ngươi cả trăm lần! Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”

Ám vệ Cửu nói, “Nửa năm.” Hồ Bất Tư trừng hắn. Hắn lại nói, “Chỉ nửa năm.”

Hồ Bất Tư chẳng hiểu mô tê gì, “Là sao?”

Ám vệ Cửu bình tĩnh nói, “Minh chủ và tiểu chủ nhân giao hẹn nửa năm. Thuộc hạ sẽ sống tới trước khi hết hạn nửa năm đúng một ngày.” Chỉ cần có thể được ở bên Tư Đồ Nhã nửa năm, hắn đã mãn nguyện lắm rồi.

Hồ Bất Tư nghe vậy thì sửng sốt, lão vốn định chờ thời cơ chín muồi sẽ đích thân truyền lại tuyệt học của mình cho ám vệ Cửu, ai ngờ đồ đệ này chết sống không chịu khôn ra, cuối cùng vẫn không có triển vọng. Lão dùng phép khích tướng, muốn ám vệ Cửu tỉnh táo làm việc, không ngờ ám vệ Cửu vẫn chỉ rúc vào ngõ cụt. Ngẫm lại, ám vệ Cửu đã nghĩ kỹ rồi, chết trước kỳ hạn, Nhị công tử không mang tiếng phụ bạc, lão làm sư phụ cũng không mất thể diện.

“Hết thuốc chữa!” Hồ Bất Tư giận tới co giật nửa bên mặt, chẳng hiểu sao ám vệ Cửu bị mắng bị đánh mà vẫn không lên tiếng, thế là dứt khoát mặc kệ.

Ám vệ Cửu nghe lời dặn của Tư Đồ Nhã, mua vò rượu, mang theo mấy món ăn sáng, đưa ám vệ Nhất đã thu thập xong hành lý đến đình nghỉ chân mười dặm ngoài thành Ích Châu. Hai người nâng cốc cạn chén trong đình, bên ngoài chỉ có liễu khô vương đầy băng tuyết, tiêu điều biết bao.


Ám vệ Nhất xoa xoa ngón tay lạnh cóng đỏ bừng, thở ra sương trắng, “Đới Đao, chuyện tới nước này, ngươi đừng băn khoăn nhiều quá, nếu đã nhận định Nhị công tử là tiểu chủ nhân thì phải tin tưởng y có bản lĩnh phi thường ấy. Trên đường ta cũng sẽ lưu ý, chưa biết chừng tìm thấy vật Thục vương đánh mất cũng kiếm được không ít tiền.”

Ám vệ Cửu rót rượu cho hắn, bàn việc chung, “Vật Thục vương làm mất là bình Cửu Long.”

Ám vệ Nhất nghe ám vệ Cửu kể lại những gì chứng kiến ở Vương phủ, không nhịn được hỏi, “Bình Cửu Long đó rốt cuộc là thứ gì?”

Ám vệ Cửu khẽ quay đi, tựa hồ chăm chú lắng nghe tiếng gió Bắc gào thét phía xa, lặng im thật lâu mới đáp, “Là di vật của Tiên đế, tên đầy đủ là bình Cửu Long Công Lý, thân bình là chín con rồng vàng, đầu rồng chúc xuống, hướng về chín cái chén. Ngươi đổ nước đầy bình thì lượng nước ngang hàng — Đổ máu thì không ngang hàng. Đó là cách phân biệt thật giả.”

Ám vệ Nhất cái hiểu cái không, ngờ vực hỏi, “Vì sao đổ máu vào lại không ngang hàng?”

Ám vệ Cửu lắc đầu, nghe thấy hơn nửa dặm phía xa có tiếng tiếng vó ngựa và tiếng chuông* dồn dập kéo đến, lát sau, hơn mười đạo sĩ mặc áo cà sa màu xanh thúc ngựa tới trước đình. Dẫn đầu là một đạo sĩ trẻ tuổi mũi như huyền đảm (ý chỉ sống mũi cao, thẳng, cánh mũi nhỏ, chóp mũi nhọn), mắt xanh như ngọc, nắm dây cương chắp tay với hai bọn hắn, cất giọng Trung Nguyên hỏi rất rõ ràng, “Quấy rầy! Xin hỏi con đường phía trước dẫn tới thành Ích Châu?”

Ám vệ Cửu và ám vệ Nhất hai mặt nhìn nhau, im lặng gật đầu.

Đạo sĩ nọ vui vẻ cười nói, “Vậy xin hỏi hai vị thiện nhân có biết phủ Tư Đồ nằm ở đâu trong thành Ích Châu không?”

*Loan linh (鸾铃) Là loại chuông gắn trên cổ ngựa hoặc trước xe ngựa: