Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 40

Tửu diếu là căn nhà gỗ hai gian giản dị, có tiền ốc và một tiểu viện, là năm đó Nghi Địch đã dựng nên để có chỗ nghỉ ngơi, tuy giản dị nhưng vật dụng sinh hoạt hàng ngày đều ỷ, hơn nữa chung quanh có suối nước chảy thành hồ hỏ, bên hồ là bóng cây hoa cỏ râm mát, so với các cung điện khác ở thiên cung thì thoải mái và có ý cảnh khác 

Dực San cảm thấy thích nơi này, vừa có thể chuyên tâm ủ rượu vừa có thể tránh đi sự chú ý của mọi người, một mình ở đây hẳn sẽ rất thanh tĩnh, tự tại, vì thế chuyển đến ở trong tiểu viện, quyết định trong khoảng thời gian này đại môn không ra nhị môn không tới. Nào ngờ mới sáng hôm sau đã có người gõ cửa dồn dập ngoài ngoại viện.

Dực San tay còn cầm đại tửu biều, nhìn hàng rào làm bằng gỗ mộc đơn giản, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh người ngoài cửa. Khi Dực Lam lưu manh đến sẽ không có lễ nghĩa chu toàn như vậy, hơn nữa hắn cũng biết cách cởi bỏ kết giới bên ngoài, chỉ gọi nàng một tiếng rối trực tiếp đi vào. Nhưng nếu không phải là Dực Lam thì là ai đến tìm nàng?

“Ai vậy?”

“Ta.”

Dực San á khẩu, nàng sao biết được ta này là cha căng chú kiết nào chứ, liền lười đi qua, không khách khí nói ‘hỏi ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi tên là  Ta sao?”

Người ngoài cửa im lặng một lát mới đáp “Hành Tư”

Hành Tư? Dực San ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ một lát, thanh âm này tuy không quen nhưng cũng có chút ấn tượng, liền đi ra mở cửa, quả nhiên là Hành Tư đang đứng bên ngoài “Hành Tư quân”

Hành Tư khẽ cười nói “ vừa rồi đến Thần Tiêu phủ bái phỏng, lại nghe nói ngươi đang ở tạm nơi này”

Dực San nháy mắt mấy cái, nghe mà không hiểu, ý của hắn là cố ý đến tìm nàng sao? nhưng nàng và hắn chỉ gặp mặt một lần, nàng còn suýt nữa dùng bình rượu đập vào đầu hắn, có gì tốt mà bái phỏng?

Hành Tư vẫn mỉm cười, khác với hình tượng lãnh ngạo mà Dực Lam đã nói về nàng “ngày đó ngươi tới Lưu Hành cung, ta có chút đường đột, nên cố ý đến xin lỗi” nhìn Dực San vẫn còn ngây người, hắn cúi đầu nhìn đại tửu biều trong tay nàng, rồi lại nhìn sân phía sau “có thể vào trong ngồi không?”

Lúc này Dực San mới phát hiện ra mình thất lễ, vội nói ‘đương nhiên, mời Hành Tư quân vào”

Trong viện bày la liệt vò đựng rượu cùng dụng cụ nấu rượu, nàng không nghĩ sẽ có người đến hơn nữa cũng vừa mới đến nên chưa kịp thu dọn, nhìn trong sân bừa bộn, áy náy nói “thật ngại quá Hành Tư quân, nơi này trước giờ không có ai tới nên hơi lộn xộn, ngươi chờ một chút nha” nói xong luống cuống tay chân dùng pháp thuật thu dọn dụng cụ chất chồng trên bàn, phủi đi tro bụi

Hành Tư nhìn nàng làm việc, lại đánh giá chung quanh, chờ nàng thu thập xong, mới cười hỏi ‘nghe nói ngươi là Thần nữ chuyên ủ rượu của thiên giới?”

Ngữ khí của hắn tựa như có hiểu biết về mình, Dực San liền đánh giá Hành  Tư, nghĩ rằng người khác khi nói về nàng hoặc là tránh không kịp hoặc là hèn mòn trào phúng, dù trước mặt nàng tươi cười nhiệt tình nhưng vẫn nhận ra được sự khách sáo xa cách mà Hành Tư lại là vẻ mặt ôn hòa, chẳng lẽ hắn vừa trở lại thiên cung, chưa biết tới sự tích anh dũng của nàng?

Người đều có chút tâm lý biến thái, thần tiên cũng không ngoại lệ, bị bàn tán gièm pha nhiều, đột nhiên có một người thẳng thắn chân thành đối đãi với mình liền hoài nghi người này có âm mưu với mình.

Dực San hoài nghi lại nghĩ tới mình vô tội bị oan liền khó chịu, dù Hành Tư không liên quan tới việc này nhưng nàng vẫn nhịn không được giận chó đánh mèo, mặt không chút thay đổi, nói “Hành Tư quân vẫn bớt quan tâm chuyện của ta đi, thân cận với ta không phải là chuyện tốt gì đâu”

Hành Tư nghe vậy nhíu mày, thu lại tươi cười “thân cận ngươi thì sẽ thế nào?”

Dực San nhìn thần sắc của hắn, quả thật không biết gì, trong lòng bỗng nhiên có chút thất vọng. Hành Tư ở thiên giới như hạc giữa bầy gà, có học thức có bản lĩnh chưa nói, chỉ riêng gương mặt kia cũng đủ khiến tất cả nữ giới của ba giới nhân thần quỷ nhớ thương, giống như Dực Lam đã nói, người như vậy không tâm cao khí ngạo cũng khó. Nếu hắn biết chuyện cũ của mình, là tội nhân vừa trở về từ lục đạo luân hồi, có lẽ sẽ không thèm quan tâm tới nàng nữa. Nghĩ vậy liền tự giễu nói “Hành Tư quân, ngươi rảnh thì hỏi thăm mọi người một chút liền biết vì sao, thân cận với ta chỉ sợ sẽ tổn hại danh dự của ngươi”

Tuy nhiên Dực San đã nghĩ nhiều, Hành Tư đã sớm hỏi thăm tin tức về nàng, thản nhiên nói “à, là vì năm đó ngươi đã có tranh chấp với phu nhân của Nhạc Thác quân?”


Dực San vụt ngẩng đầu, thấy Hành Tư cười ôn hòa “thì tính sao? ta còn sợ thân cận với ngươi quá, khiến ngươi mất hứng mà lấy kiếm chém ta nha”

Hành Tư vốn đùa giỡn, Dực San nghe được lại khẩn trương, trong lòng thực sự muốn rút kiếm chém hắn “hừ, đương nhiên không phải. Hành Tư quân có thể đánh ngang Ngũ Cực Chiến Thần, sao có thể để kẻ chỉ biết khua tay múa chân như ta vào mắt?”

Hành Tư lại không để ý tới nàng, khoanh tay nhìn nàng, ôn hòa cười nói “Thần nữ Dực San, thiện kiếm giỏi ủ rượu. Sớm biết ngươi có bản lĩnh như vậy…San San, hay là ngày nào đó, chúng ta tỷ thí kiếm thuật một lần đi”

Đây là quái vật dạng gì vậy? Dực San trừng mắt nhìn Hành Tư, hồi lâu không nói nên lời

Mấy ngày sau, Dực Lam đến thăm nàng, nghĩ chỉ có một mình nàng nên lười gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào viện môn rồi đưa tay đóng cửa lại nhưng vừa quay người lại, hắn gần như hóa đá, chân trong cửa, chân ngoài cửa, đứng yên bất động. Bởi vì hắn nhìn thấy Hành Tư đang ngồi bên bàn đá, còn Dực San đứng bên cạnh, châm trà rót nước cho hắn

Từ lúc Dực San sinh ra đến giờ, Dực Lam chưa từng thấy dáng vẻ nàng hiền lương thục đức như thế, hơn nữa trọng điểm là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ…

Dực Lam bất khả tư nghị chớp chớp mắt, rốt cuộc vấn đề hắn nghĩ là cái gì?

Hai người trong viện cũng đã nhìn thấy Dực Lam, Dực San liền đặt ấm trà xuống, đi tới nói “ ca ca, sao ngươi lại đột nhiên đến đây? hơn nữa ngươi tới đây có chuyện gì?”

Dực Làm đóng cửa lại, nhìn chằm chằm Hành Tư, ngữ khí bất thiện ‘lão muội, ngươi mua giải thích rõ ràng cho ta, ngươi đến đây ở một mình là để tư hội với nam nhân sao? hơn nữa hẹn hò ai không hẹn, lại hẹn Hành Tư khiến người chán ghét kia”

Mà không phải tên kia không ra cửa sao?

Dực San ngạc nhiên, sau đó không tỏ thái độ gì, quay đầu bước đi

Dực Lam vội đuổi theo, không để ý tới Hành Tư, kéo Dực San qua một bên “chuyện này không thể nói chơi nha lão muội, nếu hôm nay ta không tới thăm ngươi thì đã không biết rồi, chưa nói người khác biết sẽ đàm tiếu, nếu để cha mẹ và gia gia biết…”hắn đưa tay làm động tác cắt cổ

Căn bản không có ai đến nơi này, nếu biết chắc chắn do hắn miệng rộng truyền ra ngoài.

Dực San bất đắc dĩ thở dài “Hành Tư quân đến chỗ ta hai lần, nơi nơi này thanh tĩnh, hắn thích. Chỉ là uống trà nói chuyện phiếm mà thôi, ngươi đừng nói lung tung”

Uống uống trà nói chuyện phiếm?

Dực Lam đột nhiên nghiêm túc hẳn. Hắn trở thành một hoa hoa công tử nổi tiếng, có chiêu nào mà chưa từng xài qua?Cái gì mà chỉ uống trà nói chuyện phiếm, cứ như thế, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra ah? Ngay lập tức hắn bày ra vẻ mặt đề phòng đối địch với Hành Tư

Hành Tư đứng dậy, Dực Lam đoán hắn muốn chào khỏi liền khoanh tay, ta nghễ nhìn hắn, muốn làm cho hắn sượng mặt. Nào ngờ Hành Tư sau khi đứng lên lại không phải muốn chào hỏi Dực Lam mà chỉ đứng yên, lạnh nhạt nhìn hắn, tay còn cầm chén trà vừa rồi Dực San rót cho hắn, khóe môi cong lên 

Khiêu khích, hắn tuyệt đối chính là khiêu khích. Dực Lam bừng bừng lửa giận

Cũng may không khí chưa tới mức giương cung bạt kiếm đã bị Dực San phá vỡ “ca ca, ngươi đến thật đúng lúc, ta còn tính trở về tìm ngươi nha, ngươi có biết Vong hồn đan của gia gia có giải dược hay không?”

Dực Lam ngẩn người, lửa giận tắt hẳn “ngươi muốn giải dược của Vong hồn đan làm gì?”


Dực San nghĩ nghĩ “cũng không phải muốn giải dược hoàn toàn, ta chỉ muốn nhớ lại những chuyện khi làm phàm nhân thôi”

Dực Lam càng có chút khó hiểu ‘vì sao? gia gia sợ ngươi nhớ lại lúc bị phạt sẽ khổ sở, mới cố ý cho ngươi uống Vong hồn đan, ngươi không có việc gì sao lại muốn nhớ tới để làm gì?”

Dực San bĩu môi “Hành Tư quân đến hai lần, đều hỏi ta chuyện dưới đất, nhất là những chuyện khi làm phàm nhân nhưng ta cái gì cũng không nhớ, không thể trả lời hắn. Thật ra ta cũng rất tò mò về thế gian, lại không nhớ rõ nơi đó thế nào, đã từng xảy ra chuyện gì. Rất đáng tiếc nha”

Dực Lam lập tức cảnh giác nhìn Hành Tư, người kia lại mỉm cười hòa nhã với hắn

Thấy chưa, quả nhiên không chỉ uống trà nói chuyện phiếm mà thôi. Lửa giận của Dực Lam lại bùng lên

Dực Lam quyết định chặt đứt ma trảo của Hành Tư đang hướng về phía lão muội nhà hắn “lão muội, ngươi đúng là vừa liền sẹo đã quên đau, uổng phí hảo tâm của gia gia và cha mẹ ah”

Dực San lại hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ gà mẹ của hắn, lắc lắc cánh tay hắn, làm nũng “ta cũng không phải muốn nhớ hết toàn bộ, chỉ muốn nhớ lại đoạn thời gian làm phàm nhân là được rồi. Ta cảm thấy trong lòng có vướng bận với quãng thời gian đó”

“Vướng bận cái rắm! Chịu tội đến nghiện rồi phải không?” Dực Lam gõ lên đầu nàng một cái “chưa nói đến có tìm được giải dược như vậy hay không, mà hai trăm năm qua Tư Mệnh Tinh Quân thấy ta đều đi đường vòng, phỏng chừng là vì không sắp xếp số mệnh tốt cho ngươi nên trong lòng chột dạ. Ta khuyên ngươi nên tỉnh đi, đừng để tới lúc đó hối hận”

Tiếc là huynh trưởng luôn cợt nhả lúc này lại khẩn trương chính là không đánh mà khai, có rất nhiều chuyện, càng không muốn cho người ta biết, người ta lại càng muốn biết. Dực San vốn chỉ mới nghĩ tới nhưng thái độ khác thường của Dực Lam đã khiến nàng quyết định dứt khoát

“Ca ca, sao ngươi đột nhiên lạc hậu y như cha nha. Hành Tư quân theo Thái Thượng Lão Quân chu du khắp nơi, cũng đã đi qua thế gian, hắn nói nếu ta muốn đi có thể mang ta đến đó nhìn thử. Ta cũng cảm thấy nếu không nhớ ra, ta sẽ đến thế gian một chuyến, dù sao ở thế gian mấy ngày cũng chỉ là một lát ở thiên giới, sẽ không chậm trễ, gia gia chắc chắn sẽ đồng ý” Dực San xưa nay nói làm là làm, lập tức kéo Hành Tư cùng đi tìm Trường Sinh Đại Đế xin ý kiến. Đi đến cửa không quên quay đầu dặn Dực Lam “không cho ngươi uống trộm rượu ở đây”

Hành Tư thập phần có lễ nói với Dực Lam “đi trước một bước” sau đó cùng Dực San rời đi

Dực Lam bị vứt bỏ, cảm thấy thật thất bại. Là hắn đã xem nhẹ Hành Tư, cứ tưởng là sắc lang đùa giỡn, nào ngờ tên hỗn đản này là cao thủ khóa người. Ngọc Đế ah, có kẻ lừa bán cư dân của người kìa. Nghĩ nghĩ, hắn không an tâm, lập tức đuổi theo 

Nếu Dực San muốn hạ phàm để vui chơi, Trường Sinh Đại tuyệt đối không đồng ý nhưng sau khi nàng đưa Hành Tư ra, sắc mặt của Trường Sinh Đại Đế liền dịu hẳn. So với Dực Lam luôn có thành kiến với Hành Tư thì Trường Sinh Đại Đế lại có ấn tượng rất tốt với Hành Tư, dù sao thực lực và bản lĩnh của Hành Tư, ai nấy đều biết. Dực San thấy có cơ hội liền lập tức thêm mắm dặm muối, nói thiên đình quá nhàm chán, lại nói nàng muốn đến thế gian để tăng thêm kiến thức…nói chung đều là những chiêu thức quen thuộc. Trường Sinh Đại Đế vốn cưng chiều cháu gái, lại sợ nàng vừa trở về lại giam mình trong tửu diếu đến ngốc, để nàng đi ra ngoài một chút cũng không phải là chuyện xấu, huống chi còn có Hành Tư làm bảo tiêu, vì thế lập tức gật đầu đồng ý

Dực San còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Trường Sinh Đại Đế nói ‘nhưng có điều kiện?”

“Điều kiện gì?”

“Ở thế gian phải phong tỏa pháp thuật của ngươi”

Dực San ngạc nhiên “vì sao?”

Trường Sinh Đại Đế xem như hiểu rõ nàng “với tính tình như khỉ con của ngươi, không phong tỏa pháp thuật của ngươi ai biết ngươi ở thế gian sẽ gây cho Hành Tư bao nhiêu phiền toái chứ. Hơn nữa nếu ngươi muốn đến thế gian, phải nhập gia tùy tục, giống như phàm nhân vậy không phải thể nghiệm càng chân thật sao?”

Dực San vốn cũng không tính đế thế gian khoe khoang tiên thuật, vì để Trường Sinh Đại Đế cho phép, lập tức gật đầu đáp ứng

Đi ra khỏi Thần Tiêu phủ, Dực San hứng khới đi trước, theo sau là Dực Lam sắc mặt không tốt đi cạnh Hành Tư, hừ lạnh nói ‘đừng cho ta không biết, chính ngươi xúi giục San San hạ phàm đúng không?”

Nếu không phải vì hắn và Dực San trước kia cùng gây ra quá nhiều chuyện xấu, Trường Sinh Đại Đế không yên tâm để hắn mang Dực San hạ phàm, thành ra Hành Tư mới có cơ hội

Hành Tư mỉm cười nói ‘Dực Lam điện hạ dường như có nhiều địch ý đối với ta?”

Dực Lam cảm thấy khuôn mặt tươi cười của hắn y như lão hồ ly ngàn năm, chán ghét đi thẳng vào vấn đề “đăng đồ tử như ngươi, ta gặp nhiều rồi. San San tuy tuổi còn nhỏ, dễ dàng bị ngươi dụ dỗ nhưng lần này đến thế gian, nếu ngươi dám đối với nàng….Hừ” không nói hết câu mà chỉ hừ một tiếng thật khí thế là vì hắn còn chưa biết nên làm gì Hành Tư

Hành Tư cũng không tức giận, tươi cười như trước “vì sao điện hạ nói ta là đăng đồ tử?”

Dực Lam nghẹn họng. Tuy hắn tự nhận mình có hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra được ý đồ của Hành Tư nhưng bề ngoài Hành Tư vẫn đối với Dực San lễ nghĩa chu toàn, hơn nữa hắn là đệ nhất lưu manh hoàn khố kiêm đăng đồ tử ở thiên giới, nói Hành Tư là đăng đồ tử, quả thật châm chọc ah

Dực Lam đang muốn tìm cách phản bác, Hành Tư đã chân thành nói “ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để San San có việc gì”

Dực Lam nghe mà sững sờ, đến khi Hành Tư và Dực San đã đi xa, hắn mới có phản ứng, tức giận mắng “hỗn đản, ai cho ngươi gọi nàng là San San?” tiếc là người đã đi xa, không ai nghe được hắn nói gì