Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 39

Rời khỏi Dao Trì đi đến hầm rượu, rồi lại từ hầm rượu đến Lưu Hành cung của Hành Tư thì trời đã tối

Nghe nói Dực San tới, các tiên tỳ không tự giác liền không tự giác mà ánh mắt thay đổi nhưng cũng vô cùng quy củ hành lễ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cung kính mời bọn họ đi vào. Vì thế Dực San cực kỳ hài lòng với cung cách phục vụ của các tiên tỳ trong Lưu Hành cung, vui vẻ theo bọn họ vào đại sảnh, vừa uống trà vừa chờ Hành Tư

Dọc đường đi, nàng đã hỏi thăm tiên sử đi cùng, được biết Hành Tư là ngoại tôn của Thiên Quân. Thiên Quân có nhiều con cháu, ngoại tôn lại rất nhiều nên người ta khó nhớ hết nhưng Hành Tư lại là ngoại lệ. Trước đây, Dực San có nghe nói Thiên Quân có một ngoại tôn tài mạo song toàn, nhưng từ khi còn nhỏ đã bị Thái Thượng Lão Quân dắt đi dạo chơi tứ phương, cho nên chưa từng gặp hắn cũng không có cơ hội quen biết. Sau khi trở v ề, nàng cũng vô số lần nghe nhắc tới Hành Tư, dù chưa kịp tìm hiểu vì sao hắn được chú ý như thế nhưng cũng biết hắn hiện nổi tiếng ngang ngửa với nàng. Điều duy nhất làm cho Dực San thương cảm là cùng bị chú ý nhưng người ta tài đức vẹn toàn, còn nàng thì chỉ có xú danh, đối lập như trời và đất ah.

Tiên sử đi cùng là Thanh điểu bên cạnh Vương Mẫu nương nương, thường xuyên giúp Vương Mẫu truyền tin nên tin tức linh thông, cũng là cao thủ trong giới bát quái, hơn nữa đã nhiều năm quen thuộc với Dực San, thấy nàng tò mò liền kể cho nàng biết Hành Tư sau khi học thành tài trở về được mấy tháng lại đến âm tào địa phủ lịch lãm, không bao lâu đã có tin đồn hắn ở địa phủ có tư tình với phàm nhân, vì thế bị Thiên Quân gọi về tra hỏi, sau phát hiện chỉ là tin đồn nhảm, Thiên Quân yên tâm nhưng Hành Tư lại vì thế mà tức giận, vẫn ở trong Lưu Hành cung không chịu ra ngoài

Dực San nghe xong, cảm thấy Hành Tư lòng dạ hẹp hòi.

Lúc này một nữ tử đi vào, nhìn phục sức thì là chủ quản tiên tỳ có chút địa vị. Nàng vừa đi vào, áy náy nói với Thanh Điểu “Tiên sử, thật không phải, Hành Tư quân…”mới nói tới đây, nàng liếc mắt nhìn thấy Dực San đang ngồi uống trà cạnh Thanh Điểm, đột nhiên sắc mặt tựa như bị sét đán

Dực San và Thanh Điểu đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu. Thanh Điểu nói với tiên tỳ kia “vị này là Thần Tiêu phủ Dực San điện hạ, phụng mệnh Vương Mẫu nương nương đến đưa quỳnh tửu và bàn đào cho Hành Tư quân”

Tiên tỳ kia vẫn có chút không thể tin nhìn Dực San, ngây ngốc như đầu gỗ, không có thỉnh an cũng không lên tiếng

Phản ứng như vậy là rất thất lễ, Thanh Điểu đã có chút không vui nhưng Dực San gần đây gặp nhiều cảnh như vậy rồi, sớm đã quen,cũng không để trong lòng, mỉm cười hỏi “không biết vị tiên tử này xưng hô thế nào?

Lúc này tiên tỳ kia mới khôi phục tinh thần, vội thi lễ, đáp “nô tỳ tên Ý Châu, Hành Tư quân đang ở hậu viện, mời Điện hạ và Tiên sử theo nô tỳ đi bên này”

Dực San nhíu mày. Hành Tư quá tự đại nha, nàng phụng mệnh Vương Mẫu nương nương tới tặng đồ, hắn chẳng những không chủ động ra gặp khách còn muốn bọn họ tìm tới trước mặt hắn. Tính nhẫn nại của nàng vừa rồi đã dùng hết, đang muốn để đồ lại rồi đi thì Thanh Điểu đã dùng ánh mắt ý bảo nàng đừng thất lễ, vì thế mới theo Ý Châu đi vào hậu viện.

Ý Châu đưa Dực San và Thanh Điểu xuyên qua trọng điệp sân, đi đến trước một hoa viên thanh tĩnh thì dừng lại, nói “trước đây Tiên sử từng tới hai lần rồi cũng biết thời gian này Hành Tư quân vẫn đóng cửa không gặp khách nhưng lần này Vương Mẫu nương nương ban cho quỳnh tửu và bàn đào, nô tỳ nghĩ không thể không để hai vị gặp Hành Tư quân, nên thỉnh hai vị đến hậu viện, mong Điện hạ và Tiên sử thông cảm”

Thanh Điểu tính tình tốt, lập tức nói không có chuyện gì, Dực San cũng khách khí hai câu, sau đó theo Ý Châu đi vào hoa viên


Bóng tối âm trầm, trong hoa viên không thấy một bóng người, dưới ánh đèn thưa thớt càng có vẻ lạnh lùng. Dực San vừa đi vừa nghĩ dù Hành Tư bị oan uổng một thời gian nhưng nay chân tướng đã rõ ràng, cần gì phải tính toán chi li mà tự ngược chính mình, vậy người oan không có chỗ nói như nàng chẳng phải nên tìm chỗ chết sao? Đang suy nghĩ thì chân cũng đã quẹo sang phải, trước mặt xuất hiện một tiểu đình, bên trong đèn đuốc sáng trưng, một thân ảnh cao to đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, tay cầm một cuốn sách, người lại như đang phiêu diêu tận phương trời nào

Ý Châu tiến lên nói “Hành Tư quân, Thanh Điểu tiên sử và Thần Tiêu phủ Dực San điện hạ phụng mệnh Vương Mẫu nương nương đến tặng quỳnh tửu và bàn đào cho ngài”

Hành Tư ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại “làm phiền hai vị, thay ta cảm tạ nương nương”

Đúng là khinh người quá đáng. Dực San hoàn toàn mất hết nhẫn nại, ném thẳng bình rượu vào đầu Hành Tư, cũng may Thanh Sử nhanh tay lẹ mắt dùng thuật pháp ngăn lại “Điện hạ, bình tĩnh một chút”

Ý Châu lo lắng nhìn, muốn nói với Hành Tư gì đó, nhưng nhìn Dực San, lại không biết nên nói thế nào

Dực San nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, cũng cảm thấy nàng là vô tội bị Hành Tư liên lụy, không muốn để nàng khó xử liền đi vào đình, đặt tặng lễ lên bàn, đạm mạc nói “nương nương muốn Hành Tư quân nhân dịp đào còn tươi mà nếm thử ngay đi. Cáo từ”

Nàng đoán Hành Tư cũng sẽ không quan tâm cho nên nói xong liền quay đầu bước đi, nào ngờ Hành Tư đã vụt quay người lại, nhìn thấy nàng, vẻ mặt khiếp sợ.

Dực San cũng bị thái độ của hắn làm giật mình, quên cả bước đi, hồ nghi trừng mắt nhìn lại hắn, lại thừa dịp này mà đánh giá Hành Tư. Nghe nói nguyên nhân quan trọng mà mẫu thân Hành Tư được Thiên Quân yêu thích là do diện mạo của nàng tổng hợp các nét tinh hoa của Thiên Quân và Vương Mẫu, có câu con trai nhờ phúc mẹ, Hành Tư có khuôn mặt câu người như thế, khẳng định là thừa hưởng từ mẫu thân của hắn

Dực San có thói quen thấy mỹ nam tử liền không tự giác mà so sánh với Dực Lam. Ngay lúc nàng phát hiện dù Dực Lam đã ba mươi sáu lần đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử thì đứng trước mặt Hành Tư cũng có chút không bằng, Hành Tư đã đi đến trước mặt nàng, thần sắc kinh ngạc “San San?”

Khoảng cách quá gần làm Dực San lập tức hồi thần, lui ra sau hai bước, không khách khí nói ‘ngươi làm gì vậy?”

Vừa rồi còn ra vẻ như cả thiên cung đều thiếu nợ hắn, đột nhiên lại gọi nàng là San San, nàng với hắn thân lắm sao?

Hành Tư vốn định tiến lên nhưng rồi lại đứng yên, nhíu mày đánh giá nàng, ngữ khí không xác định “ngươi là…San San?”

Ai biết San San hắn hỏi có phải là San San nàng hay không?


Dực San cảm thấy có lẽ Hành Tư đóng cửa bế quan lâu quá, đang tìm chỗ phát tiết, vội tính xong việc chạy lấy người “ta và Hành Tư quân trước kia chưa từng gặp mặt, gọi San San như vậy e rằng không thỏa đáng, Hành Tư quân vẫn nên gọi ta là Dực San được rồi”

Hành Tư thấy nàng nói xong liền bước đi, định nói gì đó, cuối cùng lại thành “thật có lỗi, vừa rồi là ta đường đột”

Coi như cũng biết chút đạo lý. Dực San gật đầu thi lễ rồi cùng Thanh Điểu rời đi

Ý Châu tiễn bọn họ đến đại môn Lưu Hành cung, nhìn Dực San muốn nói lại thôi, sau đó quay về

Dực San càng nghĩ càng thấy khó hiểu, hỏi Thanh Điểu “chẳng lẽ bộ dạng của ta có vấn đề sao?”

Thanh Điểu cũng khó hiểu, lắc đầu “ty chức biết Điện hạ lâu như vậy, có vấn đề cũng đã sớm nhận ra”

Dực San gật đầu “vậy là bọn họ có vấn đề” vì thế liền ném chuyện này ra sau đầu

Ngày hôm sau, Dực Lam đến hóng chuyện, nghe Dực San đánh giá bên ngoài Hành Tư, cho là nàng khó chịu nhưng khi nghe kể chi tiết, lập tức bốc hỏa “không phải nói hắn tài mạo song toàn, vô cùng hoàn hảo sao? lần đầu tiên gặp đã gọi là San San. Hắn là lưu manh sao?”

Bình tĩnh mà xem xét, so với lưu manh thường xuyên tái phạm như Dực Lam thì biểu hiện của Hành Tư là vô cùng quân tử

Dực San lúc này lại chỉ chú ý tới tin tức nghe được, ngạc nhiên hỏi “Hành Tư thực sự có thể lấy một địch năm, cùng Ngũ Cực Chiến Thần bất phân thắng bại sao?”

Ngũ Cực Chiến Thần là thủ hạ mãnh tướng đắc lực của Thiên Hoàng Đại Đế, hơn nữa nàng từng theo Ngũ Cực Chiến Thần học võ nghệ, đương nhiên biết bản lĩnh của bọn họ, vì vậy cảm thấy Hành Tư có thể đạt đến trình độ này quả là không thể tưởng tượng

Dực Lam gật đầu khẳng định “ta từng nghe Quảng Mục Thiên Vương nói, hẳn là không giả. Hơn nữa Hành Tư từ nhỏ đi theo Thái Thượng Lão Quân, võ nghệ cũng là học từ Tứ Phương thần bên cạnh Lão Quân. Hắn có chân truyền của Tứ Phương thần, Ngũ Cực Chiến Thần tất nhiên lợi hại nhưng làm tướng lãnh chỉ huy đã lâu, tự mình đánh nhau, chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong”

Dực Lam cả ngày rảnh rỗi, biết nhiều tin tức nhưng khi nói tới Hành Tư thì dường như không quá thưởng thức “có điều Hành Tư tuy bản lĩnh lợi hại nhưng không thèm để ý tới ai, kiêu ngạo quá mức, tính ra cũng không phải là người đáng để kết giao”

Dù hắn nói ra  vẻ khách quan và công bằng nhưng Dực San vẫn cảm thấy Dực Lam làm vậy là vì không muốn Hành Tư đoạt đi sự nổi bật của hắn trong thế giới tin đồn. Tuy nhiên Dực San cũng cảm thấy mình không có quan hệ gì với Hành Tư luôn không  xuất môn kia, nên cũng không để hắn trong lòng, sau hội Bàn Đào liền một lòng một dạ lo ủ rượu, lại không ngờ Hành Tư chủ động tìm tới cửa

CHÚ THÍCH

TỨ PHƯƠNG THẦN: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, hợp xưng tứ tượng, là thần hộ vệ của Đạo giáo. Chu Tước có tên là Lăng Quang, Huyền Vũ là Chấp Minh, Bạch Hổ là Giám Binh, Thanh Long là Mạnh Chương. Còn gọi: Thanh Long Mạnh Chương Thần Quân; Bạch Hổ Giám Binh Thần Quân; Chu Tước Lăng Quang Thần Quân, Huyền Vũ Chấp Minh Thần Quân. Trong đó Bạch Hổ Giám Binh Thần Quân đại diện cho chiến đấu, là sát phạt chi thần, Bạch Hổ có thể tránh ma quỷ, trừ tai, trừ ác dương thiện, phát tài làm giàu…

NGŨ CỰC CHIẾN THẦN: là thủ hạ chiến tướng của Tây phương Thái Cực Thiên Hoàng Đại đế, gồm  Thiên Không Chiến Thần, Đại Địa Chiến Thần, Nhân Trung Chiến Thần, Bắc Cực Chiến Thần và Nam Cực Chiến Thần.