Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 34

Liễu San San biểu hiện quá mức bình thường lại làm mọi người ở Chuyển Sinh điện lo lắng đề phòng, quyết định chia nhau giám thị nàng cũng như tiến hành hình thức quan trắc 

Quan sát mấy ngày, mọi người đều thấy Liễu San San có nhiều biểu hiện khác trước. Tỷ như nàng càng thích ở trong phòng bếp hơn trước kia, ăn nhiều hơn, thường xuyên đến hầm rượu hơn, ngủ nhiều hơn, tươi cười cũng sán lạn hơn. Mà nghĩ cũng phải, trước kia phần lớn thời gian nàng đều xoay quanh Hành Tư, đâu còn để ý đến chuyện gì khác

Giữa trưa hôm nay, Liễu San San vừa xem chuyện xưa trên danh sách đăng ký vừa cắn hạt dưa,mấy tên lưu manh trong Chuyển Sinh điện liền rón rén trốn sau cây cột rình xem

Vô Thân ngạc nhiên hỏi “ta thấy nàng gần đây ăn được ngủ được sao lại có vẻ tiều tụy?”

Vô Khâu cũng cảm thấy rất khó hiểu

Tất Trì thần sắc đồng tình nhìn Liễu San San, lắc đầu “tưởng niệm là không thể dùng thức ăn để bổ khuyến được”

Hợp Nghiêm, Vô Thân và Vô Khâu đều quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Tuy bình thường Tất Trì ra vẻ học đòi văn vẻ nhưng mọi người đều biết hắn thật lòng yêu thích nghệ thuật, đột nhiên nghe hắn cảm thán như thế có cảm giác như đem khoai lang so với điền ngọc

Hai ngày nay Hợp Nghiêm cũng đã tìm hiểu được những chuyện xảy ra trong thời gian hắn đi vắng, hờn dỗi nói “ta đã nói rồi mà, tình cảm nam nữ chính là độc dược, dính vào liền không có kết cục tốt, vết xe đổ nhiều như vậy mà vẫn có lắm kẻ đâm đầu vào chịu tội. Sao không có ai lý trí giống như ta chứ”

Vô Thân tựa tiếu phi tiếu liếc hắn ‘Hợp Nghiêm quân, tuy lời này ngươi nói rất mơ hồ nhưng ta nghe cũng hiểu ah. Đoạn tụ là con đường không có lối thoát, ngươi trăm ngàn lần đừng dẫm vào nha, huống chi ngươi trưởng thành bộ dáng này, nhất định sẽ bị áp ở dưới, tội gì khiến cho cái mông của mình chịu khổ chứ”

Hợp Nghiêm trán nổi gân xanh, hồi lâu mới nói “ta nghe nói Hành Tư không rộng lượng như ta, nếu ngươi vẫn duy trì cách nói chuyện nhu vậy, ba tháng kia chắc chắn là bị phạt không ít đúng không?”

Một câu đâm thẳng vào chỗ đau của Vô Thân, quả thật tháng trước hắn bị Hành Tư phạt bổng lộc, không biết Hợp Nghiêm vô liêm sỉ này có trả lại cho hắn hay không. Với sự hiểu biết của hắn về Hợp Nghiêm, điều này là không thể nào, nói không chừng còn bị Hợp Nghiêm phạt thêm tháng nữa. Nói nhiều sai nhiều, vì thế Vô  Thân quay đầu đi, không nói nữa

Tập Thư đột nhiên chạy tới “Hợp Nghiêm quân, Tất phán quan, Vô Thân, Vô Khâu à, Nhạc Thác quân lại tới nữa, nói là đến thăm San San, có cho hắn gặp nàng không?”

Vô Khâu kinh ngạc nói “không phải không phúc hậu như vậy, thừa cơ mà đục tường nhà người ta chứ? 

Vô Thân gật đầu đồng ý “Hành Tư quân vừa đi, hắn đã đến tìm San San, nói không chừng là đã sớm biết tin Hành Tư quân bị giam lại giả vờ không biết, chạy tới đây nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Chậc chậc, đúng là dụng tâm hiểm ác ah”

Tất Trì cũng phụ họa “có lẽ có người làm cho San San phân tâm cũng là chuyện tốt. Các ngươi xem,mỗi ngày nàng đều giả vờ như không có chuyện gì, thực ra trong lòng khó chịu biết bao nhiêu, có điều ngượng ngùng nói với mấy nam nhân chúng ta thôi”

“Uy, uy. Nhạc Thác kia không phải là nam sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa tên kia là từ thiên cung đến, phân tâm trên người hắn có ý nghĩa sao? sớm biết như vậy chẳng thà lúc trước tác hợp cho San San với Đông Hải thất công tử còn hay hơn, thực ra long cung thoải mái tự tại hơn thiên cung nha, quan trọng nhất là có thể thừa dịp moi các loại hải đặc sản na”

Cả đám người tám chuyện đến náo nhiệt, quên cả khống chế, khiến Liễu San San nghe được thanh âm, đi đến, cười tủm tỉm nói “các ngươi đều ở đây sao? vừa rồi ta đọc sách đến say mê, không để ý tới, thật ngại quá. Vừa rồi các ngươi nói Nhạc Thác quân đến đây? Cũng đã lâu không gặp hắn, lần trước hắn còn chưa kể ta nghe xong chuyện thiên thượng tu hành, hiện hắn đang ở đâu?”

Tập Thư nhìn mấy người bên cạnh, cả đám lại đang xấu hổ vì rình coi bị phát hiện nên không ai trả lời vấn đề của hắn, hắn đành nói thật “đang chờ ở sườn thính”

Liễu San San vẫn cười tủm tỉm, đưa danh sách đăng ký cho Tập Thư “vậy ta đi trước, phiền ngươi cất sách giúp ta”

Nhìn theo bóng dáng nàng, Vô Khâu chà chà cánh tay đã nổi da gà “ta tình nguyện bị nàng phóng dao một trăm lần còn hơn thấy nàng bộ dáng như thế này, khiến lòng ta hoảng hốt”

Tập Thư đồng tình “không có cách nào để giúp San San sao? nàng mỗi ngày miễn cưỡng cười vui như thế khiến người ta thật khó chịu”

Vô Thân từ ái sờ sờ đầu của hắn “ngươi có thể mang Hành Tư quân từ thiên cung về không?”

Tập Thư lắc đầu.

“Vậy ngươi có thể đưa San San đến thiên cung để bọn họ ở cùng một chỗ không?”

Tập Thư lại lắc đầu.

“Vậy đó,không có cách nào giúp, tiểu hài tử cũng đừng ở đây nữa, mau trở về xem bản đồ đi. Ngoan”

Liễu San San đi vào sườn thính, chào hỏi Nhạc Thác “Nhạc Thác quân, đã lâu không gặp”

Nhạc Thác nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn không cười mà bộ dáng có chút nghiêm trọng “ta nghe nói chuyện của ngươi và Hành Tư”


Tươi cười trên mặt Liễu San San lập tức tắt hẳn

Mấy ngày nay không ai nhắc tới tên người này trước mặt nàng, nay đột nhiên nghe được, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp  

“… Ha ha, Nhạc Thác quân, ngươi cũng tin mấy lời đồn đó sao? Đều là người khác nhàm chán nói lung tung, ta và Hành Tư quân thực sự không có gì”

Tiếc là Liễu San San diễn không sâu, Nhạc Thác lẳng lặng nhìn nàng một lát rồi nói ‘nếu ngươi sợ liên lụy đến Hành Tư vậy thì không cần lo lắng, ta sẽ không nói ra ngoài. Ta ở thiên cung đã lâu không có nói chuyện với ai thoải mái như với ngươi, ta rất quý trọng cơ hội này, không muốn nhìn thấy bộ dáng miễn cưỡng cười vui như vậy của ngươi, mà mấy đồng nghiệp của ngươi cũng rất lo lắng cho ngươi. Ngươi nói ra một chút thôi cũng sẽ dễ chịu hơn mà, hay là ngươi không tin ta?”

Tuy chỉ mới gặp Nhạc Thác mấy lần, hiểu biết không sâu nhưng tươi cười thản nhiên trong suốt cùng ánh mắt của hắn làm Liễu San San cảm thấy rất thân thiết, thẳng thắn mà nói, hắn quả thực thích hợp làm người lắng nghe. Nàng trầm mặc một lát, cười khổ nói “không phải ta không tin ngươi, cũng không phải không muốn nói, chỉ là không biết nên nói thế nào”

Trong lòng rất không thoải mái và tràn ngập lo lắng,một lời khó mà nói hết cũng không dễ dàng nói ra miệng, cũng không phải nỗi đau nào cũng có thể chia sẻ với người khác

Nhạc Thác thản nhiên đáp “không thử sao biết nói không nên lời”

“Nếu ngươi lo lắng, ta có thể nói cho ngươi biết tình hình của Hành Tư gần đây. Hai ngày trước hắn đã trình ngọc châu xuyến cho Ngọc Đế Thiên Quân và Vương Mẫu nương nương xem qua, Thiên Quân đã tin tưởng lời đồn đó là vô căn cứ nhưng Hành Tư lại vẫn đóng cửa không xuất môn, càng không đề cập đến chuyện liên quan tới địa phủ. Ta nghĩ hắn cố gắng thể hiện không để ý tới địa phủ có lẽ là vì không điể người khác nghi ngờ, liên lụy tới ngươi. Cho nên chỉ cần ngươi không có chuyện gì, hắn liền không có chuyện gì”

Liễu San San cúi đầu nhìn chén trà, hồi lâu ngẩng đầu lên, cười nói ‘Nhạc Thác quân, ngươi biết uống rượu không?”

Nhạc Thác nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, nhất thời không kịp phản ứng “biết, nhưng mà sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Ta đột nhiên nhớ tới rượu ta ủ tháng trước đã rất tốt,ngươi có muốn nếm thử hay không?”

Nhạc Thác ngẩn người, biết nàng không muốn lại tiếp tục nghe chuyện liên quan tới Hành Tư, liền tươi cười nói ‘đúng rồi, suýt chút nữa đã quên ngươi biết ủ rượu. Hôm nay ta có khẩu phúc rồi”

Hai người đến hầm rượu lấy rượu, sau đó lại đến phòng bếp lấy ly uống rượu “ở đây uống hay quay lại sườn thính?”

“Uống rượu đương nhiên có cảnh đẹp làm bạn là tốt nhất, hay là ra ngoài uống đi, thuận tiện giải sầu”

Liễu San San gật đầu. Hai người liền chuyển ra ngoài Chuyển Sinh điện

Chúng lưu manh lại núp trong góc rình coi

Tất Trì vuốt cằm “Nhạc Thác này cũng có chút tài năng ah, có thể dỗ người đi ra ngoài”

Vô Thân sắc mặt hèn mọn ‘xem ra là lão thủ lưu luyến bụi hoa, bụng dạ khó lường”

Hợp Nghiêm xót xa cười “các ngươi còn trấn định vậy sao?bọn họ ra ngoài uống rượu, nếu lỡ Nhạc Thác lợi dụng nàng quá chén mà bắt cóc, hừ hừ…”

Vô Khâu ngạc nhiên “Hợp Nghiêm quân, ngươi sao có thể nghĩ như vậy? ngươi có kinh nghiệm về mặt này sao?”

Vô Thân lập tức phụ họa “phỏng chừng là có kinh nghiệm bị bắt cóc”

Hợp Nghiêm phất tay áo “Vô Thân, ta phát hiện ngươi  gần đây rất đáng bị đánh đòn”

Vô Thân kinh ngạc nói “ta vẫn luôn đáng bị đánh đòn ah, Hợp Nghiêm quân giờ ngươi mới phát hiện ra sao? nhãn lực quá không được rồi”

Binh binh bốp bốp

“Ai nha, Hợp Nghiêm quân, ngươi đừng xúc động như vậy, không cần động tay động chân ah”

“Buông!! Tất Trì, ngươi muốn tạo phản a? Đừng ngăn ta đánh hắn!!”

“Không phải, ta chỉ muốn nói Hợp Nghiêm quân ngươi đánh không lại hắn, cần gì phải ép buộc mình”

khi Chuyển Sinh điện gà bay chó sủa, Nhạc Thác và Liễu San San đã ngồi trên mái đình bằng ngọc lưu ly ở cách đó không xa. Đình này cách Nại Hà không xa, ngồi ở đây có thể ngắm hoa cảnh lại có thể nhìn sương khói bốc lên từ Nại Hà


Liễu San San rót đầy chén cho hai người ‘rượu này chắc chắn không ngon bằng rượu trên thiên đình, Nhạc Thác quân nếm thử đi”

Nhạc Thác cười “ngươi không cần khiên tốn, rượu ngươi ủ sẽ không tệ”

Liễu San San ngẩn người “ah, ngươi đã nếm qua rượu ở Thôi gia tửu, ta quên mất”

Chất lỏng trong chén trong suốt lóng lánh, hương thơm bốn phía. Liễu San San chạm vào chén Nhạc Thác “cụng ly” nói xong tự mình uống một hơi cạn sạch

Nhạc Thác nhìn nàng cười, chậm rãi uống xong chén của mình “xem ra tửu lượng của ngươi không có giảm”

“Sao ngươi biết ta tửu lượng cao?”

“Liễu San San của phủ Dương Thành năm đó, không phải thường xuyên hạ gục mọi người sao?”

“Chuyện này mà ngươi cũng biết?”

“Sao ta lại không biết?”

“Ha ha, mỗi lần tẩu tử ta biết đều cầm dao đuổi ta chạy khắp thành, mà mấy người đấu rượu với ta lại cùng nhau biện hộ cho ta, giờ nhớ lại đúng là hoài niệm” 

“Ta cũng thấy cuộc sống phàm nhân thật thú vị”

“Thú vị sao?chỉ có mười mấy năm ngắn ngủi, chuyển thế một cái liền quên hết”

“Trường mệnh trăm tuổi cũng không có gì tốt, chuyện gì cũng nhớ rõ, có đôi khi rất phiền l2ng”

“Vậy thần tiên các ngươi trường sinh bất lão, bình thường hay làm gì?”

“Có chức quan thì làm việc theo chức trách, không có thì nhàn tản đi khắp nơi, xem phong cảnh nói chuyện phiếm hoặc là kéo thành nhóm đến Tây Thiên tìm Phật Tổ Quan Âm đàm luận”

“Trăm ngàn năm đều vậy sao? thế thì rất nhàm chán”

“Quả thật nhàm chán.”

Dù ở thiên cung, địa phủ hay là thế gian, rượu vào thì không có gì không thể nói

Liễu San San rót rượu cho Nhạc Thác, lại nghe hắn nói “ta thực sự rất hâm mộ phàm nhân, có thể luân hồi, chuyện kiếp này không thể làm được có thể cầu nguyện thần linh, còn có kiếp sau để mong đợi. Làm thần tiên, không có luân hồi cũng chẳng có người phù hộ, thần tiên chúng ta thọ ngang trời đất, trả giá cũng không phải nhỏ ah” Bình thường dù hắn nói gì cũng mang theo ý cười, ngẫu nhiên còn có vẻ mặt giảo hoạt,lần này ngữ khí lại trần ngập thê lương

Liễu San San châm chước tìm từ “Nhạc Thác quân có chuyện gì không vui sao?”

Nhạc Thác lắc đầu “không có chuyện gì, chỉ là sống lâu quá cũng đâm ra thích lải nhải oán giận, uống nhiều hai chén, bệnh cũ liền tái phát. Ngươi đừng trách”

Nếu là bình thường, Liễu San San nghe vậy sẽ tò mò muốn chết, lần này chỉ nghi hoặc nhìn Nhạc Thác. Có lẽ thời gian này nàng đặc biệt mẫn cảm, bộ dáng Nhạc Thác vừa rồi rõ ràng chính là biết vậy chẳng làm, dù không phải chuyện gần đây thì cũng là tâm sự giữ trong lòng đã lâu. Có điều hắn không chịu nói, nàng cũng không hỏi tiếp, giơ cao chén rượu “được, ngươi lại kích thích quỷ đoản mệnh như ta nhưng bổn cô nương đại nhân có đại lượng, kính lão bất tử ngươi một ly”

Nhạc Thác bật cười “được, ta cũng kính quỷ đoản mệnh ngươi một ly”

Ngươi kính ta một ly, ta mời ngươi một ly, một hồi vò rượu đã thấy đáy. Đến khi nắng đã tắt hẳn, Nhạc Thác mới đưa Liễu San San về lại Chuyển Sinh điện. Hai người đều uống không ít, dọc đường đi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, không khỏi bật cười

Nhạc Thác cảm khái “ta đã lâu rồi không có uống tận hứng như vậy”

Liễu San San gật đầu “ta cũng vậy, từ lúc ta đến âm tào địa phủ đến giờ…” nói tới đây tựa như mới nhớ ra cách đây không lâu nàng đã uống say, còn bị Tây Tề cười nhạo là tửu lượng kém

Lần đó là cùng…

Liễu San San chớp chớp mắt “đều không có ai uống cùng ta”

Nhạc Thác nhìn nàng, không nói thêm, đưa nàng đến trước đại môn Chuyển Sinh điện

“Nhạc Thác quân, ta vào trước”

“Ừ, sau này rảnh lại đến thăm ngươi”

“Được”

Liễu San San xoay người đi vào, Nhạc Thác lại gọi nàng “San San”

“Hả?”

“Một chữ tình rất khó nói, có thứ tình vì không quý trọng mà không thể dài lâu, cũng có thứ tình dù quý trọng thế nào cũng không thể có được. Chấp niệm quá sâu, ngược lại dễ lâm vào mê chướng”

Nhạc Thác rời đi thật lâu, Liễu San San vẫn còn ôm vò rượu cùng chén đứng ngẩn người ngay cửa.

Những lời này, không phải là khuyên nàng đừng chấp nhất với Hành Tư sao? Nhạc Thác, ngươi là thần tiên, sẽ không hiểu được phàm nhân rất dễ sinh ra chấp niệm, bởi vì nhân sinh khổ đoản, bởi vì năng lực có hạn cho nên càng chấp nhất với những thứ khó có được.

Chấp niệm, một khi mọc rễ nảy mầm liền giốn như dây leo cho dù phía trước không có ánh sáng cũng nhanh chóng mọc lan tràn, không thể tự kềm chế