[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 11: Evocator

Batty trở thành con mọt gạo tên xứng như thực trong nhà, ngoại trừ tiêu hao số máu trong tủ lạnh cùng tôi và Augustine, hầu hết chỉ có ngủ, nhiều nhất cũng chỉ vỗ cánh vài cái. Nó vốn nên quay về báo tin, nhưng Augustine kiên quyết giữ nó lại làm vật nuôi, cho tôi chơi giết thời gian. Tôi nhìn ra vì đã bị tôi răn dạy một lần nên nó có chút sợ tôi, nhưng hiển nhiên nó càng sợ Augustine hơn vì ra lời đề nghị đem nó đi nấu, cho nên hầu hết đều vẫn thành thật theo sát tôi. Qua một thời gian, nó phát hiện tôi cũng không có ý định bắt nó, lá gan liền lớn hơn một chút, lâu lâu sẽ đậu trên vai tôi. Tứ chi của dơi hút máu to hơn con dơi bình thường, cho nên có thể dùng để bò sát, sau khi quen thân, nó bắt đầu đu trên người tôi, đi đâu cũng theo sát, có khi còn chui vào trong quần áo. Tuy rằng móng vuốt có nhọn, nhưng không cào tôi chảy máu, nó bò tới bò lui thấy rất thú vị, tôi cũng thấy chơi rất vui, nhưng bất hạnh thay có một lần bị Augustine nhìn thấy, nó bị bắt ra ném đi không chút nể tình, sau đó nó cũng không dám chui vào quần áo tôi nữa.

Sau khi vận động kịch liệt trên giường qua đi, tôi nằm trên giường, Augustine còn muốn tiếp tục hôn lên vai tôi, tôi gọi Batty đậu trong góc, nó bay tới đầu giường, tôi vuốt lớp lông mềm dưới bụng nó, dơi hút máu thật ra là động vật ưa sạch sẽ, nghe nói từng có một vị vua lấy lớp lông bụng của con dơi để may áo khoác.

“Augustine, anh không cho nó về báo tin có sao không?”

“Báo hay không báo cũng thế.” Augustine vòng một tay ôm eo tôi, tay kia đùa giỡn cái vòng trên ngực tôi, môi áp vào lưng.

Tôi gác cằm lên gối đầu, thân thể vừa mới bình ổn lại bị Augustine kích thích những chỗ mẫn cảm, lập tức lại nóng lên.

“Augustine, anh nói về là về đâu?” Lý trí hơi rối loạn, tôi hỏi vấn đề mà mình vẫn tò mò.

Augustine lơ đãng suy nghĩ, một lát sau mới trả lời, “Châu Âu.”

“Quê hương của anh?” Tôi bắt đầu hưng phấn, “Có phải giống trong tiểu thuyết miêu tả, có một tòa thành cổ xưa, xung quanh có rất nhiều dơi hút máu, trong không gian u ám lâu lâu sẽ xuất hiện tia chớp, bên trong tòa thành một màu đen tuyền, còn có rất nhiều người hầu giống như con rối?”

Augustine hơi sửng sốt, nhẹ nhàng kéo cái khuyên, “Bảo bối, em trông mong nó như vậy?”

Tôi xoay đầu nhìn về phía trước, nghĩ nghĩ, “Cảm thấy quỷ hút máu nên là vậy đi.”


Augustine trầm tư trong chốc lát, sau đó mỉm cười, “Được, sau này có cơ hội thì đưa em về đó, nhưng bây giờ phải trừng phạt em vì không tập trung.” Nói xong lại kéo một chân của tôi ra, một lần nữa chiếm lấy cơ thể tôi.

Vì cú va chạm bất thình lình làm tôi phát ra tiếng rên rỉ, Batty bị tiếng kêu của tôi làm sợ hãi, trốn vào trong góc, lại trải qua một đêm không ngủ.

Ngày 24 tháng 2, sinh nhật một tuổi của tôi. Tôi đứng dưới lầu chờ Augustine, ánh nắng chiều kéo dài bóng tôi, tôi đứng ngắm nhìn, mở cái túi ra, Batty không mấy thỏa mãn với không gian nhỏ hẹp này.

“Tại mày muốn đi chung, an phận đi!” Tôi thấp giọng ra lệnh, quả nhiên nó liền nằm yên.

“Bíp bíp” hai tiếng vang lên, tôi ngẩng đầu, xe của Augustine đậu ngay trước mặt. Tôi lên xe, Augustine chở tôi tới một tiệm bánh ngọt. Phục vụ nhìn tôi và Augustine đầu tiên là ánh mắt kì lạ vì tổ hợp của chúng tôi, nhưng khi nghe Augustine chọn cho tôi một cái bánh sinh nhật, có vẻ đã hiểu được quan hệ của chúng tôi. Nhưng ánh mắt vừa lý giải xong, khi Augustine chọn cây nến số một lại bắt đầu hoang mang. Cuối cùng, tôi cầm hộp bánh tinh xảo, rời khỏi tiệm bánh ngọt dưới ánh mắt khó hiểu của cô.

Về đế nhà, tôi thuận tay mở hòm thư. Bên trong có xấp quảng cáo đáng ghét với mấy phiếu ưu đãi, tôi đóng hòm thư, giữ mấy cái cần thiết, còn lại đem bỏ thùng rác. Ở dưới cùng có hai lá thư, một lá viết tên tôi, một lát như quảng cáo, nhưng bên trong khá dày, tôi liền cầm luôn vào nhà.

“Gì vậy?” Augustine cầm hai cái ly thủy tinh, đang chuẩn bị đổ máu vào.

Tôi nhún vai, mở lá thư có viết tên tôi ra, bên trong là một tấm thiệp chúc mừng, viết “Gửi Lăng bảo bối thân yêu, sinh nhật vui vẻ” nhưng không có kí tên.

“Chắc là Theodore.” Tôi vẫy vẫy tấm thiệp, Augustine cầm lấy xem, nhíu mày, nhưng tôi không để ý, mở tiếp lá thứ hai.

“Thì ra tuyên truyền việc xây công viên giải trí mới.” Tôi có chút nhàm chán nhìn dòng giới thiệu, công viên này lúc trước tôi có thấy trên mạng rồi, quy mô lớn.

“Ném cái đống sát phong cảnh đó đi, bảo bối.” Augustine tùy tiện ném lên bàn, bước tới ôm tôi thân mật.

Tôi gật đầu, lại phát hiện phía sau tờ giới thiệu còn có gì đó, “Từ từ, có thẻ cào nè, hạng nhất được đi du lịch nước ngoài kìa!”


“Cái này mà em cũng tin? Tôi sống lâu như vậy rồi còn chưa từng trúng giải khuyến khích.” Augustine có ý đồ kéo sự chú ý của tôi qua người hắn, nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.

“Augustine, hôm nay là sinh nhật của tôi, nói không chừng có số đỏ.” Tôi cạo lớp mạ bạc, một cái hình màu bạc lộ ra. Đối chiếu với giải thưởng, quả nhiên không phải màu vàng hạng nhất.

“Tôi nói rồi.”

Tôi gật đầu chán nản, tiếp tục nhìn xuống, phát hiện giải nhì là màu bạc, “Augustine nhìn nè, là giải nhì!” Tôi vui vẻ kêu lên, “Được miễn phí toàn bộ trong ngày mở cửa công viên cho hai người!”

Augustine không tin nhìn kỹ lại, rốt cuộc cũng chấp nhận chuyện số tôi đỏ hơn hắn.

“Bảo bối, em muốn đi?”

Tôi lập tức gật đầu, từ nhỏ đã nghèo hèn, làm gì có cơ hội tới mấy chỗ sang trọng này, “Augustine có rảnh không?” Tôi ngẩng mặt, làm ra vẻ mặt chờ mong có chút sợ hãi, trong lòng thì tính toán, nếu hắn nói không thì đi rủ Theodore.

Augustine nhìn mặt tôi, sau một lúc lâu thì nhéo nhéo mũi, “Bảo bối của tôi nói muốn đi thì tất nhiên là tôi rảnh rồi, tôi cũng không muốn bảo bối của mình đi quấn quýt ai khác.”

Tôi cười hì hì chôn đầu vào ngực hắn, để thẻ cào qua một bên, cùng Augustine ngồi ăn cơm, đốt lên một ngọn nến.

“Có thể ước không?” Tôi hỏi Augustine.

“Có thể, nhưng không thể thực hiện.” Augustine cười, “Bởi vì chúng ta có vô số cái sinh nhật.”

Tôi nghĩ nghĩ, với lại quỷ hút máu không có thần bảo hộ, ai lại thực hiện điều ước? Lại nói, trên đời này ai biết có thần hay không. Tôi thổi ngọn nến, cắt bánh ngọt, cùng Augustine giơ ly, cụng một cái, tiếng thủy tinh va chạm thanh thúy vang lên, sau đó tôi vui sướng ăn miếng bánh ngọt sinh nhật mừng một tuổi của tôi.


“Được rồi, Lăng, em đủ tuổi rồi. Huyết tộc đủ tuổi không cần ngày chúc mừng, nhưng em thì khác.” Augustine nhấm nháp chất lỏng màu đỏ, “Trẻ con bình thường cần năm năm để thích nghi với ánh mặt trời, thậm chí là mười mấy năm, nhưng em chỉ cần có ba bốn tháng là đã trưởng thành rồi.”

Tôi kinh ngạc, liếm liếm miếng kem dính khóe miệng, “Tại sao?”

Augustine mỉm cười, “Tư chất là cái không thể giải thích rõ, bảo bối, tôi chỉ có thể nói, em trời sinh đã là huyết tộc.”

Tôi mỉm cười, đây đối với con người là một sự sỉ nhục, nhưng đối với tôi, nó giống như một vinh quang.

“Cho nên, em bắt đầu chuẩn bị đi, có rất nhiều thứ phải học, bởi vì thời gian cách ngày trưởng thành còn rất ngắn.”

“Học cái gì?”

“Ví dụ như, làm sao để hiểu con dơi nói gì.” Augustine nhìn thoáng qua Batty cách đó không xa, “Còn nữa, bảo bối, hơi thở của huyết tộc và con người có phải em chưa nhận ra phải không?”

Tôi lè lưỡi gật đầu, bởi vì Augustine lúc nào cũng ở cạnh, cho nên tôi chưa từng để ý hay cần đề phòng hơi thở của huyết tộc và con người có gì khác nhau.

“Còn có tính chất đặc biệt của em nữa, đến giờ vẫn chưa biểu hiện ra…”

“Có khi nào tôi không có năng lực đặc biệt không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Không thể, có thể năng lực của em có chút bí mật.” Augustine nắm tay tôi hôn một cái, “Em có tư chất tốt như vậy, sao lại không có năng lực đặc biệt được? Tôi có thể thề là em có, Lăng.”

“Cám ơn.” Tôi cầm lọn tóc nhỏ xoay xoay.


“Được rồi, còn vấn đề gì nữa thì cứ hỏi, bảo bối của tôi.”

Tôi nghĩ nghĩ, muốn hỏi nguyên nhân Augustine không muốn quay về tòa thành ở châu Âu, nhưng Augustine vẫn luôn tránh câu hỏi này, muốn hỏi chuyện liên quan tới giáo hội, nhưng cảm thấy nó rất sát phong cảnh. Ánh mắt rơi xuống Batty đang chải lông.

“Augustine, Batty tìm con cái để làm bạn thế nào?”

Tôi vừa mới mở miệng trêu tức, chỉ thấy Batty đột nhiên bay ra ban công, lát sau lại bay về, bên cạnh là một con dơi đầu nhỏ hơn.

Thì ra tìm được một con nhanh như vậy, nhìn không ra thằng nhóc này còn có kỹ năng này. Tôi đang định nói như vậy, lại phát hiện con dơi kia hình như lại báo tin cho Augustine. Tôi vẫn nghe không hiểu, nhưng loáng thoáng bắt được sóng âm. Augustine nghe con dơi nói xong, cau mày.

“Ta nói rồi, không quan trọng, với lại ta không muốn về!” Augustine thấp giọng quát, con dơi run rẩy đôi cánh, hình như còn muốn nói gì đó, bị Augustine chặn trước, “Chuyển lại lời của ta tới mấy ông già kia! Hay ngươi muốn ở lại làm tình nhân của Batty?”

Nghe vậy, con dơi kia liền nơm nớp lo sợ bay đi. Tôi không khỏi khó hiểu, “Ở lại làm tình nhân của Batty có gì không tốt? Chẳng lẽ Batty có gì không rõ ràng?”

“Lăng, *** của dơi hút máu giống đực chính là chưa bao giờ muốn chăm sóc con cái, sau khi *** xong sẽ bỏ đi, hơn nữa con kia có vẻ còn rất nhỏ.”

“A, đúng là vô trách nhiệm.” Tôi cầm cái ly, chui vào lòng Augustine, gọi Batty vào chọt chọt bụng nó, “Tiếc thật, mày mất cơ hội rồi, phải đối xử nhẹ nhàng với tình nhân nghe chưa?”

Batty đáng thương nhìn tôi, tôi lắc đầu đổ tí máu ra tay cho nó, tính an ủi. Ở phía trên, Augustine mở miệng nói mang theo chút chua xót.

“Bảo bối, lời em vừa nói thật ra là nói với tôi phải không?”

Tôi mở to mắt, hiểu ý của hắn, lập tức cười ngọt ngào, “Làm gì có. Augustine lúc nào cũng nhẹ nhàng hết.”


“Phải không?” Augustine ôm tôi cười mĩ lệ, “Vậy thì phải để tôi chăm sóc em nhẹ nhàng một đêm.” Nói xong liền ôm tôi lên.

“… Khoan, Augustine, vừa mới ăn xong đã vận động, không tốt cho bao tử.” Tôi kháng nghị.

“A, đúng ha, vậy chúng ta nhẹ nhàng đi tắm trước đi.”